Chuyển ngữ: L’espoir
*
Lâm Nho Châu gần như chạy trốn khỏi phòng ngủ.
Hắn lao đến cửa ra vào, nhìn kỹ qua mắt mèo để xác định người bên ngoài. Sau khi chắc chắn, hắn hít sâu vài hơi, đợi tâm trạng bình ổn lại rồi mới từ từ mở cửa.
Người đứng bên ngoài chính là gã đàn ông béo mà hắn đã gặp ở dưới lầu.
Thấy Lâm Nho Châu, gã đàn ông béo cười híp cả mắt lại: “Đạo diễn Lâm, không phiền nếu tôi vào chứ?”
Biểu cảm bình tĩnh của Lâm Nho Châu cuối cùng cũng tan vỡ, tay nắm chặt cánh cửa, nói: “Sếp Trần, chuyện dự án…”
Gã đàn ông béo đưa tay vỗ vai Lâm Nho Châu, như tiêm liều thuốc tăng lực: “Trần Kiến tôi trước giờ luôn giữ lời, ngày mai cậu đến văn phòng tôi, dấu đỏ sẽ được đóng sẵn cho cậu.”
Lâm Nho Châu nhìn gã, mím môi, cuối cùng mở cửa.
Trần Kiến nghênh ngang bước vào phòng, còn tỏ vẻ tự mãn nhìn quanh, tìm những chủ đề không quan trọng để nói chuyện với Lâm Nho Châu, như thể gã chỉ qua chơi bình thường.
Lâm Nho Châu hơi rũ mắt, hờ hững đáp lời, trong lòng hắn rất rõ chuyện sắp xảy ra là gì.
“Bên trong là phòng ngủ đúng không?” Trần Kiến chỉ vào cửa phòng ngủ, biết rõ còn cố hỏi: “Lúc nãy tôi nói chuyện lớn như vậy, có làm phiền bà Lâm nghỉ ngơi không?”
Lâm Nho Châu nhếch mép, thật sự không theo kịp cách diễn của gã, chỉ đành cười khổ bước tới mở cửa.
Trần Kiến mỉm cười vỗ nhẹ vai hắn, dáng vẻ như đang khen ngợi một người trẻ có thể dạy dỗ được. Miệng thì nói: “Tôi phải vào trong trực tiếp xin lỗi bà Lâm thôi, vừa rồi thật sự bất lịch sự quá.”
Thấy gã sắp vào, Lâm Nho Châu theo phản xạ bắt lấy cánh tay gã.
Trần Kiến cúi nhìn cánh tay bị bắt, cũng không giận, mặt vẫn mỉm cười: “Đạo diễn Lâm, tôi chỉ nói chuyện với bà Lâm thôi mà, cậu đừng căng thẳng quá.”
Rốt cuộc là chỉ nói chuyện hay còn làm gì khác, cả hai đều hiểu rõ trong lòng, Lâm Nho Châu cúi đầu, giọng khàn khàn nói: “Sếp Trần, chuyện hợp tác, anh phải giữ lời.”
Trần Kiến không do dự, ngay lập tức đồng ý.
Lâm Nho Châu cúi đầu xuống thấp hơn, giọng nói của hắn cũng trầm xuống, như thể không còn sức lực: “Tôi… Sẽ quay lại vào sáng mai, sếp Trần, xin ngài đừng làm tổn thương cô ấy…”
Nói xong, hắn buông tay, cúi đầu chậm rãi bước ra ngoài.
Vừa bước đến cửa ra vào, phía sau vang lên tiếng đóng cửa phòng ngủ, Lâm Nho Châu dừng bước, miệng nở một nụ cười cay đắng.
Một cảm giác thất vọng và bất lực dâng trào trong lòng hắn, khiến hắn gần như không thở nổi.
Không sao, sau này hắn sẽ đối xử tốt với Dư Sanh hơn, cô chắc chắn sẽ không trách hắn.
Lâm Nho Châu hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn mở cửa bước ra ngoài…
…
Phòng hội nghị dưới lầu chật kín người, một màu đen đặc như phủ kín cả không gian — tất cả đều là các quản lý cấp cao phụ trách mảng kinh doanh trong nước của Tập đoàn Quý Thị.
Gần đây, Quý Yến Lễ có kế hoạch hợp nhất hoạt động khinh doanh trong nước và nước ngoài. Tối nay là buổi họp trực tuyến với các tập đoàn nước ngoài. Dù thời gian đã rất muộn, nhưng không ai dám chủ quan.
Trên bàn họp, mọi người đều đưa ra ý kiến của mình, chỉ riêng người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa là vẫn im lặng không nói một lời.
Anh ngồi tựa vào ghế ông chủ, chân gác lên nhau, tư thế ngồi tuy có vẻ lười biếng nhưng nét mặt lại vô cùng lạnh lùng. Ngón trỏ tay trái đặt hờ trên tay vịn, như một chiếc đồng hồ bấm giờ tượng trưng cho sự kiên nhẫn, dường như mỗi lần gõ nhẹ một cái, sự kiên nhẫn của anh lại vơi đi một phần.
Hàng mi cụp xuống che đi ánh nhìn trong mắt anh, càng khiến người ta không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Vị quản lý chi nhánh đang báo cáo bên dưới toát mồ hôi lạnh, lo sợ kế hoạch của mình có chỗ sai sót, khiến anh nổi giận.
Đúng lúc đó, cửa phòng họp bị mở ra từ bên ngoài, một người đàn ông mặc đồ đen vội vã bước vào, ghé sát tai Quý Yến Lễ thì thầm điều gì đó.
Động tác gõ tay của người đàn ông đột ngột khựng lại, anh ngồi thẳng dậy, đôi đồng tử đen láy ánh lên vẻ lạnh lẽo thấu xương. Chưa đợi người kia nói hết câu, anh đã đứng bật dậy, sải bước rời khỏi phòng họp.
Những người trong phòng nhìn cánh cửa vẫn còn đang rung nhẹ, chiếc ghế ông chủ vẫn đang xoay tròn, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
…
“Vào trong bao lâu rồi? Lâm Nho Châu đâu?” Trên hành lang, người đàn ông sải bước gấp gáp, trợ lý phía sau phải gần như chạy mới theo kịp.
“Vào được một lúc rồi, Lâm Nho Châu vừa mới ra.” Trợ lý thở hổn hển vì bị tụt lại vài bước, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Quý Yến Lễ bước vào thang máy, chưa kịp theo vào thì cửa thang máy đã bắt đầu đóng lại rồi.
“Bảo nhân viên khách sạn lập tức đến gõ cửa.” Để lại câu nói ấy cùng ánh mắt lạnh buốt như băng của người đàn ông, cửa thang máy đóng sầm lại ngay trước mặt trợ lý.
Thang máy đi lên, con số trên đầu nhảy từng nhịp — thực ra chỉ là vài giây ngắn ngủi, nhưng với Quý Yến Lễ, thời gian lại dài đằng đẵng đến mức khiến người ta bất an.
Vừa khi tiếng chuông báo tầng vang lên, anh đã nghiêng người chen ra khỏi thang máy còn chưa mở hết cửa. Bước chân mỗi lúc một gấp gáp, thậm chí không màng đến hình tượng mà chạy băng băng trên hành lang.
Nhịp tim vang lên từ lồng ngực như muốn xé toang màng tai, máu dường như vì nhịp đập bất thường ấy mà chảy ngược trong mạch. Anh bỗng không còn cảm nhận được tứ chi và cơ thể của mình, nhưng các giác quan lại trở nên nhạy bén lạ thường, như thể có thể bắt được từng chuyển động nhỏ nhất xung quanh. Và mỗi âm thanh ấy đều khiến tim anh thắt lại đột ngột, gần như nghẹt thở.
Mãi rất lâu sau, Quý Yến Lễ mới nhận ra, cảm giác khi ấy chính là nỗi sợ mà anh đã lâu không trải qua.