Chuyển ngữ: L’espoir
*
Đây là câu lạc bộ riêng cao cấp nhất ở Kinh Thị.
Với mức giá khiến người ta phải há hốc mồm, theo lý ra dịch vụ phải là hàng đầu mới đúng.
Thế nhưng Dư Sanh lại cảm thấy câu lạc bộ này có phần không xứng với danh, dường như rất tiết kiệm điện.
Ngay từ lúc vào thang máy, cô đã cảm thấy ngột ngạt và nóng bức, rõ ràng phòng tiệc dưới tầng dưới vẫn mở điều hòa rất mạnh, tại sao những nơi khác lại tiết kiệm đến vậy?
“Phòng nằm ở tầng mấy?” Cô vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên vai ra sau, vẫn cảm thấy nóng đến mức hoảng loạn.
“… Hình như… Tầng 15 thì phải…” Vẻ mặt Lâm Nho Châu căng thẳng, có vẻ cũng rất nóng, trán hắn đổ đầy mồ hôi nhỏ mỏng, nhưng khuôn mặt thì vẫn rất trắng.
“Đúng là rất nóng…” Dư Sanh đưa tay quạt quạt, cô cứ luôn cảm thấy thang máy đi lên rất chậm.
Lâm Nho Châu liếc nhìn cô một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, nhỏ giọng đáp: “Đúng là nóng thật…”
Tối nay hắn có vẻ hơi lạ, người thường hắn rất chu đáo, thế mà giờ phút này lại tỏ ra cứng đờ và ngượng nghịu, thậm chí còn sợ phải nhìn thẳng vào mắt Dư Sanh.
Dư Sanh nhăn mày, nhận ra chỉ quạt gió thôi là không đủ, cô thậm chí còn cảm thấy khó thở, tay chân mềm nhũn không thể đỡ được cơ thể, toàn thân yếu ớt dựa vào thành thang máy, thở hổn hển nặng nề.
“Sao thấy hơi chóng mặt thế này…” Cô lắc đầu, đưa tay ra nắm lấy cánh tay Lâm Nho Châu, nhưng hắn dường như bị dọa sợ, bỗng giật mình một cái.
“A Sanh…” Lâm Nho Châu mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng hắn do dự lâu, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: “Có lẽ là em say rồi.”
Say rượu?
Nhưng tối nay cô không có uống rượu mà…
Không đúng, cô đã uống nửa ly cocktail đặc biệt do Lâm Nho Châu đưa cho.
Dư Sanh mơ màng nghĩ: Ly cocktail đó có tác dụng mạnh đến vậy sao?
“Lát nữa khi anh ký hợp đồng thì em không đi đâu, em muốn ngủ.” Cô dụi dụi mắt, thở ra một hơi nóng.
Lâm Nho Châu cúi đầu, nhỏ giọng đáp lại cô, hắn mím chặt môi, kính đeo trên sống mũi bị hơi nóng làm mờ đi.
Ra khỏi thang máy, Dư Sanh hoàn toàn không thể đứng vững, hai chân như đang bước trên mây, một chân sâu một chân nông, loạng choạng, hoàn toàn dựa vào Lâm Nho Châu đỡ.
Cô vẫn mang đôi giày cao gót gần mười phân dưới chân, khi tỉnh táo thì còn đỡ, giờ chóng mặt, người cũng ngã trái ngã phải theo đôi giày.
Tuy Lâm Nho Châu có vóc dáng cao nhưng cơ thể lại gầy. Bình thường hay chạy quanh phim trường, ít vận động, nên sức lực không được tốt lắm.
Dư Sanh cũng gầy nhưng cao hơn 1m7, hắn thật sự không thể bế nổi, chỉ có thể dìu cô đi.
Đúng lúc toàn thân đẫm mồ hôi, trông vô cùng lôi thôi nhếch nhác, từ xa cô lại thấy một nhóm những người đàn ông mặc vest chỉnh tề, vây quanh một người đàn ông đang tiến về phía này.
Người đàn ông đi đầu cao hơn hẳn những người bên cạnh. Anh ta hơi cúi mắt xuống, vẻ mặt lạnh lùng, toát lên sự xa cách, như thể bất kỳ ai trong mắt anh ta đều không đáng để tâm. Chỉ một ánh nhìn hờ hững của anh ta cũng đã là ân huệ lớn lao rồi.
Đó chính là Quý Yến Lễ, bên cạnh anh ta là những nhân vật có tiếng tăm ở Kinh Thị.
Nhận ra người tới, Lâm Nho Châu càng không kiềm chế được sự lo lắng trong lòng.
Nếu là bình thường, cơ hội tốt như vậy hắn chắc chắn sẽ tìm mọi cách để kết giao với những người này.
Nhưng vào giờ phút này khi nhìn thấy họ, hắn lại hoảng loạn thất thố, muốn tránh né.
Tuy nhiên ở đây chỉ là một hành lang, hai bên đều là các phòng đóng kín, lúc này quay đầu lại sẽ rất kỳ lạ, hơn nữa Dư Sanh lại đang trong tình trạng như vậy.
Lâm Nho Châu đành cắn răng bước tiếp, giả vờ không nhận ra đối phương.
Người đàn ông nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Lâm Nho Châu rồi từ từ di chuyển xuống, dường như dừng lại ở Dư Sanh lâu hơn hai giây rồi nhẹ nhàng rời đi, có vẻ không mấy quan tâm.
Dù là như vậy, cảm giác áp lực tự nhiên và sự dữ dội đầy tính xâm lược toát ra từ anh vẫn khiến Lâm Nho Châu nghẹt thở.
Lâm Nho Châu chột dạ nên hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt người khác, trong lòng hắn hoảng loạn đến mức thậm chí còn thấy choáng váng, không rõ rốt cuộc mình đang làm gì.
Càng căng thẳng lại càng dễ mắc lỗi. Khi lướt qua nhóm người đó, không biết chân vấp phải thứ gì, Lâm Nho Châu loạng choạng không kịp phản ứng, hắn bất ngờ ngã nhào ra ngoài.
Trong trạng thái mê mang, Dư Sanh hoàn toàn ngã ra khỏi vòng tay hắn, cô lảo đảo không đứng vững, cơ thể mềm nhũn ngã nhào về phía trước.
Chưa kịp để người khác phản ứng, một cánh tay rắn chắc bên cạnh đã vươn ra lập tức đỡ lấy cô, ôm chặt cô trong lòng.