Đông Cung Tàng Kiều ( Lý Đàm Hồng Đậu)

Chương 12

Trước Sau

break

 

Hồng Đậu nghĩ, khi đến chỗ của Thái tử, nàng chỉ cần không ngẩng đầu lên, cứ cúi đầu mà cùng ma ma hành lễ với Thái tử là được.

 

Ngàn vạn lần không thể để Thái tử điện hạ nhìn thấy mặt nàng.

 

Khi nàng đến thư phòng mới phát hiện, nơi đây được thắp rất nhiều đèn, khiến cho cả thư phòng trông rất sáng sủa.

 

Lý Đàm mặc áo bào gấm màu trắng, bên trên có thêu những đám mây lớn. Hắn đang lười biếng ngồi ở giữa phòng, một tay chống cằm, tay kia lật mở tấu chương.

 

Hàng lông mày rậm hình kiếm của hắn hơi cong lên, mí mắt phượng lại cụp xuống, bờ môi mỏng đang mím chặt.

 

Nhìn hắn giống như một tiên nhân bị giáng xuống trần gian vậy.

 

“Thái tử điện hạ, bút lông sói người cần đã được đưa tới.”

 

Ma ma bước vào, liếc nhìn Hồng Đậu tỏ ý muốn nàng đưa khay đến cho Thái tử.

 

Hồng Đậu cúi đầu, trong lòng sợ hãi không thôi.

 

Nàng như quên rằng mình đang cầm bút lông sói của Thái tử, bản thân phải tự đưa đến cho hắn.

 

Khi đi tới bên cạnh Lý Đàm, nàng nhỏ giọng nói: “Thái tử điện hạ.”

 

Sau đó dâng chiếc khay lên quá đầu.

 

Lý Đàm vốn đang xem tấu chương đến đoạn Sùng Châu bị ngập lụt, hoa màu và nhà cửa đều bị lũ cuốn trôi. Quan phủ ở Sùng Châu không những không giúp đỡ nhân dân mà còn nhân cơ hội này vơ vét ngân khố kiếm tiền cho bản thân.

 

Kết quả là ở đó xảy ra nạn đói, người dân cũng phải bỏ xứ mà đi tị nạn khắp nơi.

 

Vào thời khắc sinh tử, nhưng người này tập hợp lại giương cờ khởi nghĩa, đi đến phủ phủ của các châu khác mà cướp bóc lương thực cũng như tìm chỗ trú thân.

 

Lúc Lý Đàm đang đau đầu vì những tấu chương này thì nghe thấy giọng nói của nữ tử đang gọi mình. Âm thanh nhỏ nhẹ như chim vàng anh, thêm vài phần rụt rè, lại có hương sữa thoang thoảng trong không khí.

 

Hương sữa thơm dịu khiến hắn buông tấu chương trên tay xuống, ngẩng mặt nhìn nữ tử mới đến gần mình.

 

Nàng mặc y phục cung nữ, vòng eo nhỏ nhắn, hắn chỉ cần một tay cũng có thể ôm trọn lấy. Phần n.g.ự.c t.o t.r.òn trong vô cùng bắt mắt.

 

Hồng Đậu sợ Lý Đàm nhận ra mình sẽ quấn lấy nàng đòi uống sữa.

 

Nàng cúi đầu, eo cũng hạ thấp xuống. Phần n.g.ự.c nõn nà của nàng càng lộ rõ hơn, Lý Đàm chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được bộ n.g.ự.c đầy đặn xinh đẹp. Hai bầu n.g.ự.c bị siết chặt vào nhau, đến mức khiến người khác có cảm giác như chúng sắp nhảy ra bên ngoài vậy.

 

Lý Đàm thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói với Hồng Đậu: “Đặt lên bàn đi, lại đây giúp bổn cung nghiền mực.”

 

Hồng Đậu: “......”

 

Nàng cắn môi, mắt hướng về phía ma ma cầu cứu.

 

Vậy mà Lý Đàm lại quay ra nói với ma ma: “Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.”

 

“Rõ, thưa Thái tử điện hạ.” - Ma ma đáp lời, cũng không nhìn về phía Hồng Đậu mà rời đi luôn.

 

Đợi đến khi cánh cửa thư phòng được đóng lại, Lý Đàm lấy chiếc bút lông sói trên tay Hồng Đậu, nhúng vào nghiên mực rồi nói: “Ngươi có phải cung nữ hôm qua bổn cung gặp được ở trên đường trong cung không?”

 

“Đúng vậy ạ”- Trong lòng Hồng Đậu hoảng hốt, không biết Lý Đàm có ý gì.

 

Nàng còn sợ nếu Thái tử phi đến đây, nhìn thấy nàng và Thái tử ở cùng nhau sẽ khiến Thái tử phi không vui.

 

Lý Đàm nhấc chiếc bút lên khỏi nghiên mực, đầu bút dính nhiều mực, trên đầu đọng lại thành một giọt mực lớn. Ánh sáng trong thư phòng chiếu sáng, khiến cho giọt mực đó nhìn như trong suốt.

 

Đôi mắt phượng của Lý Đàm đảo qua, ánh mắt dừng lại ở chỗ Hồng Đậu.

 

“Qua đây.”

 

“Rõ” - Hồng Đậu càng hoảng hốt hơn.

 

Nàng tiến đến đứng trước mặt Lý Đàm.

 

Hắn ngồi uể oải trên chiếc ghế lim, dùng đầu bút chọc vào phần n.g.ự.c của Hồng Đậu. Mực đen lập tức lan ra trên tấm vải trắng trước n.g.ự.c.

 

Hồng Đậu vừa ngại ngùng vừa sợ hãi: “Thái… Thái tử điện hạ……”

 

Hắn cầm bút làm như vậy, dáng vẻ hắn có chút thô tục nhưng cũng rất tao nhã.

 

Mực ngấm vào bên trong, chạm vào da thịt nàng có chút mát lạnh.

 

“Đừng động đậy.” - Lý Đàm nói.

 

Hắn di chuyển bút, bắt đầu viết gì đó.

 

Một tay hắn vẫn đang chống cằm, vẻ mặt hắn lạnh lùng, vô tư như chỉ đang chơi đùa với một món đồ chơi.

 

Hồng Đậu cắn môi, muốn khóc cũng không xong.

 

Lý Đàm ngước mắt lên, hắn nhìn khuôn mặt nần ẩn sau chiếc khay, bỗng thấy những giọt nước mắt đang chực rơi xuống trên mặt nàng.

 

Hắn dùng lực mạnh hơn, đầu bút vẽ ra một đường dài đậm.

 

Khóe miệng Lý Đàm nhếch lên, trong mắt tràn đầy vẻ tà ác lạnh lùng: “An phận thủ thường mới có thể sống được lâu.”

 

break
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc