Hồng Đậu cắn môi, không biết phải trả lời Lý Đàm như thế nào.
Thái tử Lý Đàm trước mặt cô lúc này khác xa với Thái tử Lý Đàm mà sáng nay nàng gặp được.
Giống như hắn lại biến thành kẻ ngốc vậy.
Hồng Đậu nghĩ thầm, lẽ nào Thái tử mắc phải thất tâm phong (kiểu như bệnh tâm lý, aka “đ.i.ên”), lúc thì bình thường, lúc thì lại như kẻ ngốc?
Ở đây cũng không có ai có thể trả lời cho nàng biết, cũng không ai nói với nàng chuyện này.
Lý Đàm thấy Hồng Đậu không nói gì, vội vàng nói: “ŧıểυ nhũ mẫu à, chỉ cần nàng không khóc nữa thì nàng muốn ta làm gì cũng được.”
Sau đó, hắn lại vội vàng sờ thắt lưng của mình tìm thứ gì đó. Một lúc sau, hắn lấy ra một ngọc bội hình rồng đưa cho Hồng Đậu.
“Bên ngoài kia có rất nhiều người muốn có được thứ này, đến Thanh Nhiên tỷ tỷ cũng muốn có.”
“Tặng cho nàng đó.”
Hồng Đậu liếc nhìn miếng ngọc bội. Nó nhẵn mịn, được chạm khắc hình rồng rất tinh xảo, sống động như thật.
Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng biết giá trị của miếng ngọc bội này không rẻ, nó có một vẻ trang trọng, uy nghiêm như bậc đế vương vậy.
Hồng Đậu không dám nhận.
Lý Đàm thấy nàng không muốn nhận thì mắt đỏ lên, giận dữ mà quay mặt sang chỗ khác.
“Ta cũng chưa có ăn vụng, chỉ là làm đau ŧıểυ nhũ mẫu một chút thôi. Vậy mà nàng vẫn còn giận ta.”
“Ta cũng đã xin lỗi rồi, còn đem ngọc bội tặng cho ŧıểυ nhũ mẫu.”
Hồng Đậu mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Nô tì… không có tức giận chút nào hết.”
Nàng chỉ là một nô tì mới vào cung, ấy vậy mà đã khiến cho Thái tử điện hạ khóc. Điều này khiến nàng cảm thấy rất áp lực.
Thần kinh của Hồng Đậu đang rất căng thẳng, ngực nàng lại sưng tấy lên, cảm giác đau đớn vô cùng.
Nàng nói với Lý Đàm: “Thái tử điện hạ, xin người hãy đỡ nô tì ngồi dậy.”
Lý Đàm nghe thấy vậy thì vui vẻ, nhanh chóng xoay người nhét miếng ngọc bội vào eo Hồng Đậu rồi đỡ nàng dậy, sau đó liền quỳ xuống bên cạnh mà nhìn nàng.
Sắc mặt Hồng Đậu càng nóng hơn: “Xin… xin Thái tử hãy quay mặt sang hướng khác.”
Nàng đang quá đau đớn. Bây giờ nhất định phải vắt sữa ra mới có thể giảm bớt.
Nhưng Lý Đàm cứ nhìn nàng chằm chằm như vậy, sao nàng có thể cởi y phục được chứ.
Lý Đàm ngoan ngoãn quay lưng đối diện với nàng.
Lúc này, Hồng Đậu mới dám cởi y phục. Tấm vải nịt ng.ực từ từ được cởi ra, khắp nơi trên tấm vải đều là vết sữa loang lổ, ướt đẫm.
Hồng Đậu quay sang một bên để vắt sữa.
Nhưng nàng đang bị đau đầu cùng với chóng mặt, tay không còn chút sức lực nào để vắt sữa nữa. Bàn tay chạm vào b.ầu ng.ực chỉ khiến nàng càng đau đớn hơn.
Hồng Đậu cắn môi, nước mắt không ngừng rơi xuống bộ ngực trắng ngần.
Lý Đàm thấy Hồng Đậu im lặng hồi lâu thì sốt ruột quay đầu lại.
Hắn vừa quay đầu liền thấy thiếu nữ xinh đẹp đang nghiêng người, chiếc áo trượt xuống hai bên khuỷu tay lộ ra bờ vai nõn nà, bàn tay thon dài đang phủ bên bộ n.g.ự.c trắng ngần kia.
Mỗi khi bàn tay dùng lực, phần n.g.ự.c trắng nõn lại tràn qua kẽ ngón tay đầy mị hoặc.
Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ cũng nhăn lại, r.ê.n lên mấy tiếng: “A …a…”
Bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Lý Đàm, Hồng Đậu vội vàng dùng hai tay kéo áo lên che ngực, người cũng hướng về phía sau mà trốn tránh ánh mắt hắn.
“ŧıểυ nhũ mẫu, nàng có cần ta giúp không?” - Lý Đàm thấy Hồng Đậu gặp khó khăn, bèn thật thà hỏi.
“Ta… ta cũng muốn thử……”
Hắn nhìn vào n.g.ự.c của Hồng Đậu.
Hồng Đậu nhỏ tiếp trả lời: “Cảm tạ ý tốt của Thái tử điện hạ, việc này nô tì có thể tự mình xử lý được.”
“Nhưng nhìn ŧıểυ nhũ mẫu có vẻ rất khó chịu.”
Lý Đàm cau mày, nói với vẻ nghiêm trọng: “Nếu không thì để ta gọi thái y đến đây.”
Lý Đàm cho rằng, chỉ cần học theo dáng vẻ của nàng khi nãy, dùng lực mát xa bộ n.g.ự.c trắng mịn kia sẽ giúp nàng cảm thấy dễ chịu hơn.
Nghĩ đến đây, hắn liền đứng dậy muốn ra ngoài gọi thái y.
Hồng Đậu nghe thấy vậy vội giữ lấy cánh tay hắn: “Không, không cần đâu.”
“Nếu như đã bị bệnh thì cần phải tìm thái y. Lúc thái y giúp ŧıểυ nhũ mẫu chữa bệnh, nàng nhất định phải ngoan nhé.”
Lý Đàm học theo dáng vẻ mấy Phi tần trong cung hay dỗ dành ŧıểυ hoàng tử mà dỗ dành Hồng Đậu, tay hắn còn nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
Hồng Đậu: “........”
Nàng cắn môi, tim đập thình thịch mà nắm lấy cánh tay của Lý Đàm, run rẩy đặt lên ngực mình.
“Xin… xin Thái tử giúp nô tì…”
Thà nhờ Lý Đàm giúp cô thông sữa còn tốt hơn để những thái y xa lạ kia đến.
Nàng nghĩ thầm, mấy vị thái y kia chắc chắn đều đã lớn tuổi, có khi còn hơn cả tuổi cha nàng.