Chuyển ngữ: L’espoir
*
Trong phòng tiệc vẫn như lúc ra ngoài.
Đàn ông và phụ nữ ăn mặc lịch sự tụ tập thành từng nhóm ba, năm người, thoạt nhìn là đang nói chuyện phiếm, thực chất là trong và ngoài lời nói đều là trao đổi lợi ích.
Lâm Nho Châu vẫn đang nói chuyện với gã đàn ông béo đó, không biết là dự án lớn gì mà hắn cứ khăng khăng là phải tìm người đó.
Dư Sanh che lồng ngực vẫn đang đập thình thịch, thầm hít vài hơi, sau đó cô mới đi qua nhẹ nhàng khoác tay Lâm Nho Châu.
“Bà Lâm đã trở lại rồi.” Gã đàn ông béo vẫn chú ý đến cô, có lẽ là vì Lâm Nho Châu nên ánh mắt của gã cuối cùng cũng thu lại phần nào.
“Nói chuyện thế nào rồi?” Dư Sanh hỏi xã giao.
“Cũng không tệ, tôi và đạo diễn Lâm rất hợp nhau.” Gã đàn ông béo có vẻ vui vẻ, giơ tay vỗ vai Lâm Nho Châu: “Đạo diễn Lâm, anh thấy sao?”
Lâm Nho Châu cũng không biết đang nghĩ gì, ngẩn người một lúc lâu, hắn mới nhếch môi, khẽ nói: “Cũng không tệ.”
Nụ cười trên mặt gã đàn ông béo đầy mỡ: “Vậy cứ quyết định như vậy đi. Tôi đã đặt phòng trên lầu, nếu đạo diễn Lâm đồng ý, lát nữa sẽ mang hợp đồng đến.”
Đợi người đàn ông béo đó rời đi, Dư Sanh khẽ hỏi: “Đã nói xong rồi sao?”
Thực ra cô có chút muốn về nhà rồi.
Lại không biết Lâm Nho Châu đang nghĩ gì, dường như bị giọng nói của cô dọa sợ.
“Sao vậy?” Dư Sanh khó hiểu.
Cô cảm thấy Lâm Nho Châu có gì đó là lạ.
Từ khi cô tiến vào, tay phải của hắn vẫn luôn nhét trong túi quần, toàn thân cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, nhìn biểu cảm của cô càng giống như hoảng sợ.
“… Không có.” Lâm Nho Châu hơi hoảng loạn chỉnh lại gọng kính, cụp mắt xuống khẽ nói: “Dư Sanh, nếu anh có việc cần em giúp, em nhất định sẽ giúp anh mà, đúng không?”
Dư Sanh sững người, câu hỏi này có chút khó hiểu, nhưng cô vẫn gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Cô và Lâm Nho Châu quen biết nhau khi cả hai hợp tác vào những năm cô mới vào nghề.
Khi đó Dư Sanh chỉ là một diễn viên nhỏ không có tiếng tăm gì, trong giới gặp phải nhiều trắc trở, vì không có chỗ dựa, nên cô phải chịu không ít thiệt thòi.
Sau khi quen biết Lâm Nho Châu, hắn đã giúp cô rất nhiều, cũng cho cô rất nhiều cơ hội.
Nhờ có hắn, cô - một cô gái từ nơi khác, mới có thể từ từ đứng vững trong giới, có được danh tiếng như ngày nay.
Nếu nói Lâm Nho Châu có ơn với cô, cũng không quá đáng.
Dư Sanh không phải là người vong ân phụ nghĩa, cho nên sau khi kết hôn, cô ngoan ngoãn từ từ gác lại công việc trong giới giải trí, thay vào đó trở thành người vợ hiền giúp đỡ sự nghiệp của hắn.
Không biết có nghe rõ lời cô nói hay không, thần sắc Lâm Nho Châu vẫn rất mơ hồ, cụp mắt xuống không biết đang nghĩ gì.
“Nho Châu, anh sao vậy?” Dư Sanh nhíu mày, cô cảm thấy hắn có gì đó không ổn.
“Không có gì.” Lâm Nho Châu nhếch môi: “Anh đang nghĩ về sự hợp tác đó…”
Dư Sanh không làm phiền hắn, đứng một bên uống nước ép, một ly nước ép chưa uống xong, Lâm Nho Châu đột nhiên cầm một loại đồ uống không tên đi tới.
“A Sanh, nếm thử cái này đi, cocktail pha theo yêu cầu đó.” Hắn đưa ly cho cô, biểu cảm có chút kỳ quái.
“… Em uống rượu rồi lát nữa sao mà lái xe được?” Lúc đến hai người đã nói rõ, cô không uống rượu trong bữa tiệc, mà phụ trách lái xe về.
Lâm Nho Châu mím môi, thấp giọng nói: “Tối nay không về, anh đã đặt phòng trên lầu rồi.”
Dư Sanh im lặng một lát: “Là muốn ký hợp đồng với sếp Trần đó sao?”
Đôi mắt sau gọng kính của Lâm Nho Châu hơi né tránh, dừng lại một lát mới đáp một tiếng.
Dư Sanh tuy không thích qua đêm ở bên ngoài, nhưng vì Lâm Nho Châu có việc phải làm, nên cô cũng đành phải gật đầu.
“Em nếm thử đi, ngon lắm.”
Lâm Nho Châu lại nhét ly rượu vào tay cô, Dư Sanh vốn không có hứng thú, thấy hắn kiên trì như vậy, cô nhận lấy nếm thử một ngụm.
Vào miệng trước tiên là vị ngọt ngào của đào, tiếp theo là vị cay nồng ập đến như thủy triều, dư vị ngọt ngào, quả thực không tồi.
Dư Sanh uống hơn nửa ly có chút chưa đã thèm, còn muốn tiếp tục, Lâm Nho Châu lại đột nhiên rút ly rượu ra, không cho cô uống nữa.
“Nếm thử là được rồi, đừng tham quá.”