Độc Chiếm Ánh Trăng

Chương 11

Trước Sau

break

Nội dung chương 11

“Quý tiểu thư, hoan nghênh cô đến!”

Người phụ nữ trung niên, dù đã qua tuổi xuân nhưng vóc dáng vẫn rất đĩnh bạt, gương mặt thường ngày nghiêm nghị giờ đây lại nở nụ cười hiền hậu, dịu dàng vô cùng. Bà vội vàng vươn tay, nhiệt tình giới thiệu về đoàn múa cho Quý Nguyệt Thư:

“Đoàn múa của chúng tôi là đoàn ba lê cấp quốc gia duy nhất trong nước, không ngoa khi nói, những vũ công ba lê  xuất sắc nhất cả nước đều tụ hội ở đây .''                                                                                                                       Mấy năm gần đây, chúng tôi đang chuẩn bị hội nhập quốc tế, cũng đã dàn dựng được vài vở ba lê  cổ điển khá hay, không biết Quý tiểu thư có theo dõi không?”

“Chúng tôi cũng rất  hy vọng một vũ công hàng đầu như Quý tiểu thư đây có thể gia nhập đoàn múa của chúng tôi, mang đến những buổi  thịnh yến nghệ thuật đẳng cấp hơn cho khán giả trong nước ,cũng như những người đã mong chờ điều này từ lâu.”

“Quý tiểu thư, cô có thể nguyện ý suy xét một chút lời đề nghị này  không?”

Đi theo đoàn trưởng Phong Hiểu Dĩnh đi tham quan các phòng học, phòng tập múa, cuối cùng đến đại lễ đường xem các học sinh trong trường luyện tập tiết mục .

Suốt dọc đường đi, những thân ảnh tuổi trẻ  khoác trên mình bộ đồ tập múa, ẩn mình sau khung cửa sổ, hưng phấn thảo luận về hai người đang đi trên hành lang.

Đối với điều này, Quý Nguyệt Thư đã sớm tập thành thói quen.

Bởi lẽ, ngay từ ngày đầu tiên nàng bước chân vào phòng tập ba lê, cuộc sống của nàng đã trôi qua như thế.

Ba lê, là phần quan trọng nhất trong hai mươi hai năm cuộc đời nàng, nó đã  dung hòa vào làm từng thớ thịt, từng giọt máu với nàng.

Ngay cả khi mới đến London, trong những lúc khốn đốn nhất, gian nan nhất, nàng cũng chưa từng từ bỏ dù chỉ một giây.

Chỉ cần còn có thể đứng trên sân khấu trung ương, nàng sẽ tìm thấy ý nghĩa của sự tồn tại

Bây giờ cũng không ngoại lệ.

Kể từ khi , dọn ra khỏi nhà họ Quý ,đã ba ngày trôi qua . Thịnh Tây Đình chưa hề liên lạc lại với nàng, nàng cũng không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, nên cũng đành thôi không  suy nghĩ  nữa.

Dẹp bỏ nỗi phiền muộn này, sau khi dàn xếp ổn định, vấn đề lớn nhất liền bắt đầu lộ rõ– nàng không đủ tiền thuê một ngôi nhà có căn phòng tập nhảy  lớn-.

Cuối cùng, vẫn là Lâm Vụ Nghi liên hệ với đoàn trưởng Phong, mở đường cho nàng theo diện tuyển dụng nhân tài.

Có nơi để tập múa, lại là người quen giới thiệu, Quý Nguyệt Thư tự nhiên chẳng có gì phải chê bai. Nàng nhanh chóng trao đổi với đoàn trưởng Phong, dứt khoát ký hợp đồng.

Đợi nàng đi rồi, những cô gái trẻ trốn trong phòng lén lút nhìn trộm lập tức reo hò xông vào văn phòng, vây quanh Phong Hiểu Dĩnh, líu lo hỏi:

“A a a! Đoàn trưởng ơi con không nghe nhầm đấy chứ! Quý tiểu thư lại đến chỗ mình sao?!”

“Trời ơi! Bây giờ con vẫn không dám tin, con lại có thể hân hạnh làm đồng nghiệp với nữ thần sao?”

“Giống như mơ vậy! Nguyệt nữ thần lại rời London đến chỗ chúng ta sao? Cô ấy là diễn viên chính trẻ tuổi nhất trong lịch sử Hoàng gia Anh đấy!”

“Chuyến lưu diễn của Nguyệt nữ thần ở châu Âu rất khó để có vé để xem , bây giờ chúng ta lại có cơ hội xem trực tiếp, nghĩ thôi đã kích động đến mất ngủ rồi a a a!”

Phong Hiểu Dĩnh nhìn nhóm nữ hài tử , hoạt bát trước mắt, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị như thường lệ, nhưng khóe môi không thể nào kìm nén được, đành vẫy tay đuổi lũ chim sẻ ồn ào này về:

“Đi đi đi! Quý tiểu thư ngày mai sẽ đến rồi, bây giờ các em còn không mau đi luyện tập, đến lúc bị nữ thần nhìn thấy kỹ thuật tệ hại thì mất mặt lắm đấy!”

Nghe được tin tức chính xác, văn phòng lại bùng nổ những tiếng reo hò, tiếng hét chói tai, tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp đoàn múa, mọi người đều háo hức bàn tán về vũ công mới đến.

Muốn xác nhận lại chi tiết hợp đồng với đoàn trưởng, Quý Nguyệt Thư đang chuẩn bị quay lại tòa nhà thì từ xa cảm nhận được không khí hưng phấn, nàng dừng bước không tiếp tục đi tới nữa.

Nhưng tâm trạng u ám mấy ngày nay cũng bị niềm vui đơn giản của tuổi trẻ lay động, trở nên nhẹ nhõm hơn.

Đột nhiên cảm thấy, về nước cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.

Mình sẽ thích nơi này.

Nàng mỉm cười nghĩ.


“Nguyệt Thư, ở đây!”

Lâm Vụ Nghi đeo một chiếc kính râm lớn, mái tóc dài màu hạt dẻ uốn lượn thành những con sóng đẹp mắt, đứng đợi trước chiếc siêu xe đỏ chói của mình. Đôi chân dài thu hút mọi ánh nhìn, rất nhiều người trên đường lén lút nhìn, nhưng cô chẳng bận tâm, rảnh rỗi nghịch điện thoại, thấy Quý Nguyệt Thư bước ra, cô cười vẫy tay với nàng.

Vừa ngồi xuống, cô đã nhướng mày, nóng lòng hỏi Quý Nguyệt Thư: “Milan lại chịu thả cậu về nước à? Lúc cậu đi, chắc hắn khóc hết cả gói giấy ăn rồi chứ?”

Milan là giám đốc nghệ thuật của Hoàng gia Anh, cách thể hiện cảm xúc của ông ấy vô cùng khoa trương.

Nghĩ đến ông già bé nhỏ đầy nước mắt ấy, hai người nhìn nhau cười, chút xa lạ của một năm không gặp, tan biến tức thì.

Lâm Vụ Nghi đạp chân ga, chiếc siêu xe gầm rú khởi động.

Hai người nói chuyện về những chuyện cũ ở London, phàn nàn về những đồng nghiệp quái dị, rồi lại chia sẻ vài câu chuyện phiếm. Đến khi vào nhà hàng, vẫn còn chưa đã thèm, vừa ăn vừa tiếp tục buôn chuyện tiếp theo.

Sau một bữa ăn, hai người mới bắt đầu nói về dự định tương lai.

“Nguyệt Thư, cậu thật sự quyết định… ở lại trong nước sao?”

Nghe nàng nói đã ký hợp đồng với Hoa Âm, dù là do chính mình giới thiệu, nhưng Lâm Vụ Nghi vẫn thấy tiếc: “Trong nước dù sao cũng không bằng London, ít nhiều cũng lãng phí tài năng của cậu.”

Quý Nguyệt Thư im lặng một giây, rồi vẫn lắc đầu với cô: “…Đều giống nhau thôi.”

“Huống hồ, bên Milan cũng mời mình làm giảng viên khách mời  của Hoàng gia Anh, chẳng ảnh hưởng gì cả.”

“Món cơm trắng của người London mình thực sự đã ăn đủ rồi! Chẳng phải cậu cũng vừa về nước là không muốn ra ngoài nữa sao?”

Đây chỉ là cái cớ, nguyên nhân thực sự, cả hai người đều hiểu rõ trong lòng.

Nhưng là bạn thân, Lâm Vụ Nghi cũng sẽ không thực sự xát muối vào lòng nàng, chỉ là khoa trương than vãn mà thôi : “Mình không muốn ra ngoài sao? Mình  căn bản là không ai muốn ấy chứ!”

“Cậu tưởng ai cũng như cậu à, ba đoàn múa lớn nhất thế giới tranh nhau mời! Đến Hoa Âm, họ còn phải cung phụng cậu ấy chứ!”

Nói xong, cô hung hăng trừng mắt nhìn nàng:

“Thiên phú đỉnh cao đáng ghét!”

Quý Nguyệt Thư bị cô chọc cười, hai người trong xe cười đùa ầm ĩ.

Chỉ là  khi đem Quý Nguyệt Thư đến dưới tân chung cư dưới lầu, vẻ mặt của Lâm Vụ Nghi lại trở nên rối rắm thấy rõ, lén lút nhìn Quý Nguyệt Thư mấy lần, do dự mãi, cuối cùng vẫn nói ra câu đã giữ trong lòng suốt chặng đường:

“Nguyệt Thư, nếu có thời gian, cậu vẫn nên trả lời tin nhắn của Ninh Ngôn Hi đi…”

“…Mình không biết chuyện cậu và hắn là thế nào, cũng không khuyên cậu đâu!”

“Chỉ là… hắn tìm cậu đến phát điên rồi, nếu không liên lạc được với cậu nữa, cả giới du học sinh London e rằng sẽ bị hắn quấy rầy một lần…”

Nghe thấy cái tên quen thuộc đó, đầu ngón tay của Quý Nguyệt Thư đặt trên cửa xe run rẩy. Nàng cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt, một lúc lâu sau, Lâm Vụ Nghi mới nghe thấy nàng khẽ đáp lại:

“…Mình biết rồi.”


Quán bar lớn nhất khu Đông Thành, DJ mới đến đang phiêu hết mình với những bản nhạc, khiến đám đông lắc lư điên cuồng bên dưới reo hò không ngớt, ánh đèn nhấp nháy điên cuồng hòa nhịp, đẩy bầu không khí lên đến cao trào.

Thịnh Tây Đình lặng lẽ đứng cạnh cửa sổ phòng bao tầng hai, thờ ơ cúi đầu quan sát những nam nữ đang uốn éo trong sàn nhảy.

Phía sau là Lưu Hướng dẫn đầu một nhóm người đang chén chú chén anh, ồn ào không kém.

Những người đó đều nghe tin nhà họ Thịnh định tiếp quản dự án xây dựng dở dang của nhà họ Quý, đến để dò la thái độ của hắn.

Tình hình hai năm gần đây, có rất nhiều doanh nghiệp vừa và nhỏ giống nhà họ Quý, dồn hết tài sản vào mua đất, xây dựng, rồi lại sa lầy vào vũng lầy tài chính, không thể thoát ra.

Ban đầu không có hy vọng thì cũng thôi, chẳng qua là cứ thế vật vã sống qua ngày, chỉ chờ một ngày xoay chuyển cục diện, hoặc dây chuyền vốn đứt hẳn mà phá sản.

Nhưng khi tin tức lan ra, những người này giống như cá mập thấy máu, bám riết lấy Thịnh Tây Đình không buông.

Nếu nhà họ Quý có thể, vậy tại sao họ lại không thể?

Nhà ai mà chẳng có con gái được cưng chiều?

Ba ngày này, Thịnh Tây Đình thực sự đã bị đủ loại thần tiên hiển linh vây hãm đến phiền phức. Lưu Hướng, cái tên quỷ quái này, nghe tin liền khệnh khạng đề nghị hẹn tất cả mọi người đến chỗ của hắn:

“Tây Đình ca, anh còn không tin em sao? Yên tâm đi! Nhất định sẽ lo liệu chu toàn cho anh!”

Người này vỗ ngực thề thốt vang trời, nhưng nụ cười gian tà lại để lộ bản tính thích vui vẻ của hắn.

Thịnh Tây Đình cũng đã chịu đủ cảnh bị nam nữ già trẻ vây hãm, dứt khoát đồng ý.

Lưu Hướng không làm hắn thất vọng. Đêm nay, sau một loạt thao tác, những người ngồi trên bàn đã bắt đầu đấu đá công khai và ngấm ngầm. Vài cô tiểu thư xinh đẹp, trang điểm kỹ lưỡng, đi cùng người thân, đã đấu khẩu kịch liệt, diễn màn cung tâm kế ngay tại chỗ.

Lưu Hướng vui vẻ không tả xiết, liên tục nháy mắt ra hiệu với Thịnh Tây Đình để nhận công. Thịnh Tây Đình không bình luận gì, chỉ uống rượu, không để ý đến những ánh mắt tận tình đưa tới dù là công khai hay che giấu.

Đợi Lưu Hướng cười tít mắt, dùng những lời hứa hão huyền tiễn một nhóm người ra cửa, những ánh mắt không cam lòng nhưng si mê của các cô gái đẹp vẫn quấn lấy hắn. Chỉ là trước khi đến, người lớn trong nhà đã dặn dò, họ cũng không dám chọc nhị thiếu gia không vui, dù không muốn, cũng đành tiếc nuối rời đi.

“Được rồi, ca, trước khi lũ gà chọi này phân thắng bại, chúng nó sẽ không làm phiền anh nữa đâu.”

Lưu Hướng vừa phủi phủi thứ bụi bẩn không tồn tại trên tay, vừa đi đến sau lưng Thịnh Tây Đình, nháy mắt nháy mũi xin công: “Thế nào, màn hai đào giết ba sĩ đêm nay có hay không?”

“…Nhàm chán.”

Thịnh Tây Đình không quay đầu, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, thốt ra lời nhận xét vô tình.

“Ha ha ha thôi đi anh,” Lưu Hướng cũng không sợ hắn, đánh rầm một cái ngồi xuống rồi lớn tiếng chê bai hắn: “Ai mà chẳng biết bây giờ tâm trí anh đều dồn vào cô tình nhân mới! Bọn em, những phàm tục này, dù có tổn hao tâm huyết vì anh, anh cũng chẳng thèm liếc mắt.”

Lần này, Thịnh Tây Đình thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt một cái cho hắn.

Lưu Hướng cũng không cần hắn nói gì, tự mình buôn chuyện: “Ê! Nói mới nhớ, anh ơi, anh cũng đến lúc nên tìm một người phụ nữ rồi đấy, cô gái lần này nghe nói cũng họ Quý…”

Nói đến đây, Lưu Hướng đột nhiên cảm thấy gáy lạnh toát, biết mình lại phạm vào điều cấm kỵ của anh mình. Cái cổ ngắn ngủn rụt lại, cười gượng đưa qua một đĩa hoa quả: “Khi nào đưa tiểu tẩu tử ra mắt mọi người đi?”

Không biết từ nào đã làm hắn vui lòng, Thịnh Tây Đình khẽ nhếch môi, cúi đầu nhìn tên mập mạp đang tự mình măm măm đĩa hoa quả trước mặt, lại phá lệ  bất ngờ đồng ý một cách hiếm thấy.

Bị gọi đến quán bar vào buổi tối, Quý Nguyệt Thư thực ra không mấy sẵn lòng, nhưng chuyện này nàng không thể quyết định, dù không thích, cũng đành thu xếp rồi lên đường.

Đầu tháng Mười ở Kinh Thị, nhiệt độ ban đêm se lạnh, Quý Nguyệt Thư sợ lạnh, mặc một bộ đồ len mỏng màu xám, che kín mít làn da trắng nõn, chỉ để lộ mắt cá chân thon thả, tinh tế.

 Trắng muốt mắt cá chân loạng choạng đi nửa buổi trong đám đông điên loạn, mấy lần tìm nhầm chỗ, cuối cùng mới nhìn thấy bóng dáng đã không còn quá quen thuộc ngồi ở góc khuất.

Khác với lần gặp trước, Thịnh Tây Đình hôm nay mặc một chiếc sơ mi cao bồi denim, lộ ra chiếc áo ba lỗ đen bên trong. Chiếc quần công sở màu đen tôn lên đôi chân dài miên man, đầy sức mạnh mà ghế ngồi không thể chứa hết.

Bên cạnh hắn là mấy cô gái xinh đẹp mũi cao mắt to, đang nhiệt tình mời rượu, nhưng hắn chẳng bận tâm, cúi đầu vô thức nghịch chiếc ly cao chân trong tay.

Không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng ánh đèn lờ mờ, khoác lên người hắn một lớp lọc tối màu, trong đám đông ồn ào, lại có một vẻ quyến rũ không cần cố sức.

Lưu Hướng đang vui vẻ chơi đùa với một cặp song sinh xinh đẹp, nhận thấy Thịnh Tây Đình đột nhiên ngẩng đầu, cũng theo ánh mắt của hắn mà tìm.

Vừa nhìn đã thấy Quý Nguyệt Thư đứng đám đông bên , lạc lõng hoàn toàn với không khí quán bar.

Miệng hắn đang ngậm thuốc lá từ từ há rộng, một tiếng “tách”, điếu thuốc rơi xuống ống quần. Cô gái bên cạnh vội vàng cúi xuống nhặt, hắn thậm chí còn không kịp nhìn một cái, chợt đứng phắt dậy.

Nhìn Thịnh Tây Đình đột nhiên mở mắt bên cạnh, rồi lại nhìn người phụ nữ thanh lãnh đối diện, hồi lâu, hắn mới lầm bầm nói một câu:

“Thật là ghê gớm, hóa ra không phải người thay thế, mà là chính chủ…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc