Nội dung chương 10 Khi gõ cổng biệt thự quen thuộc, một người phụ nữ trung niên xa lạ đã ra mở cửa. Nhìn thấy khuôn mặt của Quý Nguyệt Thư, đối phương do dự một chút, rồi chợt bừng tỉnh hỏi: “Là… Nguyệt Thư tiểu thư phải không?”
Sau khi nàng do dự mà gật đầu, đối phương lập tức liền nhiệt tình mời nàng vào nhà.
“Chào Nguyệt Thư tiểu thư, tôi họ Lưu, cô cứ gọi tôi là dì Lưu. Tôi mới đến làm hôm nay. Phu nhân có dặn trước khi ra ngoài, nếu cô về nhà thì nhất định phải đợi bà ấy về.”
Quý Nguyệt Thư lặng lẽ nghe xong lời giải thích của bà, rồi lễ phép gật đầu với bà, rồi đi lên lầu.
Chỉ là khi đứng ở tầng hai, cúi đầu nhìn thấy dì Lưu rõ ràng chẳng có việc gì để làm, vậy mà có thể tìm ra vẫn bận rộn ở trong phòng khách, nàng nhịn không được mà cong cong khóe môi.
Mấy ngày đầu khi nàng mới về nước, nhà họ Quý có thể nói là đã rơi vào bước đường cùng, đừng nói đến tài xế và giúp việc, ngay cả đầu bếp cũng đã bị sa thải. Ngôi nhà trống rỗng chẳng nghe thấy một tiếng động nào, không khí tràn ngập mây sầu ảm đạm.
À, thậm chí căn nhà cũng đã được thế chấp cho ngân hàng.
Nếu Quý Viễn Thanh không thể kéo thêm đầu tư, ngay cả căn biệt thự chiếm phần lớn tài sản của nhà họ Quý này cũng sẽ bị ngân hàng thu hồi để bán đấu giá.
Mới hôm qua, để thể hiện tình mẫu tử, Ngụy Lam còn đích thân diễn một màn “vụng về chuẩn bị bữa tối yêu thương cho con gái” trong bếp.
Mới chỉ qua một đêm, mà giúp việc mới đã bắt đầu làm việc rồi.
Lòng tự trọng của nàng, tương lai của nàng, toàn bộ cuộc đời nàng, cứ như vậy bị cặp cha mẹ này bán đi, để đổi lấy cuộc sống an nhàn tự tại.
Sự hy sinh như vậy, liệu có đáng giá?
Câu hỏi này, Quý Nguyệt Thư cũng không tìm thấy câu trả lời.
Nàng chỉ im lặng đi đến phòng tập nhảy của riêng mình, bình tĩnh tăng cường cường độ tập luyện buổi sáng.
Mặc bộ váy tut [*], đứng trước gương toàn thân, lặp đi lặp lại những động tác nhảy quen thuộc, chỉ có mồ hôi và ba lê là thuộc về nàng.
Những vòng xoay không ngừng nghỉ, giúp tâm trí hỗn loạn của nàng tìm lại được sự bình yên.
Gần chiều, Ngụy Lam mới về.
Thay quần áo xong, lấy đồ đạc, Quý Nguyệt Thư chầm chậm bước xuống lầu.
Ngụy Lam đang ngồi trong phòng khách, vừa chê dì Lưu làm việc không kỹ lưỡng, vừa chỉ huy bà ấy di chuyển lọ hoa đến vị trí đã định.
Nhìn thấy Quý Nguyệt Thư đứng ở trên cầu thang, Ngụy Lam thoáng mất đi sự tự nhiên, dời mắt đi rồi lại rất nhanh thu trở về.
“Nguyệt Thư về rồi đấy à?”
Bà vuốt nhẹ mái tóc vừa làm sáng nay, đôi môi đỏ được tô vẽ kỹ lưỡng run rẩy, kéo ra một nụ cười có phần khoa trương với Quý Nguyệt Thư: “Mẹ cứ tưởng con phải tối mới về nhà chứ.”
Quý Nguyệt Thư im lặng, không nói gì, từng bước chậm rãi đi xuống.
Đợi nàng bước đến phòng khách, Ngụy Lam mới nhìn thấy chiếc vali trong tay nàng. Gương mặt trang điểm tinh xảo lập tức hiện lên vẻ hoảng loạn, vội vàng bước tới, đưa tay định giật lấy tay kéo của chiếc vali.
Quý Nguyệt Thư nghiêng người tránh đi, ánh mắt vô cảm cụp xuống nhìn bà.
Đối diện với ánh mắt bình tĩnh của nàng, dự cảm không lành trong lòng Ngụy Lam ngày càng rõ rệt. Bà không còn giữ được phong thái phu nhân hào môn, tiếng chất vấn của bà càng lúc càng lớn:
“Con làm cái gì đấy? Con lại muốn bỏ nhà đi à? Cánh cứng rồi đúng không? Bất kể con muốn đi đâu, mẹ không cho phép!”
Đối mặt với người phụ nữ đang tức giận đến mức mất bình tĩnh, Quý Nguyệt Thư không nói gì, chỉ rút bản thỏa thuận từ trong túi ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn ăn bên cạnh, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định giữ nguyên cách xưng hô cũ.
“Mẹ, chúc mừng mẹ, mong muốn của mẹ cuối cùng cũng thành hiện thực rồi.”
Câu nói này khiến Ngụy Lam sững sờ.
Đợi đến khi bà hiểu ra ý nàng là gì, ngọn lửa giận dữ lập tức bùng lên.
“Cái đứa con bất hiếu này!”
Bà giơ tay định tát Quý Nguyệt Thư một cái, nhưng nhìn thấy bản thỏa thuận bên cạnh, cái tát này lại không dám vung xuống, ngượng nghịu dừng lại giữa không trung.
May mà khóe mắt liếc thấy dì Lưu đang đứng im lìm ở góc phòng, chẳng có vẻ gì là tồn tại, nhưng đôi tai lại dựng lên vẻ hóng hớt, cơn tức giận của bà cuối cùng cũng tìm được chỗ trút.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Cút về phòng người hầu của bà đi!”
Bị bà trừng mắt nhìn một cách hung dữ, dì Lưu chỉ cười xòa bỏ đi, nhưng khi quay lưng lại thì vô cảm bĩu môi, quyết định nghe lời đồng nghiệp, lập tức chuồn đi tìm chủ khác.
Ngụy Lam không quan tâm những người giúp việc này sẽ nói xấu mình như thế nào. Sau khi trút được cơn tức giận, bà dường như lấy lại được phong thái, tủi thân ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, bắt đầu lau nước mắt.
“Nguyệt Thư, mẹ biết con tủi thân, nhưng tình hình gia đình thời gian trước con đâu phải không biết, gia đình cần con mà!”
“Nuôi con từng này năm, không nói là vàng ngọc, cũng là tốn tâm tư. Chẳng lẽ chỉ vì một chuyện như thế này mà con lại ghi hận cha mẹ sao?”
“Hơn nữa, bao nhiêu người dốc hết tâm sức muốn được nhị thiếu gia nhìn nhiều hơn một chút, nhị thiếu gia còn chẳng thèm để ý. Giờ có cơ hội được theo hắn, cũng là phúc khí của con.”
Càng nói càng lý lẽ chính đáng, nói đến cuối cùng, đã biến từ lời khuyên nhủ khổ sở thành lời trách móc: “Nguyệt Thư, con không thể vô lương tâm như thế.”
Trong khoảnh khắc này, cảm giác hoang đường tột độ như một mạng nhện vô hình, từng lớp từng lớp bao bọc Quý Nguyệt Thư, nàng có một ảo giác như sắp nghẹt thở.
Sau khi hít một hơi thật sâu, nàng cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên kể từ khi gặp Ngụy Lam: “Quý phu nhân, mẹ không bằng xem thử bản thỏa thuận sáp nhập kia đi?”
“Để lấp cái lỗ hổng nhà họ Quý này, nhị thiếu gia trực tiếp phải chi ít nhất chín con số, cái giá phải trả để dọn dẹp mớ hỗn độn này càng là một con số thiên văn.”
“Hắn đã chi ra ngần ấy tiền, đương nhiên con thuộc về hắn rồi.”
“Từ nay về sau, sống hay chết, đều do hắn định đoạt.”
“Và không còn liên quan gì đến mẹ, và nhà họ Quý nữa.”
“Mẹ—!” Ngụy Lam há miệng một cách vô ích, nhưng sự hoảng sợ tột độ lại khiến bà không thể nói thêm những lời khó nghe.
Bà đương nhiên biết rắc rối lần này của nhà mình rất lớn.
Dù sao, để duy trì dòng tiền hoạt động bình thường, Quý Viễn Thanh đã xoay sở khắp nơi hơn một năm nay, hai người đau đầu đến mức không còn đường nào khác, cuối cùng đành đánh chủ ý lên con gái.
...Trong dự tính ban đầu của họ, thậm chí còn muốn gả Quý Nguyệt Thư cho ông nội nhà họ Thịnh.
Mọi khó khăn này đều được giải quyết dễ dàng sau khi nhị thiếu gia đưa Nguyệt Thư đi đêm qua. Ngay cả giám đốc ngân hàng vốn khắc nghiệt, cũng gọi điện đến giữa đêm, cười bảo họ cứ yên tâm, không cần lo lắng về tiền bạc.
Đã nếm được vị ngọt, Ngụy Lam đương nhiên không chịu để cái cây hái ra tiền này đi.
Dù sao, chuyện này có một thì có hai, có hai thì có ba, phải không?
Nhưng bà không dám nói thẳng ý định của mình, chỉ có thể lặp đi lặp lại chiêu bài tình cảm, lầm bầm gọi tên gọi thân mật của Quý Nguyệt Thư.
“Nguyệt Nguyệt, con không thể cứ thế mà đi được, mấy năm con du học ở nước ngoài, mẹ thật sự rất lo cho con…”
Nhưng Quý Nguyệt Thư sẽ không còn mềm lòng nữa.
Nàng đi đến trước mặt người phụ nữ đang thất thần, đặt chiếc thẻ ngân hàng đã cầm sẵn trong tay xuống, rồi quay người bước về phía cửa chính.
“Tiền trong thẻ là tiền mẹ đã gửi cho con mấy năm du học, con chưa hề động vào, tất cả đều ở đây.”
“Ngoài ra, con khuyên hai người có cơ hội thì nên đi điều tra xem, nhị thiếu gia nhà họ Thịnh tên là gì,”
“Và— rốt cuộc là ai.”
Tin rằng chuyện nhỏ này, họ vẫn có thể làm được.
Và kết quả điều tra ra, chắc hẳn, cũng sẽ mang lại bất ngờ cho họ.
Còn nàng, bước ra khỏi cánh cửa này, từ nay về sau, nàng không còn nợ họ nữa.
[*] là một loại váy ngắn, thường được làm từ nhiều lớp vải mỏng như voan hoặc tulle, tạo hiệu ứng bồng bềnh và duyên dáng. Nó được lấy cảm hứng từ trang phục múa ballet, với đặc điểm là nhiều lớp vải xếp chồng lên nhau.