Đoạt Thê

Chương 6: Sự thù địch giữa đàn ông

Trước Sau

break

Chuyển ngữ: L’espoir

*

“A Sanh!”

Lâm Nho Châu cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng tiến đến giữ lấy hai cánh tay Dư Sanh, muốn kéo cô ra khỏi vòng tay Quý Yến Lễ.

Nhưng khi vừa làm được một nửa, hắn phát hiện cánh tay của người đàn ông vẫn nắm chặt vai Dư Sanh, nửa đỡ nửa ôm cô, không có ý định buông ra.

“Anh Quý…” Lâm Nho Châu ngước mắt lên đầy khó hiểu, ngay lập tức chạm vào ánh mắt như bị băng giá bao phủ của người đàn ông.

Cảm giác áp lực đến ngay sau đó khiến hắn cảm thấy ngột ngạt.

Lúc này, Quý Yến Lễ hoàn toàn không che giấu bản tính tàn nhẫn và lạnh lùng của mình, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương, nhìn Lâm Nho Châu như nhìn một con rận bẩn thỉu, cực kỳ khinh ghét.

Dù không hiểu chuyện gì, Lâm Nho Châu vẫn có thể cảm nhận được sự thù địch trong ánh mắt của người đàn ông, sống lưng hắn lạnh toát, phải mất một lúc lâu mới lấy lại giọng nói: “Anh Quý, cô ấy… Là vợ tôi, xin lỗi, tối nay cô ấy uống hơi nhiều…”

“Vợ?” Quý Yến Lễ nhướng mày, hỏi lại một cách thờ ơ, ánh mắt đen tuyền của anh trông càng thêm lạnh lùng.

Lâm Nho Châu bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm đến mức tim hắn đập thình thịch, hắn như một tên trộm đang bị cảnh sát thẩm vấn, ôm chặt tang vật trong ngực, không kiềm chế được sự hoang mang trong lòng: “Đúng vậy. Tôi là Lâm Nho Châu, cô ấy là vợ tôi - Dư Sanh, chúng tôi là khách mời tham dự tiệc tối nay, nếu ngài không tin, có thể cử người xuống dưới kiểm tra.”

Quý Yến Lễ nhìn hắn với khuôn mặt vô cảm, không nói gì, nhưng cũng không có ý định trả Dư Sanh lại cho Lâm Nho Châu.

Anh chỉ đứng đó một cách bình thản, mắt hơi rũ xuống, để cô gái trong vòng tay mình, người đang mất ý thức mà cọ xát vào người mình.

Hơi thở nặng nhọc của Dư Sanh mang theo sự gấp gáp, tay cô càng không kiềm chế được mà leo trèo lên người anh, thậm chí còn chui vào trong áo khoác của anh, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó trên người anh.

Người đàn ông không phản ứng cũng không ngăn cản, nhưng biểu cảm lạnh lùng và kiêu ngạo của anh trông đặc biệt bình thản.

Lâm Nho Châu bị ánh mắt lạnh lùng đó nhìn đến mức mồ hôi lạnh chảy ra đầy người, đang bối rối thì một người đàn ông bên cạnh đột nhiên tiến lại gần, cúi xuống nói nhỏ vào tai Quý Yến Lễ điều gì đó.

Quý Yến Lễ rũ mắt lắng nghe, một lát sau mới ngẩng lên, ánh mắt lại bắt gặp Lâm Nho Châu với khuôn mặt tái mét, anh nhếch miệng cười, cuối cùng buông tay ra.

“Đạo diễn Lâm à.” Người đàn ông nở nụ cười lịch sự trên khuôn mặt, không còn cảm giác áp lực mạnh mẽ như vừa nãy nữa, trông hoàn toàn như một quý ông lịch sự, nhã nhặn và đầy lòng nhân ái: “Xin lỗi, lúc nãy tôi không nắm rõ tình hình.”

Nghe lời này, Lâm Nho Châu thở phào nhẹ nhõm, hắn đỡ lấy Dư Sanh đang mơ màng, vội nói: “Không sao, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn mà, tôi là người phải cảm ơn ông Quý mới đúng.”

Nghe vậy, Quý Yến Lễ phát ra một tiếng cười khẩy khó hiểu từ trong mũi, anh không nói thêm gì nữa, chỉ từ từ nghiêng người, nhường đường cho Lâm Nho Châu.

Lâm Nho Châu lại cảm ơn, sau đó dìu Dư Sanh, cố gắng giữ bình tĩnh đi về phía trước, cuối cùng cũng tìm thấy phòng.

Dùng thẻ phòng mở cửa xong, hắn quay đầu lại thì thấy Quý Yến Lễ và những người khác vẫn đứng nguyên chỗ cũ, hắn cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng lúc này Dư Sanh lại bắt đầu quậy phá, hắn không thể quan tâm nhiều, dìu cô vào phòng.

Hàng mi đen của Quý Yến Lễ hơi cụp xuống, nụ cười đã sớm biến mất, anh đứng đó, không biết đang nghĩ gì.

Nghe thấy tiếng cửa đóng phía sau, đường viền quai hàm của người đàn ông đột nhiên căng chặt, ánh mắt lập tức trở nên u ám, áp lực quanh thân anh hạ xuống khiến những người xung quanh đều im bặt.

“Canh chừng căn phòng đó.” Anh lạnh lùng ra lệnh, nói xong bèn sải bước nhanh về phía thang máy.

Lâm Nho Châu vất vả lắm mới đưa được Dư Sanh lên giường, mồ hôi còn chưa kịp lau, đã đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt. Sau đó hắn bước đến cửa ra vào, nhẹ nhàng mở hé cửa như kẻ trộm, thò đầu ra ngoài quan sát.

Sau khi phát hiện hành lang bên ngoài không một bóng người, hắn thở phào nhẹ nhõm một chút, do dự một lúc, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, chọn một số nào đó rồi nhắn tin gửi số phòng đi.

Làm xong những việc đó, hắn quay lại phòng ngủ, nhìn Dư Sanh thở gấp trên giường, ánh mắt lộ ra vẻ đau đớn.

“Nóng, nóng quá…” Dư Sanh vô cùng khó chịu, cô trằn trọc trên giường, dù nằm thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.

Mơ màng mở mắt, thấy có người bên giường, cô cố gắng ngồi dậy: “Nho Châu, giúp em lấy cốc nước được không? Em khát quá…”

Vừa mới nói xong, một cơn nóng bừng lại ập đến, cô nắm lấy cánh tay của Lâm Nho Châu, mắt đỏ ngầu: “Sao em lại nóng thế này, khó chịu quá… Em muốn đi bệnh viện…”

Lâm Nho Châu nhìn thấy cô bị thuốc hành hạ như vậy, trong lòng dậy sóng.

Nghĩ đến tài khoản ngân hàng sắp phá sản của mình, lại nghĩ đến mối quan hệ giữa hắn và Dư Sanh suốt những năm qua, hắn nắm lấy tóc đấu tranh nội tâm, vẫn không thể quyết định.

Nhưng đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên như một chiếc búa nặng nề giáng mạnh vào sau đầu hắn. Trong chốc lát, mọi do dự và ảo tưởng đều tan biến, hắn bị tiếng động ấy kéo về thực tại.

Tình yêu và tiền bạc, phụ nữ và danh lợi.

Ông trời đã giúp hắn đưa ra lựa chọn.

“Xin lỗi em, xin lỗi em, A Sanh.” Hắn nắm lấy tay Dư Sanh rồi đột ngột đứng dậy: “Anh thật sự không còn cách nào khác…”

Đến bước này, hắn đã không còn đường lui nữa rồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc