Đoạt Thê

Chương 8: Bỏ đi

Trước Sau

break

Chuyển ngữ: L’espoir

*

Dư Sanh nổi tiếng trong giới là một mỹ nhân. Ngay từ khi mới bước chân vào nghề, cô đã gây được chút tiếng vang nhờ vai khách mời một vũ công trong phim truyền hình.

Vai vũ công ấy trong phim chỉ xuất hiện vài phân cảnh ngắn, lời thoại cũng chẳng có mấy câu, vậy mà lại bất ngờ nổi đình nổi đám trên các nền tảng video ngắn, khiến nhiều người tò mò tìm kiếm tên diễn viên — đủ thấy cô gây ấn tượng mạnh đến mức nào.

Quyến rũ nhưng không lẳng lơ, kiều diễm nhưng chẳng tầm thường — kiểu phụ nữ hiếm thấy trong giới, bảo sao đàn ông cứ mãi nhớ thương.

Trần Kiến cũng đã để mắt đến cô từ lúc đó, nhớ mãi suốt mấy năm trời, cuối cùng mới nắm được cơ hội.

Chỉ tiếc, cô sớm đã dựa vào cây đại thụ Lâm Nho Châu, làm tan vỡ biết bao tâm tư của người khác.

Lâm Nho Châu có xuất thân tốt, gia đình cũng là người trong giới, danh tiếng khá cao, bản thân hắn trước đây cũng có tài năng, có thể coi là một trong những đạo diễn trẻ tài năng nhất.

Đáng tiếc là hắn quá tham lam, tầm nhìn đầu tư kém lại còn thích thể hiện.

Không biết có phải vì vấn đề tài chính khiến hắn không còn giữ được bình tĩnh hay không, những tác phẩm hắn làm ra trong vài năm gần đây đều không đạt kỳ vọng, không những không kiếm được tiền, mà còn làm tổn hại đến danh tiếng mà hắn từng dày công gây dựng.

Cả công việc chính lẫn phụ đều rối như tơ vò, giờ phải đến nhờ vả Trần Kiến thì đương nhiên sẽ bị nắm thóp thôi.

Đầu tư mấy trăm triệu chỉ để đổi lấy một đêm bên bà Lâm, trong mắt người khác thì đúng là một thương vụ lỗ vốn, nhưng Trần Kiến lại mê mẩn điều đó.

Phụ nữ đã có chồng có nét hấp dẫn riêng, huống chi còn là Dư Sanh — người mà gã đã thèm muốn từ lâu.

dươиɠ ѵậŧ dưới thân đã cương cứng, đâm ra khỏi quần, Trần Kiến xoa xoa cậu nhỏ đau nhức, thở hổn hển tiến lên, không thể chờ đợi được nữa, gã vuốt ve bờ vai trần trụi của cô.

Tay gã tràn ngập hương thơm và cảm giác mềm mại trơn mượn, gã không kiềm chế được mà run rẩy, thầm nghĩ số tiền bỏ ra thật đáng.

Định tiến tới bước kế tiếp, gã bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài, đồng thời điện thoại trong phòng ngủ cũng vang lên.

Tiếng chuông chói tai vang lên khiến người ta không thể yên ổn, Trần Kiến đành bước tới nhấc máy, giọng không mấy dễ chịu hỏi: “Tìm ai?”

Một giọng nói trong trẻo vang lên từ đầu dây bên kia, rất lễ phép: “Xin chào ông, tôi là nhân viên chăm sóc khách hàng của khách sạn. Có người phản ánh phòng của ông phát ra tiếng động lạ, chúng tôi đã cử nhân viên kỹ thuật đến kiểm tra. Hiện họ đang đứng ngoài cửa phòng ông, xin ông vui lòng mở cửa.”

Nghe vậy, Trần Kiến cau mày, bực bội nói: “Phòng tôi chẳng có tiếng động gì cả, tôi muốn ngủ, đừng làm phiền tôi nữa!”

Nói xong, gã dứt khoát cúp máy, thậm chí còn rút luôn dây điện thoại. Thế nhưng chỉ một thoáng sau, tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên lần nữa.

Trần Kiến phớt lờ, cởi áo ra và định cởi quần thì đèn trong phòng đột nhiên tắt hết.

Gã sững người trong bóng tối một lúc lâu, cuối cùng cũng làm quen với ánh sáng yếu ớt, đồng thời nghe thấy tiếng động phát ra bên ngoài phòng ngủ.

“Thưa ông, chúng tôi là nhân viên khách sạn, nhận được khiếu nại cần kiểm tra phòng, xin ông hãy hợp tác ạ.”

Những người đó tự ý mở cửa vào trong!

Trần Kiến tức đến đỏ bừng cả mặt, mình trần giận dữ lao ra mở cửa, dưới ánh đèn ngoài hành lang, quả nhiên nhìn thấy mấy nhân viên mặc đồng phục đang đứng ở cửa ra vào.

Gã chỉ tay vào những người này, lớn tiếng chửi mắng: “Ai cho phép các người tự tiện mở cửa vào hả? Khách sạn các người phục vụ kiểu như vậy à? Tôi nhất định sẽ đến gặp quản lý của các người…”

Chưa kịp nói hết câu, một bóng người cao ráo từ hành lang bước vào phòng. Người đàn ông đứng ngược sáng, gương mặt chìm trong bóng tối khiến người ta không thể nhận rõ, nhưng khí thế toát ra từ anh ta lại khiến người ta vô thức sinh lòng sợ hãi.

Trong bóng đêm, anh ta từng bước tiến về phía Trần Kiến, không nói một lời, nhưng khí thế của anh ta lại khiến người ta kinh hãi một cách khó hiểu.

Trần Kiến bị anh ta dọa đến mức liên tục lùi lại, đúng lúc này một tiếng “tích” vang lên, căn phòng vừa trước còn không có ánh sáng lập tức sáng rực lên.

Ánh sáng bất ngờ khiến mắt Trần Kiến đau nhói, gã nhắm mắt lại một chút, khi mở ra lần nữa thì phát hiện người đàn ông kia đã đi đến trước mặt.

“Cậu… Cậu Quý…” Thấy rõ người đến, sắc mặt Trần Kiến tái mét.

Quý Yến Lễ nhìn gã từ trên cao xuống, tầm mắt lướt từ thân trên trần trụi và bóng nhẫy của gã đàn ông béo xuống chiếc quần đã được cởi một nửa của gã. Trong mắt anh lập tức hiện lên vẻ lạnh lẽo và tàn độc khiến người ta rợn tóc gáy.

“Cậu Quý có chuyện gì sao?” Trần Kiến bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm đến mức tê cả da đầu, trong đầu gã nhanh chóng lướt qua vô số khả năng, nhưng không một cái nào có thể lý giải được tình huống hiện tại.

Người đàn ông như không nghe thấy, ánh mắt chậm rãi chuyển hướng, dừng lại ở cửa phòng ngủ đóng kín.

Anh lách qua thân thể béo phì, bóng nhẫy của gã đàn ông, nhanh chóng bước vào phòng ngủ.

Tim Trần Kiến đập thình thịch, muốn ngăn lại nhưng hoàn toàn không dám, gã chỉ có thể đứng chết trân tại chỗ.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, hương thơm ấm áp từ phòng ngủ lan tỏa, đồng thời cảnh tượng đầy quyến rũ bên trong cũng hiện rõ trước mắt.

Cô gái trên giường có gương mặt tinh xảo, chỉ mặc một chiếc váy dạ hội mỏng nhẹ, chất liệu như lụa, vừa vặn khoe dáng người thon thả.

Lúc này, cô đang nằm trên chiếc giường lớn màu trắng, đôi mắt đào hoa mơ màng như sóng nước, đôi môi hồng hào thở gấp gáp, toát lên vẻ quyến rũ rực rỡ.

Mái tóc đen rối tung trên giường, chiếc váy dạ hội xộc xệch, cổ áo lệch sang một bên, để lộ một nửa bầu ngực đầy đặn, trắng như tuyết, khiến người ta nhìn mà nóng mắt.

Hai chân trắng muốt thon dài thò ra từ dưới váy, đan xen vào nhau không ngừng cọ xát, phần giao nhau ẩn trong bóng tối, để lộ một đoạn qυầи ɭóŧ màu trắng.

Đồng tử của người đàn ông lập tức co lại dữ dội, đôi mắt đen như mực bật ra một luồng khí lạnh thấm tận xương tủy, rõ ràng đã nổi giận thật sự.

Anh bình thản hít sâu vài hơi, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi quay người bước đến trước mặt Trần Kiến.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng sắc bén đó của anh, Trần Kiến run rẩy, lắp bắp giải thích: “Tôi… Tôi chỉ là…”

Chưa kịp nói hết câu, gáy Trần Kiến đã bị người nọ bóp chặt với tốc độ nhanh như chớp, rồi hung hăng đập mạnh đầu gã xuống chiếc bàn gỗ bên cạnh!

Trần Kiến sững người trong một giây, ngay sau đó là tiếng gào thét thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

Nghe tiếng rêи ɾỉ của gã, Quý Yến Lễ vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, túm lấy tóc gã đàn ông béo, ép gã ngẩng đầu lên, rồi lại liên tiếp đập mạnh xuống bàn thêm mấy lần nữa.

Âm thanh trầm đục vang lên khi đầu va mạnh vào mặt bàn gỗ dày, giống như tiếng mặt trống bị dùi đập vỡ. Góc bàn nhanh chóng loang lổ máu, Trần Kiến lúc đầu còn kêu la cầu xin, nhưng chỉ sau vài cú đã ngất lịm, toàn thân mất sức đổ gục xuống đất.

Quý Yến Lễ buông gã ra, sắc mặt lạnh lùng, nhấc chân lên rồi đá mạnh vào hạ bộ của gã đàn ông béo.

“Á——” Trần Kiến vừa mới ngất đi bỗng phát ra tiếng thét thảm thiết, ôm lấy hạ bộ đau đớn lăn lộn dưới sàn.

Biểu cảm trên mặt Quý Yến Lễ luôn rất bình thản, đôi mắt không hề có chút hơi ấm nào.

“Ném gã ra ngoài.” Nói xong câu đó, anh bước thẳng vào phòng ngủ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc