Độc Chiếm Ánh Trăng

Chương 9    

Trước Sau

break

Nội dung chương 9                                                      Sáng sớm mở mắt ra , nhìn căn phòng chìm trong bóng tối, rèm cửa khép kín, một khoảng không trống rỗng đến nỗi Quý Nguyệt Thư hầu như chẳng thể phân biệt nổi đâu là thực tại, đâu là hư ảo.

Nàng lặng lẽ ngắm nhìn bức phù điêu  Đức Mẹ dịu dàng, trang nhã được chạm nổi trên trần nhà, lẳng lặng ngây ngốc một hồi.Khi những suy nghĩ hỗn loạn còn chưa  tìm được bến đỗ, thì chiếc đồng hồ sinh học mạnh mẽ đã khiến nàng không thể nằm thêm được nữa.

Nàng đứng dậy, rửa mặt, rồi bước xuống lầu.

Quý Nguyệt Thư định đi tìm lại chiếc váy trắng nhỏ  đêm qua đã mặc , nhưng không  ngờ, ở dưới lầu cả căn phòng khách đã ngập tràn những hộp quà lộng lẫy, chất cao như một ngọn núi nhỏ. Trên những túi quà tinh xảo in hình logo được đặc biệt  đặt làm riêng, logo của một thương hiệu mà Ngụy  Lam vẫn luôn khao khát sở hữu nhưng không đủ điều kiện để mua..

Những đường nét uốn lượn khúc khuỷu của logo , tựa như chiếc lồng giam tơ vàng mà hắn đã ban tặng cho nàng.

Khoảnh khắc ấy, sự khác biệt  về thân phận , tựa hào quang cách trở giữa nàng và Thịnh Tây Đình lúc này, mới được biển hiện một cách rõ ràng, trực diện trước mắt nàng, lấy phương thức tinh xảo mà bao bọc cẩn thận.

Phần hỗn loạn , không chân thật của đêm hôm  qua, cuối cùng cũng đã rõ ràng chuẩn xác mà rơi xuống đất..

Nhìn căn phòng chất đầy những món đồ xa xỉ mà trước đây nàng chẳng thể nào mua nổi, giờ lại được đối xử một cách tùy tiện đến vậy, Quý Nguyệt Thư không khỏi suy nghĩ, liệu trong mắt Thịnh Tây Đình lúc này, còn có thứ gì đáng giá để trân trọng không?

Đứng ở vị trí của hắn bây giờ , dường như tất cả  mọi thứ trên đời đều dễ dàng mà có được như trở bàn  tay.

“Người  như cô, nếu không phải tôi muốn  chơi đùa  tình cảm, thì ngay cả góc áo của tôi ,cô cũng không thể chạm tới.”

Câu nói này , là năm xưa khi nàng đang trong cơn tức giận đã thốt ra, giờ đây, đổi lại thành hắn nói ra, thì đã  trở thành sự thật  không thể chối cãi.

Mà ngay cả nàng của hiện tại, đối với hắn, e rằng cũng chỉ là một món hàng xa xỉ ,đắt đỏ hơn với những món khác mà thôi , chẳng khác gì so với những hộp quà chất đầy sàn này.

Tất cả đều vô cùng tầm thường và không quan trọng gì.

Suy nghĩ này khiến Quý Nguyệt Thư chìm sâu vào trầm mặc.

Nàng không hề đi chạm vào những chiếc hộp quà có thể mang lại niềm vui khi người  mở ra, mà chỉ tìm lại chiếc váy trắng của thuộc về riêng mình, nàng cầm theo bản thỏa thuận và túi xách đặt lặng lẽ trên bàn ăn, nhanh chóng rời khỏi căn phòng đó.

Chỉ đến khi bước chân ra khỏi khách sạn, nhìn thấy ánh sáng ban , Quý Nguyệt Thư mới cảm thấy những cảm xúc phức tạp nặng trĩu trong lòng mình đã bị bỏ lại trong căn phòng tổng thống kia.

Mặt trời lại lần nữa mọc lên, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt. Quý Nguyệt Thư cầm lấy xấp văn kiện trong tay, giơ lên trên thái dương, rồi nheo mắt nhìn.

Bốn chữ "Hợp đồng M&A" (sáp nhập và mua lại)  được in đậm  màu đen to rõ ràng , bởi vì giao dịch không trong sạch mới có thể tồn tại , vậy mà lại có thể  xuất hiện bình thường  dưới ánh mặt trời, hoàn toàn nhìn không ra  dấu hiệu sẽ hòa tan.

Quý Nguyệt Thư khẽ lắc nhẹ  cổ tay,mấy tờ giấy cũng theo đó mà rào rạt  run rẩy .

Nhẹ tênh , nhưng lại  mang tất cả  trọng lượng của linh hồn nàng.

Nàng khẽ cười, đem văn kiện cất đi, tùy ý mà ngăn cản một chiếc taxi, nhẹ nhàng đọc địa chỉ nhà họ Quý, rồi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, thẫn thờ phát ngốc.

Mấy năm không về nước, sự thay đổi của Kinh Thị nói lớn cũng  lớn, nói nhỏ cũng nhỏ.

Công trình kiến trúc quen thuộc vẫn đứng sừng sưỡng ở đó, các tòa nhà chọc trời ép nhiều con đường rộng lớn thành từng hẻm núi hẹp dài, gió rít qua, khiến người ta khó lòng mà không  cảm thán sự nhỏ bé của bản thân.

Nhưng những trung tâm thương mại trước kia  thường xuyên lui tới lại đổi phong cách, các cửa hàng khái niệm mới trưng bày nhiều mô hình ô tô cực ngầu, dù vậy vẫn không đông đúc như vài năm trước, so với ký ức thì có phần vắng vẻ hơn.

Nhưng so với London, thì vẫn náo  hơn.

.Nhìn dòng xe tấp nập ngoài cửa sổ, từng dòng người qua lại trên phố,  Nguyệt Thư bỗng  muốn quay về  London.

Mấy năm nay ở nước ngoài, trong mỗi đêm nơi xứ lạ, những chuyện cũ ở quê nhà, tựa như chiếc que diêm phát sáng trong đêm đông giá lạnh của cô bé bán diêm vậy  , tỏa ra những ánh sáng ấm áp, cũng là thứ mà nàng dùng để  vỗ về bản thân có thể  tiếp tục bước đi mỗi khi mệt mỏi.

Mang theo những  ký ức lự kính [*] , ngay cả những điều nhỏ nhặt nhất cũng trở nên tốt đẹp.

Nhưng lự kính thì  dễ vỡ, còn sự thật thì luôn trần trụi và đau đớn.

Cái gia đình mà nàng luôn ao ước, cái gia đình có người yêu thương mình , đã tan vỡ hoàn toàn.

Mà nàng, vẫn chưa nghĩ  phải đối mặt với Ngụy Lam và Quý Viễn Thanh như thế nào.

Cha mẹ ruột của nàng.

Cửa sổ xe phản chiếu một gương mặt tái nhợt không son phấn, với đôi lông mày khẽ nhíu  lại. Quý Nguyệt Thư tỉ mỉ quan sát khuôn mặt hội tụ mọi ưu điểm của cha mẹ mình.

Trên khuôn mặt được chạm khắc tinh xảo, mỗi đường nét đều thấp thoáng dấu vết di truyền của hai người, đó là sự ưu ái  trời ban, cũng là kiếp nạn mang tên huyết thống mà nàng không thể thoát ra khỏi suốt đời.

Quý Nguyệt Thư khẽ bật cười, hàng mi dài cong vút cụp xuống, che đi sự chán ghét và quyết tuyệt sâu thẳm trong đôi mắt.

 [*] Hiểu nôm na là bộ lọc , ở đây có thể hiểu là chọn lọc những kí ức tốt đẹp ấy

 


 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc