Mật tức đến run cả người: “Giờ cháu phải làm sao?”
Mụ Điên ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Hồi chiều tới nhà họ, tôi thấy dãy nhà bên trái tối tăm lạnh lẽo hơn hẳn những nơi khác, quỷ khí dày đặc, so với bãi tha ma cũng không kém bao nhiêu, lại hương khói nghi ngút. Nếu không nhầm thì chắc vị kia được chú cô cúng bái ở đó.”
Đêm hôm đó, mụ Điên và Mật lén lút trèo tường vào nhà ông Hiện. Xung quanh tối om, chỉ có dãy nhà bên trái mà mụ Điên nói còn le lói ánh sáng.
Dãy nhà này vốn dĩ có ba gian, nhưng đã được đập thông thành một. Giữa gian phòng là một bức tượng hình thù kì quái, na ná hình đàn ông cao gầy mặc áo choàng dài, không rõ mặt mũi. Mật vừa nhìn thấy bức tượng đã tái mặt, đích thị là người đàn ông trong ác mộng của cô không sai.
Trước bức tượng này một cái bàn lùn, bày lư hương, hoa quả bánh trái. Xung quanh là hàng dãy người giấy, dáng như người hầu kẻ hạ, ngoài cùng là ngựa giấy, vàng bạc hàng mã xếp cao tới tận nóc nhà. Nến và đèn dầu bày bốn góc nhà, dễ phải đến vài chục ngọn, màu lửa xanh lét khiến căn nhà trông như âm tỳ địa phủ.
Mụ Điên rút hai nén hương đỏ lừ, thoang thoảng mùi máu trong túi ra đưa cho Mật, bảo cô cắm vào lư hương. Tuy cô chưa thấy kiểu cắm hương số chẵn thế này bao giờ nhưng cũng không dám thắc mắc.
Hai nén hương cháy rực, khói trắng biến thành hai luồng hơi đặc sệt chảy vào mũi bức tượng.
‘Hí hí!’
Tiếng cười lanh lảnh bất chợt vang lên, gió lạnh buốt thổi bật cả cửa sổ lẫn cửa chính. Nơi là hốc mắt của bức tượng sáng lên hai đốm lửa ma trơi xanh lè, đám người giấy đồng loạt xoay đầu nhìn chằm chằm vào Mật. Cô cứng người, tay chân lẩy bẩy tưởng chừng như sắp ngất đến nơi.
Mụ Điên bình thản đặt túi vàng ‘sính lễ’ lên bàn thờ, cúi người vái một vái. Không biết mụ lầm rầm gì đó mà chỉ một lúc sau, trên dãy nhà chính có tiếng gào thảm thiết, theo sau là một loạt tiếng đổ vỡ ầm ầm. Thoáng chốc, tiếng chân chạy rầm rập vang lên, bốn người nhà ông Hiện xông ào vào rồi đứng khựng lại khi thấy Mật và mụ Điên.
“Mày… mày…” Ông Hiện lắp bắp. Con Oánh co rúm sau lưng cha mẹ, mặt cắt không còn hột máu, thằng Nam mắt láo liên, tay cầm chặt cái liềm dợm bước lên trước.
“Ba, đã đến nước này… A!”
Cái liềm rơi xuống đất, mu bàn tay nó thấm máu, bị lột xuống cả một lớp da. Mụ Điên phe phẩy lá bùa vải, khinh khỉnh liếc nó: “Đừng có giở trò, không biết là ai chết trước đâu.”
Ông Hiện nhìn chằm chằm mụ Điên, mồ hôi chảy thành dòng. Sau đó ông ta quỳ ‘thịch!’ xuống đất, dập đầu liên tục: “Con Mật, nhà chú có lỗi với con.”
Theo lời ông Hiện, Mật mới hiểu sự thật đằng sau câu chuyện phu đào vàng của thằng Nam.
Đợt đó Nam theo đám cò mồi vào rừng, quanh trại của cả bọn có một con sông, nước chảy rất xiết, nửa đêm tiếng nước to như tiếng sấm. Cả trại có gần năm mươi gã đàn ông nên cũng không sợ thú dữ, ngày ngày đào đất đãi vàng.
Lúc đầu đều sóng êm gió lặng cả, nhưng được khoảng một tuần thì bắt đầu có chuyện lạ xảy ra. Đầu tiên là cơm nước thiu rất nhanh, chỉ thổi nấu xong một vài tiếng là đã chảy nước chua lòm, mọc cả mốc trắng phớ. Tiếp đấy là tiếng cười của đàn bà con gái lẩn quất quanh trại, mà toàn là vào giờ thiêng, cứ giữa trưa hoặc nửa đêm, không cần biết là ở trong lều hay bên ngoài đều có cảm giác như có người ghé vào tai mình mà cười.
Sau nữa, người bắt đầu biến mất. Một người, hai người còn không ai nhận ra, nhưng gần chục người thì cả trại bắt đầu hoảng. Tay cai vào Nam ra Bắc nhiều, biết là có yêu tà quấy phá nhưng cúng bái kiểu gì cũng không yên. Lão sai đàn em trông chừng trại để xuống núi mời thầy lên làm phép, nhưng không hiểu sao cuối cùng lại chết trong rừng.
Lúc được nhóm thằng Nam tìm thấy, tay cai nằm trước một ngôi miếu hoang nằm dưới gốc cây chục người ôm không hết, mặt cười thỏa mãn, trong tay còn nắm chặt một cái giá nến được đúc từ vàng ròng, đám tay chân chẳng biết đi đâu. Vốn ai cũng sợ, nhưng khi nhìn vào đủ loại đồ vàng giấu trong miếu thì lòng tham đều bốc lên.
Nhóm thằng Nam khoắng sạch vàng bạc trong miếu rồi trốn xuống núi, không dám quay lại khu trại nên không biết ở đó thế nào. Nam ôm vàng về quê, mấy ngày đầu không thấy gì nên tưởng mọi việc đã ổn. Nào ngờ rừng thiêng nước độc, vong linh trên đó lại theo cả về đây.