Đoạt Thê

Chương 9: Anh giúp em cởi

Trước Sau

break

Chuyển ngữ: L’espoir

*

Đầu mùa hè, điều hòa trong phòng ngủ được bật rất thấp, cô gái trên giường mặc một bộ đồ màu trắng sứ nhưng trên người nổi lên một lớp mồ hôi mỏng màu hồng nhạt, tựa như màu nền loang ra trong lọ hoa thủy tiên, lấp lánh và quyến rũ.

Dư Sanh ý thức mê mang, người nóng bức khó chịu, cô không kiềm chế được mà giật mạnh cổ áo vốn đã tả tơi, không hề hay biết rằng sắc xuân trước ngực hoàn toàn lọt vào đôi mắt đen nhánh kia.

Cổ áo hơi mở, lộ ra một mảng ngực trắng nõn nà, mái tóc đen rũ trên gối tựa như dây leo mọc lên, ngoằn ngoèo quấn lấy ngực đàn ông.

Cô hoàn toàn không hay biết, chỉ nhíu mày, lắc đầu trên gối lẩm bẩm: “Nóng quá, nóng quá…”

Bỗng nhiên cơ thể cô bị ai đó nâng lên, cô không biết mình đang dựa vào đâu, trán nóng bừng bất ngờ được chạm vào một thứ mát lạnh.

Khoảnh khắc khi da thịt tiếp xúc, Dư Sanh không kiềm chế được run rẩy, cơ thể sôi trào như được hơi ấm kia xoa dịu, bốc lên một làn hơi trắng, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu đôi phần.

“Thanh Thanh.” Cô nghe thấy giọng nói trầm ấm của người đàn ông, giọng điệu dường như được bao bọc bởi gió mát mùa hè, mang theo một chút dịu dàng: “Em khó chịu chỗ nào?”

Dư Sanh thở hổn hển dựa vào người anh, cô không biết mình bị làm sao nữa, cứ như thể bản thân đang bị nướng trên lò lửa, cơ thể như sắp bị khô héo đến nơi, cổ họng chỉ có thể phát ra vài âm tiết đơn điệu nhưng đầy ẩn ý: “Khát… Khát quá… Nước…”

“Uống nước đi…” Một vật cứng lạnh nhẹ nhàng chạm vào môi cô, giọng nói nhẹ nhàng và trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai.

Dư Sanh ngơ ngác một lúc lâu mới phản ứng lại, tay còn chưa kịp giơ lên thì đầu lưỡi đã nóng lòng thò ra, áp sát mặt nước mà khẽ khàng liếʍ từng chút một, trông chẳng khác gì một con mèo con đang uống nước.

Chất lỏng mát lạnh trôi xuống cổ họng, làm dịu đi cơn nóng bức trong cơ thể, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Động tác của cô trở nên vội vã, đưa tay nâng cốc nước lên uống từng ngụm lớn, nước tràn ra ngoài theo cằm chảy xuống, nhanh chóng làm ướt cả phần thân trên.

“Từ từ.” Nhìn động tác của cô, người đàn ông chỉ kịp giữ chặt cốc nước, không để cô uống quá nhiều.

Tuy nhiên, Dư Sanh lúc này hoàn toàn không nhận ra sự tốt bụng của anh, cô cố chấp muốn giật cốc nước khỏi tay anh.

Cô vừa uống vừa cử động, bị sặc nước, ho sặc sụa.

Chiếc cốc nước trong tay cô cũng bị cô làm đổ, nước tràn ra ướt đẫm quần áo người đàn ông, hỗn loạn một mớ.

Sự cố bất ngờ khiến Dư Sanh ngừng động tác, cô ngơ ngác cúi đầu, nhìn quần áo ướt sũng của người đàn ông, một lúc lâu mới nhận ra mình đã phạm sai lầm.

“Xin lỗi anh.” Cô cúi đầu xin lỗi, giọng nói ngày càng yếu ớt: “Em không biết mình bị làm sao nữa, khó chịu quá…”

Dư Sanh lại kéo cổ áo của mình, chất liệu lụa mềm mại như bỗng nhiên mọc ra những gai nhọn dày đặc, dính vào đâu cũng đau và ngứa, như có kiến cắn.

Cô kéo dây áo hai bên vai, muốn cởi ra.

“Bác sĩ sắp tới rồi, ngoan, cố thêm chút nữa.” Người đàn ông giữ tay cô, nhẹ nhàng dỗ dành.

Dư Sanh lại không nghe theo, toàn thân cô cảm thấy không thoải mái, mà điều khiến cô khó chịu nhất lúc này chính là bộ quần áo này.

“Đừng… Đừng mặc bộ quần áo này… Ngứa quá… Em không chịu mặc bộ quần áo này đâu…” Cô nổi giận, vùng vẫy rút tay ra, lại định kéo váy.

Dây vai siết chặt vào làn da trắng nõn của cô, nhanh chóng để lại vài vết đỏ.

Quý Yên Lễ không để ý đến bộ quần áo ướt sũng của mình, sợ cô tự làm mình bị thương, chỉ có thể buông tay ra, nhẹ nhàng dỗ dành: “… Tôi giúp em cởi ra nhé?”

Dư Sanh kéo mấy lần không được, cuối cùng ngồi lại, dựa vào trong lòng anh, nhỏ giọng đáp: “Ừm… Anh giúp em cởi đi…”

Gò má nóng bỏng của cô áp sát vào cổ áo ướt đẫm nước của anh, nhiệt độ nóng bỏng thấm qua lớp vải mỏng ướt sũng nước, như muốn đốt cháy tận trái tim anh.

Anh dừng lại một chút, trong đôi mắt đen sâu thẳm trào lên một cảm xúc khó tả, như một con thú săn mồi ẩn mình trong bóng tối đang ngấm ngầm chuyển động, không để lộ cảm xúc, hít sâu vài hơi rồi bắt đầu hành động.

Váy dạ hội của phụ nữ có kiểu dáng phức tạp, may mà bộ của Dư Sanh không quá phức tạp, Quý Yến Lễ nhanh chóng phát hiện ra một hàng cúc ẩn ở bên hông cô.

Khi cúc được cởi ra, chiếc váy vừa vặn ngay lập tức trở nên lỏng lẻo, cổ áo tuột xuống, để lộ ra hai bầu ngực trắng nõn, trên núm vυ" có dán hai miếng dán màu da, không có sự hỗ trợ của áo ngực, nhưng vẫn căng tròn, hình dáng đẹp.

Người đàn ông chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức quay đi, anh giúp cô kéo tuột một bên dây áo xuống, luồn cánh tay mảnh mai của cô ra khỏi dây áo.

Dư Sanh tựa trán vào ngực anh, không rõ vì lý do gì mà cô trở nên rất yên tĩnh, ngoan ngoãn để mặc anh hành động.

Cởi xong phần trên, Quý Yên Lễ ôm cô để cô ngồi lên đùi, đầu Dư Sanh cũng trượt vào hõm cổ anh.

Người đàn ông cúi mắt, kéo chiếc lễ phục trượt xuống, vừa định cởi ra khỏi hông cô thì cảm thấy phần da mềm bên cổ mình bị ai đó cắn một cái không nhẹ không nặng.

Cảm giác tê tê li ti ấy khiến động tác của anh đột ngột khựng lại, như có luồng điện chạy dọc sống lưng, từ chỗ da thịt bị cô cắn mà rung lên từng hồi đến tận đầu dây thần kinh.

Cổ họng của Quý Yến Lễ nghẹn lại, bên tai như vang lên tiếng tim đập thình thịch, âm thanh lớn đến mức anh không thể phân biệt nổi giờ phút này này là thực hay ảo.

“Sanh Sanh?” Giọng anh trầm xuống, mang theo vẻ khàn khàn u ám, trái tim anh như dươиɠ ѵậŧ bị cô đè dưới thân, đang đập mạnh liên hồi…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc