Đoạt Thê

Chương 5: Nóng quá…

Trước Sau

break

Chuyển ngữ: L’espoir

*

Cánh tay mạnh mẽ ấy giữ chặt cánh tay Dư Sanh, giữ để cô không bị rơi xuống.

Hai người cách nhau chỉ khoảng một gang tay, lịch sự và kiềm chế.

Quý Yến Lễ có vẻ mặt bình thản, trông như một quý ông tốt bụng đi ngang qua, chỉ làm việc đó một cách tự nhiên, không pha lẫn bất kỳ ý đồ xấu xa nào.

Dư Sanh nghiêng người đứng nguyên chỗ, mắt mở tròn ngây ngốc.

Hành động bất ngờ khiến ý thức vốn đã mơ màng của cô càng thêm mờ mịt.

Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô trước tiên là yết hầu sắc nét đầy quyến rũ nơi cổ trắng lạnh của người đàn ông, rồi tiếp đến là đường viền hàm hoàn hảo và đẹp đẽ.

Lướt qua những đường nét khuôn mặt rõ ràng của anh, ánh nhìn mơ hồ của Dư Sanh chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm.

Trên gương mặt của Quý Yến Lễ là vẻ thản nhiên nhàn nhạt, duy chỉ có đôi mắt cụp xuống kia là đặc biệt sâu thẳm.

Tựa như một hồ sâu không đáy, bề mặt tưởng chừng yên bình lặng lẽ, nhưng bên trong lại cuộn trào những dòng chảy ngầm dữ dội mà chẳng ai có thể hiểu thấu, như muốn nuốt chửng cô hoàn toàn.

Dư Sanh ngửa đầu lên, nhìn anh một cách ngẩn ngơ.

Gương mặt cô đờ đẫn, trên đôi má trắng như sứ ửng lên hai vệt đỏ hồng. Đôi mắt đào hoa như ngâm trong nước, giữa làn sương mờ mịt lấp lánh vài tia sáng mờ ảo như sao rơi rớt.

Mái tóc dài đen nhánh vì động tác vừa rồi mà rối tung, vài lọn tóc dính vào bên thái dương, hơi ẩm ướt. Kết hợp với ánh mắt mơ màng như sương khói cùng đôi môi đỏ hé mở, trông cô vừa quyến rũ lại vừa đáng thương.

Dưới ánh đèn mờ ảo, đồng tử của Kỷ Yến Lễ thoáng co lại, sâu trong tròng mắt đen láy là một vùng tối tăm khó đoán. Bàn tay đang nắm lấy tay cô bất chợt siết chặt không kiểm soát, các khớp ngón tay nổi rõ vài đốt xương xanh trắng.

Xương cổ của Dư Sanh như mềm nhũn, đầu cô nặng trĩu, ngẩng lên rồi dần mất kiểm soát, chậm rãi ngã ngửa ra sau.

Đèn chùm pha lê trên đầu lấp lánh tạo ra những quầng sáng rực rỡ trước mắt cô, gương mặt người đàn ông cũng vì thế mà hiện lên từng lớp bóng mờ chồng chéo, mờ ảo, biến hóa khôn lường.

Đầu cô ngửa ra sau càng cao hơn, người cô cũng ngả ra sau theo, ngay khi cô sắp ngã xuống, Quý Yến Lễ thu tay lại, ngay lập tức nâng cô dậy, ôm vào lòng.

Dư Sanh bất ngờ lao vào vòng tay anh, trán cô đập vào cơ ngực đầy đặn và rắn chắc của anh. Một làn hương mát lạnh pha trộn giữa mùi gỗ thông và thuốc lá ập đến, theo khoang mũi xộc thẳng vào tận sâu trong lồng ngực.

Chỉ trong chốc lát, dòng máu cuồn cuộn nóng bỏng trong cơ thể cô như sôi trào đến cực điểm. Nhiệt độ và cảm giác từ cơ thể anh truyền qua da thịt khiến cô bất chợt run rẩy, từ thể xác đến tâm hồn đều ngập tràn một niềm sung sướиɠ cực kỳ xa lạ.

“Nóng quá…” Cô như tìm được chiếc phao cứu sinh, đưa tay ôm lấy người đàn ông trước mặt, kéo áo anh mà bám lên từng chút một.

Không còn lý trí, Dư Sanh thực sự không phân biệt được mình đang làm gì, chỉ có thể theo bản năng áp sát anh, hít hà mùi hương cùng nhiệt độ nóng bỏng của da thịt trên người anh.

Hai cánh tay như những dây leo bám chặt lấy cổ Quý Yến Lễ, toàn thân dính sát vào, uốn éo như một ả đàn bà phóng đãng, ngực ép chặt vào lòng anh, bụng dán vào háng anh mà quằn quại.

“Nóng… Nóng quá…” Nhiệt độ trên người Dư Sanh khác thường, cả người cô như bị thiêu đốt từ bên trong.

Cô vội vã áp sát vào anh, cánh mũi khẽ động đậy để hít lấy hương thơm trên người anh.

Mùi hương ấy càng ngửi lâu càng khiến đôi chân cô trở nên mềm nhũn, giữa hai chân như có dòng chất lỏng ấm nóng từ từ thấm ra, phía dưới cơ thể dần dâng lên một cảm giác ngứa ngáy lạ lẫm.

Dư Sanh khao khát điều gì đó, nhưng lại không biết mình muốn gì, cảm giác trống rỗng mãnh liệt khiến cô đau khó chịu đến mức muốn khóc, cô kéo anh thở hổn hển, như một dây leo bám chặt vào người anh.

Cổ áo sơ mi của người đàn ông bị kéo lệch, lộ ra một đoạn cổ dài trắng nõn.

Dư Sanh bám lấy vai anh, rúc rích len lỏi áp sát vào phần cổ trần của anh. Cho đến khi má nóng rực của cô chạm vào làn da lộ ra nơi cổ anh, cô mới khẽ nheo mắt lại, mãn nguyện áp mặt vào yết hầu của anh.

Quý Yến Lễ đứng bất động tại chỗ, hơi rũ mắt, khuôn mặt anh không có biểu cảm gì, từ đầu đến cuối giống như một bức tượng gỗ vô cảm đứng đó, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi hành động của cô.

Chỉ có yết hầu áp vào trán cô đang chuyển động, bộ phận sinh dục áp vào bụng cô, ở một góc khuất không ai thấy được, đang phồng to và cựa quậy dữ dội…

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc