Tay Lý Đàm chạm vào cơ thể của Hồng Đậu, khiến toàn thân nàng trở nên tê dại. Mặt nàng đỏ bừng, không dám ngẩng lên nhìn Lý Đàm.
Cổ họng Lý Đàm khô khốc, hắn dùng bàn tay to lớn của mình bao trọn lấy n.g.ự.c nàng. Còn học theo nàng, dùng lực mà x.o.a b.ó.p, để cho phần .n.g.ự.c đẫy đà tràn qua những kẽ tay.
“...A……..” - Hồng Đậu khẽ r.ê.n lên một tiếng, cả người nàng đều mềm nhũn.
Lúc này, nàng đang tựa vào đầu giường, dòng sữa từ trong trào ra theo kẽ tay của Lý Đàm.
Hồng Đậu lại cắn môi mạnh hơn.
Cổ họng của Lý Đàm càng khô khốc hơn khi nãy, hơi thở cũng có chút gấp gáp.
Hồng Đậu nắm chặt lấy chiếc thảm bên dưới thân thể, đôi mắt có chút mơ màng. Nàng vừa cảm thấy đau, lại vừa cảm thấy có chút…… s.ư.ớ.n.g.
Nếu như nàng không cố gắng cắn chặt môi, chắc chắn nàng đã r.ê.n lên thành tiếng.
Trong mắt Lý Đàm hiện lên đầy kh.a.o khát cháy bỏng, hắn muốn cắn một miếng. Nhưng hắn lại sợ ŧıểυ nhũ mẫu tức giận.
Hắn chỉ đành ngoan ngoãn mà n.h.à.o nặn bộ n.g.ự.c nàng.
Sau khi xoa bóp được nửa canh giờ thì sữa của Hồng Đậu mới hết tắc. Trên tay Lý Đàm dính đầy sữa trắng, dòng sữa còn mang theo vị thơm và ngọt ngào.
Hắn muốn giấu nàng, lặng lẽ mà l.i.ế.m sữa trên tay.
Khi thấy Hồng Đậu đang đỏ mặt mà nhìn mình thì liền vội giấu tay đi: “Ta không có ăn vụng nha.”
“Nô tì tạ ơn Thái tử điện hạ.”
Bây giờ Hồng Đậu đã cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Nàng bị sốt như vậy còn do khi sáng bị mấy ma ma kia dìm vào nước, sau đó không được thay đồ mà cứ thế chịu phạt đến tối nên bị nhiễm lạnh.
Sau đó còn phải chịu phạt đi gõ chuông, gió đêm thổi cộng với việc n.g.ự.c nàng đang bị tắc khiến nàng ngất đi.
Lý Đàm vén màn che trên giường, tay cầm một chiếc khăn bông đã nhúng qua nước: “ŧıểυ nhũ mẫu, để ta lau cho nàng.”
Hồng Đậu vội vàng lấy chiếc khăn trên tay Lý Đàm rồi nhanh chong lau n.g.ự.c, sau đó xuống giường quỳ xuống dưới chân Lý Đàm.
Nếu như chuyện hôm nay mà để những ma ma kia biết được, chắc chắn nàng sẽ phải chịu phạt tiếp.
Nàng nghĩ một khi bản thân ra khỏi căn phòng này liền sẽ phải chịu sự tr.a tấn của họ.
Lý Đàm cũng đi tới quỳ trước mặt nàng: “ŧıểυ nhũ mẫu, nàng ở lại cung này chơi với ta được không? Ta sẽ phong nàng làm Thái tử phi.”
Sau lưng Hồng Đậu toát mồ hôi lạnh, liên tục cúi lạy: “Thái tử điện hạ, nô tài không hề có dã tâm đó.”
Nàng cho dù ở bên ngoài hay trong cung đều không có lấy một chỗ dựa.
Nếu để người khác biết nàng có ý đồ tiếp cận Thải tử điện hạ, lại còn có tâm tư muốn làm Thái tử phi thì nàng có chịu hình phạt ngũ mã phân th.ây cũng không hết tội.
Ma ma kia đã nói với nàng, phải biết rõ thân phận của mình.
Huống hồ, Thái tử phi tương lai có thân phận tôn quý, là thiên kim thế gia.
Hồng Đậu không dám nghĩ nhiều.
Lý Đàm cũng cúi đầu lạy nàng: “Haha, ŧıểυ nhũ mẫu muốn cùng ta bái thiên địa luôn sao?”
“Phu thê giao bái~”
Hồng Đậu: “......”
Bây giờ, nàng quỳ lạy hắn cũng không xong, mà không quỳ cũng không được.
Bên ngoài có tiếng cung nữ truyền tới: “Thái tử phi nương nương giá đáo……”
Hồng Đậu run rẩy, tâm trí trở nên rối loạn.
Nàng cúi đầu càng thấp hơn, nói như sắp khóc: “Thái tử điện hạ, xin người mau đứng dậy.”
Lý Đàm thấy Hồng Đậu lại sắp khóc liền không nói một lời nào mà đứng dậy.
“Nàng đừng khóc, ta đứng dậy rồi.”
Hắn vừa dứt lời thì có tiếng bước chân tiến đến.
“Thái tử điện hạ.”
Thái tử phi nói với hắn: “Thiếp nghe tin người cảm thấy không khỏe, sao người không cho người đến tìm thiếp?”
Thanh Nhiên tỷ tỷ, đã muộn như vậy rồi, tỷ còn đến đây làm gì?” - Lý Đàm cười hihi hỏi, mắt hắn giống như mặt trăng vậy đêm rằm vậy, vừa tròn vừa trong veo.
Thái tử phi nói: “Thiếp…… đến để đưa thuốc cho người, dỗ dành người uống thuốc.”
Nghe vậy, Lý Đàm liền chỉ vào Hồng Đậu còn đang quỳ dưới đất: “Thanh Nhiên tỷ tỷ quay về đi. Ta sẽ bảo ŧıểυ nhũ mẫu dỗ ta ngủ.”
Toàn thân Hồng Đậu run rẩy không ngừng.
Ánh mắt của Thái tử phi cũng chuyển sang mà nhìn nàng chằm chằm.