Mật bủn rủn chân tay, quỳ thụp xuống xin mụ cứu mình. Mụ Điên đứng thẳng người, bình tĩnh nhận của cô ba lạy rồi mới nói: “Tối nay cô xuống đây gặp tôi, đã gặp được thì coi như tôi tích phúc vậy.” Dáng vẻ hoàn toàn không có chút điên loạn lú lẫn nào.
Tối hôm đó, Mật và mụ Điên tới mảnh đất hoang sau khu tập thể. Chỗ này mọc đầy cỏ dại, cây bụi, ai từng tới cũng kêu nó lạnh lẽo như tràn ngập âm khí, chẳng hiểu sao mấy chục năm qua chủ nhà không phát quang nó, dù vị trí này xây thêm một toà nhà nữa thì cực đẹp.
Mụ Điên cười khẩy: “Không phải không muốn xây, mà là không dám xây. Lão già tham lam ấy thử mấy lần rồi, không cả nhà ốm đau thì chết thợ hỏng móng, hừ!”
Mật ngậm chặt miệng, cô thấy càng lúc càng lạnh, mặt mũi tái xanh, chân tay cứng đờ như ở giữa đông. Bên cạnh cô, mụ Điên gỡ ra những bọc lớn không biết mang đến từ lúc nào, lôi từ trong đó ra hàng chục người giấy rồi sắp xếp theo một quy luật kì lạ nào đó. Dưới đất thắp nến trắng, tổng cộng bốn mươi chín ngọn.
Giữa những ngọn nến là một cái chiếu rách tung tóe, bám đầy vết đen bẩn thỉu, mùi hôi tanh thoang thoảng theo gió chui vào mũi Mật khiến cô lợm giọng.
Xung quanh chiếu là một vòng dây tơ hồng, cứ bảy bước lại treo một chiếc chuông bạc nhỏ xíu.
Chuông bạc không gió tự động, nhưng có rung lắc thế nào thì cũng không phát ra tiếng. Thấy Mật cứ liếc mãi mấy cái chuông, mụ Điên lẩm bẩm, nửa như nhắc nhở nửa như cảnh cáo: “Chuông rỗng đấy, cái này người sống lắc không kêu đâu.”
Cô nín thít, thế là gặp người âm mới vang chăng?
Mụ Điên giục cô ngồi xuống cái chiếu nát rồi dặn đi dặn lại là có thấy cái gì cũng không được kêu ra tiếng. Mật gật đầu lia lịa, nhìn mụ thay bộ đồ kiểu cổ màu trắng rộng thùng thình, hai tay nâng khay gỗ sơn son thếp vàng lên cao quá đầu, trong đựng đầy vàng thỏi hàng mã xếp thành núi. Miệng mụ phát ra thứ tiếng gì đó mà Mật không nghe rõ, chỉ thấy lên bổng xuống trầm như đang hát.
Chẳng bao lâu sau, sương đen bốc lên, thứ tiếng quái dị của mụ Điên bỗng chốc lớn hẳn lên, nghe âm vang như có cả một dàn hợp xướng hát theo mụ. Trong sương đen, một cái bóng nhỏ thó mờ mờ xuất hiện. Mật căng mắt nhìn, chờ sương tan hết mới nhận ra đó chính là bà mối giấy trong những cơn ác mộng của mình.
Người giấy mở cái miệng tô đỏ chót, lầm rầm thứ tiếng y như của mụ Điên, đôi mắt vô hồn nhìn chòng chọc vào Mật. Cô cứng người, họng thắt lại, ngực bụng cuộn lên như sắp nôn nhưng vẫn nghiến răng nhịn xuống.
Gió chợt thổi tới từ bốn phương tám hướng, vòng dây đỏ đang rung lên như bị ai lắc, chuông bạc rỗng ruột kêu leng keng liên tục, nến tắt sạch. Mật phát hoảng nhìn hàng dãy người giấy không lửa tự cháy, âm ỉ thiêu từ chân lên đỉnh đầu, tiếng bước chân rầm rập vang lên dù xung quanh không một bóng người.
Mụ Điên đứng trước người cô, mặt lạnh như tiền, tay cầm một giỏ tre chứa đầy đậu đỏ trông như sẵn sàng ném ra bất cứ lúc nào. Những thứ kì lạ này cũng không kéo dài lâu, chỉ khoảng năm phút sau là tất cả lại chìm vào im lặng. Lúc này mụ Điên cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, rọi đèn pin xung quanh rồi nhanh chóng giục Mật dọn dẹp.
Mật liếc thoáng qua, thấy dây tơ hồng đã mủn rữa, chuông bạc đổi màu xám xịt như dính phải gió độc, người giấy cũng bị thiêu sạch chẳng còn một mống. Cô không dám nhìn nhiều, cun cút gom đồ rồi cùng mụ Điên tới chỗ mụ.
Trong căn nhà nghi ngút khói hương, mụ Điên vừa phì phèo điếu thuốc lá cuốn tay vừa nói: “Đổi mệnh không phải là việc dễ, đổi để kết âm hôn càng là khó gấp trăm gấp ngàn. Ngày sinh tháng đẻ trùng nhau không nói, quan trọng nhất là máu huyết cũng phải giống - thế thì mới lừa gạt quỷ thần được.”
Mật nghe tới đó đã biết là ai giở trò hại mình: “Em họ cháu, cháu với nó là con chú con bác. Cháu với nó sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, đều là mười hai giờ trưa, hình như chỉ cách nhau có năm, mười phút gì đó thôi.”
“Chính ngọ à, dương cực sinh âm, chà…” Mụ Điên gật gù.
“Giờ…” Mật thấp thỏm: “Cháu phải làm gì? Đã biết là đổi mệnh, có thể nói với vị đó đổi lại không bà?”
Mụ Điên trừng cô: “Đổi? Cưới hỏi là đại sự, người sống đổi qua đổi lại còn khó huống là quỷ thần? Đổi một lần không đủ còn muốn đổi lần thứ hai, sợ chết không đủ nhanh hay gì?”
Mặt Mật tái xám, chẳng lẽ phải chịu chết hay sao?