Lý Đàm nói câu đó một cách nhẹ nhàng, vẻ mặt hắn tỏ ra như thể đây là chuyện hiển nhiên.
Nhưng lời nói vô tư của hắn lại đẩy Hồng Đậu vào hoàn cảnh khó khăn.
Thái tử phi thấy vậy, ý tứ thâm sâu mà nói: “Ngươi cũng giỏi khiến cho Thái tử điện hạ vui vẻ đấy nhỉ.”
“Nô tì không dám, nô tì không dám” - Hồng Đậu hướng về phía Thái tử phi mà dập đầu.
Dường như trong hai ngày qua kể từ khi nàng tiến cung, việc nàng làm nhiều nhất chính là quỳ lạy và xin tha tội.
Nàng cũng không hiểu bản thân đã đắc tội gì với vị Thái tử phi này.
Hồng Đậu vừa sợ hãi vừa bối rối, nàng chợt nghĩ đến những lời ma ma đã nói với mình: nhất định không được khiến cho Thái tử phi nương nương cảm thấy không vừa ý.
Nhưng Thái tử phi nương nương đã không thích nàng từ khi mới gặp mặt, ấn tượng không được tốt. Nàng không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể sợ hãi mà cúi đầu thật thấp.
Thái tử phi cười lạnh một tiếng: “Ha, ngoài kia có biết bao nữ nhân hèn mọn giống như ngươi, thân phận thấp kém nhưng lại muốn trèo cao làm phượng hoàng. Tất cả đều không tự xem lại xuất thân của mình, chỉ mới dỗ được Thái tử điện hạ vui vẻ một ngày mà đã mơ tưởng, mưu toan có được sự ân sủng của Thái tử.”
Hồng Đậu chỉ có thể cắn môi, thân thể run rẩy mà lắng nghe những lời nhục mạ đó.
Nàng đâu dám tranh biện, cũng không có cách nào để tranh biện với người có quyền lực như Thái tử phi.
Nàng chỉ có thể im lặng, quỳ lạy xin tha tội mà thôi.
Thái tử phi nói: “Lui xuống!!”
“Rõ. Cảm tạ Thái tử phi đã ân sủng, nô tì xin phép được ra ngoài.” - Hồng Đậu vội đứng dậy, hai tay buông sang hai bên, đi lùi ra bên ngoài.
Sau khi rời khỏi điện của Lý Đàm nàng mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Trong đầu Lý Đàm gào thét: “Ta muốn ŧıểυ nhũ mẫu! Thanh Nhiên tỷ tỷ là người xấu! Ta chỉ muốn ŧıểυ nhũ mẫu của ta.”
Bên ngoài điện gió thổi lớn khiến Hồng Đậu lạnh hết sống lưng.
Nàng vốn đang bị sốt, gió thổi qua khiến nàng cảm thấy rất khó chịu. Tay chân nàng như nhũn cả ra, đầu óc quay cuồng, n.g.ự.c lại bắt đầu đau đớn.
Nàng vừa về đến căn phòng của mình thì ma ma kia lại đến, bà ta yêu cầu nàng vắt sữa vào chén ngọc lưu ly.
Hồng Đậu biết những chuyện trong cung này, nàng không thể nghe ngóng, cũng không thể làm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo người khác sai khiến, làm tốt việc của mình.
Nàng chịu đựng sự khó chịu, cố gắng vắt đầy sữa vào chén ngọc.
Khi ma ma nhận lấy chiếc khay, bà ta lườm nàng rồi nói: “Thái tử phi nương nương giá thế hiển hách, là người mà ta và người có mơ cũng không theo kịp. Khi người còn chưa ra đời thì đã được Thánh thượng ban hôn với Thái tử điện hạ rồi.”
“Cho nên ngươi đừng hòng có tâm tư dụ dỗ Thái tử.”
“Nó chỉ khiến cho ngày ch.ết của ngươi đến càng nhanh mà thôi.”
Sau khi nói xong mấy lời cảnh cáo này thì ma ma liền rời đi.
Hồng Đậu cảm thấy rất ấm ức nhưng lại chẳng thể làm gì được. Nàng vùi mình vào trong chăn ôm mặt khóc, cộng thêm việc đang bị ốm khiến nàng càng khó chịu hơn.
Cả đêm nàng cứ sốt li bì không dứt.
Mãi đến gần sáng Hồng Đậu mới tỉnh táo lại một chút. Nàng liền vội vàng mặc y phục, thu dọn đồ đạc rồi đến Thượng Nghi cục học quy củ.
Ở trong cung đến việc đi lại cũng phải chú ý rất nhiều. Không được quấy rầy đến những nhân vật lớn ở đây, cũng không được làm xáo trộn những lễ nghi đã có từ xưa.
Hồng Đậu cẩn thận ghi lại những gì đang được chỉ dạy. Nàng cùng với những cung nữ mới tiến cung và các nhũ mẫu cùng đến Thượng Nghi cục học lễ nghi.
Người đứng đầu Thượng Nghi cục trào phúng nói: “Học quy củ để cho các ngươi hiểu rõ, không phải hễ có chuyện gì xảy ra cũng lập tức quỳ xuống mà dập đầu.”
Mặt Hồng Đậu đỏ bừng, dường như những lời này đang ám chỉ nàng.
Cả một ngày này, nàng đều ở Thượng Nghi cục.
Đến tối sau khi được rời khỏi đó, lúc nàng đang đi về nơi ở của mình thì có một ma ma lạ mặt tiến đến hỏi nàng: “Ngươi là cung nữ đến từ cung nào? Sao ngươi lại đi một mình ở đây?”
Hồng Đậu vội hành lễ rồi đáp: “Nô tì… nô tì đến từ Đông cung của Thái tử điện hạ.”
Nàng quá xấu hổ, không dám nhắc đến việc bản thân là nhũ mẫu của thái tử.
Ma ma đưa chiếc khay trong tay đến cho Hồng Đậu: “Thái tử điện hạ cần dùng đến bút lông sói, ta và ngươi cùng đưa thứ này đến thư phòng của Thái tử.”
Hồng Đậu đáp lời theo quy củ: “Rõ, thưa ma ma.”
Thân chỉ là một cung nữ, nàng bắt buộc phải nghe theo lời nói của những ma ma ở đây.