Đổi Mệnh

Chương 3

Trước Sau

break

Mụ Điên thở dài: “Đổi lại… cũng không phải là không được, nhưng phải cúng kiếng cẩn thận, dâng lễ tế bái đâu ra đấy, nói rõ ngọn ngành. Ấy là nếu vị kia dễ tính đấy nhé, phải mà…”

Mật hít sâu một hơi: “Còn nước còn tát, cần gì bà cứ bảo với cháu.”

Mụ Điên tặc lưỡi: “Được rồi, cơ mà muốn cầu thì cũng phải biết cần cầu ai đã. Nhà em họ cô ở đâu?”

“Dưới quê cháu, làng Đa Hội cách đây chừng mấy chục cây. Mai cháu xin nghỉ việc rồi ta về luôn, bà xem thế nào?”

“Càng sớm càng tốt. Chỗ tiền vàng lúc nãy tôi dâng lên chỉ hoãn được, xem nào, cùng lắm là bảy ngày thôi. Qua thời hạn đó mà còn chưa được việc thì cô lo chuyện hậu sự dần đi là vừa.”

***

Làng Đa Hội là nơi non xanh nước biếc, phong cảnh đẹp như tranh, vòng quanh làng là một con sông lớn, nước chảy cuồn cuộn quanh năm.

Đã quá giờ cơm, người lớn trẻ con trong làng đều ra ngoài hóng mát. Từ xa Mật đã nghe tiếng gọi: “Con Mật đấy phải không?”

Cô nheo mắt nhìn về phía đó. Là thím Thoa hàng xóm, dáng người phốp pháp béo tốt của bà ấy nổi bần bật trong mấy người đang đứng nói chuyện phiếm dưới gốc đa.

“Ôi chao, sao mày hóng được tin mà về nhanh thế?” Thím Thoa đon đả tiến lên.

“Cháu có việc nên về thôi. Mà tin gì thế thím?”

“Ô thế không biết thật à?” Thím Thoa cao giọng: “Tao còn tưởng mày biết nên mới về chứ, của một đống tiền chứ có ít đâu?”

Mật không hiểu ra sao: “Tiền nào?”

Đám bà tám đang dỏng tai xung quanh lập tức xúm lại kể, chị một câu tôi một câu - chẳng mấy chốc Mật đã khâu ra được hoàn chỉnh câu chuyện.

Số là khoảng một tháng trước, nhà ông Hiện - chú ruột của Mật - đột nhiên xây sửa cực kì rầm rộ. Cả làng đều biết nhà ông Hiện nghèo rách đã vài đời, ăn bữa hôm lo bữa mai, nay hết xây nhà mua ô tô lại xúng xính váy áo trang sức, ai mà không nghi? Lại thêm đúng lúc trên huyện có tiệm vàng bị cướp, chết vài mạng người nên cả làng lại càng hoảng.

Vợ chồng ông Hiện đã giải thích đấy là tiền thằng Nam - con trai ông - đi làm xa mang về nhưng chẳng ai tin. Thằng Nam chẳng bằng cấp gì, tay nghề cũng không, lại mới đi được vài tháng đã mò về thì họa chỉ có ăn cướp mới ra lắm tiền như thế. Bất đắc dĩ, vợ chồng ông mới lộ ra là thằng Nam đi làm phu đào vàng, may trời thương nên trúng mánh lớn, giờ mang của nả về quê.

Tuy vẫn có một vài lời ra tiếng vào nhưng chuyện đào vàng hay tìm trầm gì đó, đúng thật là có chuyện một đêm phất nhanh thật. Người làng không thắc mắc chuyện tiền nhà ông Hiện từ đâu ra nữa mà chuyển sang ghen tỵ với thằng Nam, Mật cũng thấy kinh ngạc với vận may của ông anh họ.

Đến trước nhà ông Hiện, mụ Điên ‘hửm?’ một cái, nhưng rồi lại lắc đầu khi thấy ánh mắt dò hỏi của Mật.

Căn nhà bề thế mới đang xây dở nên cả nhà bốn người họ vẫn đang chen chúc trong căn nhà lá cũ. Thấy Mật, con Oánh - đứa em họ trùng ngày sinh với cô - như gặp ma. Nó gào lên: “Ba má!” rồi chạy biến vào buồng.

Vợ chồng ông Hiện nghe tiếng lao ra sân, thấy Mật cũng tái mặt. Hai người bấm nhau rồi gượng cười hỏi Mật về có chuyện gì.

Mật và mụ Điên đã bàn trước với nhau, chỉ nói là sau này cô định sống luôn trên thành phố nên muốn bán căn nhà cũ của cha mẹ mình đi, tranh thủ về quê thăm chú thím mấy bữa, mụ Điên là cò đất muốn xem nhà.

Tối hôm đó, vợ chồng ông Hiện xách một cái hộp nhỏ đến nhà Mật, trong đó có tới vài nhẫn vàng sáng chóe, nói là nhà có lộc nên chia bớt rồi vội vã ra về. Mật không hiểu ra sao, định đuổi theo thì bị mụ Điên ngăn lại.

Mụ nhìn chỗ vàng trong hộp, cười lạnh, hai ngón tay kẹp một lá bùa vải vẩy khẽ một cái. Những đường chu sa đỏ rực trên đó không lửa tự cháy, mụ Điên phủ lá bùa lên chỗ vàng, miệng lẩm bẩm gì đó, tới lúc lửa tắt thì chu sa trên lớp vải đã nhạt bớt.

Mụ hất lá bùa ra, chỗ nhẫn vàng sáng chói lúc nãy đã xỉn đen, bốc mùi thum thủm như thịt thối, có chỗ còn mủn ra. Mật nhìn kĩ, đây nào có phải vàng, rõ ràng là vàng mã, chẳng qua được làm y như thật mà thôi.

Mụ Điên khinh khỉnh chỉ vào chúng: “Vàng của người chết, rõ là sính lễ của vị kia rồi. Giờ thì khỏi cần đoán nhé, là chú thím cô, không chạy đi đâu được cả.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc