Đổi Mệnh

Chương 1

Trước Sau

break

Mật cuộn tròn trong chăn, toàn thân run cầm cập. Căn phòng thuê rẻ tiền chật chội, tối om như có âm khí lẩn quất khắp các góc. Đáng lẽ lúc này cô đã phải ngủ say rồi mới đúng, nhưng những cơn ác mộng bám lấy cô suốt mấy tuần qua khiến Mật không dám nhắm mắt.

Nhưng tới mười hai giờ đêm, cơ thể mệt mỏi vẫn tự động gục ngã trước chăn êm nệm ấm.

‘Cạch!’

Ô cửa sổ nhỏ trước giường đột nhiên mở ra, tiếng động khô khốc vang lên khiến lũ mèo hoang kiếm ăn gần đó giật nảy mình. Rèm cửa bay phấp phới để lộ những tán lá khô vàng xơ xác.

Tiếng chiêng trống ẩn ẩn vang lên từ phía xa, càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ. Mật nhíu chặt mày, mơ màng cảm giác bị ai đó đặt lên võng. Tiếng nhạc như trong đám cưới thời xưa đột ngột cất cao đến độ chói tai, bao trùm khắp mọi nơi, trộn lẫn trong đó là tiếng rúc rích vừa giống tiếng cười lại vừa giống tiếng chuột kêu sâu cắn.

Thần trí Mật dần tỉnh táo lại theo nhịp đung đưa của cơ thể. Cả người cô cứng đờ như khúc gỗ, chỉ còn đôi mắt là có thể di chuyển được. Mật thấy mình đang nửa nằm nửa ngồi trên võng, lớp vải màu đỏ sậm tanh tưởi mùi máu.

Không biết đi bao lâu, đám rước dừng lại, bà mối cúi người vươn tay về phía cô, tươi cười cứng đờ như được vẽ lên. Trong một chớp mắt, bà ta thực sự biến thành người giấy, quần áo xanh đỏ, hai đốm màu đỏ tươi nổi bật trên gương mặt trắng bệch, miệng ngoác đến tận mang tai.

Cô bước xuống võng, đi theo bà mối đến tòa nhà treo đầy lụa đỏ, trong khoảng sân rộng thênh thang là hàng dãy bàn tiệc ngồi đầy người, tiếng nói tiếng cười vang khắp nơi nhưng nghe kĩ lại như tiếng sột soạt như lật giấy. Mặt sân ẩm ướt, nền gạch trơn trượt rêu, tiếng nước lõng bõng vang lên theo nhịp chân của đoàn rước dâu.

Càng đến gần gian nhà chính, mồ hôi lạnh trên người Mật càng chảy ra như suối. Bên trong đó cũng đứng đầy người, những gương mặt tươi cười khô khốc nhìn chằm chằm vào cô. Trước bàn thờ là một người đàn ông gầy còm mặc quần áo kiểu cổ, lớp vải màu đen dày nặng điểm xuyết hoa văn thêu bằng những đường chỉ đỏ, nhìn từ xa như bị máu tươi thấm qua.

Tiếng kèn sáo chiêng trống đột ngột cất cao, cao vút đến mức tai Mật không tìm được giai điệu nữa, chỉ cảm thấy ê răng như nghe phải tiếng thìa sắt cạo lên bát nhôm giống trò nghịch ngợm lúc bé.

Khách mời trong sảnh ngoài sân đồng thời tung ra đủ thứ trang sức, ánh nến tranh tối tranh sáng khiến những món châu ngọc đó càng lấp lánh hơn. Mật liếc xuống sàn nhà, chợt thấy sởn tóc gáy bởi những thứ nằm dưới đó toàn là vàng mã!

Mật ngạt thở nhìn cơ thể của các vị khách đó dần nhũn ra như giấy ngâm nước, áo lụa váy hoa sang trọng nhăn nhúm, đổi màu như đồ cũ để lâu bị mủn nát, những gương mặt tươi cười chảy ra như sáp nến, nhỏ tong tỏng xuống mặt đất.

Người đàn ông đứng giữa nhà vẫn đứng yên, chỉ có cổ đột ngột quay tròn ra sau lưng. Đầu anh ta nghẹo sang một bên, da tái xám, hai mắt đục ngầu mở trừng trừng, miệng há hốc trào ra từng dòng máu đen tanh hôi.

‘Thịch!’

Mật choàng tỉnh, thấy mình đang nằm dưới sàn nhà, lưng đau nhói, rõ ràng là vừa ngã khỏi giường. Cô nằm im thở dốc, cả người lạnh lẽo. Mãi đến lúc nắng chiếu vào phòng, cô mới dám bò dậy, chạy vào nhà tắm nôn thốc nôn tháo, nhưng mùi xác chết vẫn cứ bám chặt trước mũi không tan đi được.

Trong gương, da cô đã gần như chuyển thành trong suốt, nhìn rõ được cả các mạch máu màu xanh bên dưới, đôi mắt đen xì sưng húp, cả người bốc lên thứ mùi khó chịu giống mùi của người sắp chết trong bệnh viện.

Mật run lập cập trước suy nghĩ bất chợt của mình. Cô loạng choạng vệ sinh cá nhân rồi lao ra ngoài, lúc này chỉ có ánh sáng và hơi người mới có thể khiến cô thấy yên tâm hơn được một chút.

Dưới sân khu tập thể cũ mà Mật thuê là một khu chợ cóc, đủ mọi loại âm thanh, mùi vị của cuộc sống bình thường cuộn trào khiến cô thoải mái hơn hẳn. Đột nhiên, một bàn tay lạnh ngắt kéo cô lại, khuôn mặt già nua chột một mắt dí sát vào cô.

“Cô không phải người sống!”

Mật tái mặt. Đây là mụ đồng cốt nổi tiếng trong khu, mụ tự xưng thế, chứ thật ra người khác đều gọi mụ là mụ Điên. Thỉnh thoảng cô vẫn cho mụ cái bánh, cốc nước, không thân quen gì, chỉ là thấy mụ lang thang nên làm phúc mà thôi.

Mụ Điên vẫn tóm chặt tay cô, mũi hít ngửi liên tục: “Không sai được, mùi người chết!” Rồi mụ lại tự lẩm bẩm: “Không đúng, thế thì cô phải thoi thóp trong bệnh viện rồi mới đúng. Sao lại có tử khí? Sao lại có cả đen cả đỏ? Chả lẽ lại lấy người chết?”

Mật giật thót. Lấy người chết? Hay bà ấy thực sự thấy được cái gì chứ không điên như người ta hay nói? Có bệnh thì vái tứ phương, cô kéo bà cụ vào một góc rồi kể tất tần tật về chuyện mình gặp ác mộng thời gian qua. Càng kể, mặt mụ càng trầm xuống, con mắt còn lành lặn nheo lại.

Mụ hỏi cô ngày sinh tháng đẻ, trong nhà có những ai, bấm đốt ngón tay một hồi rồi thở dài: “Tôi nói không thì e cô cũng chẳng tin, nhưng mệnh cô vốn là có phúc, không thể nào đột nhiên lại bị ma quỷ ám theo được. Chỉ sợ… là có người đổi mệnh của cô rồi.”
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc