Chuyển ngữ: L’espoir
*
Thực ra Dư Sanh rất không thích xã giao, nhưng từ khi kết hôn với Lâm Nho Châu, việc giao thiệp dường như đã trở thành công việc chính của cô.
Mà cô cũng rất tận tâm tận lực với công việc này.
Trừ khi không nhịn nổi nữa.
Mượn cớ gặp được người quen, Dư Sanh cuối cùng cũng thoát khỏi ánh mắt dính nhớp của gã đàn ông béo kia.
So với sự náo nhiệt nâng ly cạn chén trong đại sảnh, khu vườn bên ngoài lại quạnh quẽ hơn nhiều.
Nghĩ là những người đến đây, phần lớn đều có chung tâm tư với Lâm Nho Châu, tự nhiên không muốn lãng phí thời gian vào những thứ khác ngoài “quan hệ xã giao”, “kết giao nguồn lực”.
Như vậy cũng tốt, đỡ cho Dư Sanh không ít phiền phức.
Cô xách váy, đi về phía trước một cách vô định.
Khu hội sở tư nhân đẳng cấp như thế này, khu vườn bên ngoài phòng tiệc dĩ nhiên cũng được thiết kế tỉ mỉ. Đình đài thủy tạ không cần phải nói, lại còn được phối thêm đủ loại ánh sáng và màn sương nhân tạo, tạo nên bầu không khí đầy cảm xúc. Dù giữa sự ồn ào và toan tính, nơi đây vẫn có thể hiện ra một góc yên bình.
“… Tạm thời không về, tôi sẽ xử lý sau khi bận xong.”
Một giọng Anh-Anh rất chuẩn nhẹ nhàng vang lên bên tai, Dư Sanh khựng lại bước chân, ngẩng đầu lên mới nhận ra có một người đang đứng dưới cây thông cảnh không xa phía trước.
Người đàn ông nọ rất cao, anh ta đang ngậm một điếu thuốc trong miệng, nhưng không châm lửa, tư thế lười biếng đứng dưới gốc cây, anh ta đang nói chuyện điện thoại.
Đó là khu vực hút thuốc, dưới gốc cây thông có một chiếc đèn nhỏ màu cam sáng lên, còn được chu đáo thêm vào làn sương nhân tạo, nhẹ nhàng lan tỏa. Chính điều đó lại khiến khu vực chức năng hiện đại ấy mang một vẻ gần như nghệ thuật.
Gương mặt người đàn ông chìm trong sương mù, ánh đèn yếu ớt phác họa những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt anh ta như tranh thủy mặc cổ điển, trong một thời gian không thể phân biệt được thật giả.
Đợi Dư Sanh nhìn rõ diện mạo của người đó, cô vẫn kinh ngạc ngây người.
Vậy mà là Quý Yến Lễ, anh ta vẫn chưa đi.
“… Không có gì quan trọng hơn chuyện này.”
“… Tôi không có nghĩa vụ phải thông báo cho anh.”
Giọng nói của người đàn ông truyền đến từ một khoảng cách không xa.
Giọng Anh-Anh tiêu chuẩn, giọng nói trầm đến mức như phát ra từ trong lồng ngực, có lẽ người ở đầu dây bên kia khiến anh tương đối thoải mái, cả người toát ra một vẻ lười biếng và buông thả, khác hẳn với dáng vẻ cô nhìn thấy trong đại sảnh lúc nãy.
Dư Sanh cũng không biết mình đang có tâm tư gì mà lại lặng lẽ đứng tại chỗ nhìn trộm.
Cô phát hiện giọng nói của người đàn ông này có chút tương đồng với Lâm Nho Châu, đều là trầm thấp nhưng từ tính, nhưng cũng có điểm khác biệt, có lẽ là do thường đứng ở vị trí cao, giọng điệu nói chuyện của Quý Yến Lễ càng tự tin và bình tĩnh hơn.
Trên đầu dường như có chim bay qua, tiếng vỗ cánh đánh thức Dư Sanh, cũng đánh động Quý Yến Lễ không xa.
Đôi mắt đen láy ngước nhìn, trùng hợp chạm vào ánh mắt không kịp thu lại của cô.
Bị bắt tại trận khi đang nghe lén, sắc mặt Dư Sanh lập tức trở nên khó coi. Thế nhưng khi nhìn thấy cô, trên mặt người đàn ông lại không hề lộ vẻ ngạc nhiên, như thể đã sớm biết cô ở đó, như thể cố tình chờ cô bước tới.
Anh cứ thế nhìn cô từ xa, trong ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt đang hướng về phía cô trở nên vô cùng sâu thẳm.
Dư Sanh có chút sững sờ, nhất thời quên cả hành động.
Quý Yến Lễ nhìn chằm chằm vào cô, yết hầu khẽ chuyển động, rồi bất ngờ lấy ra từ trong ngực một chiếc bật lửa viền vàng.
Trong quá trình châm thuốc, ánh mắt cũng luôn khóa chặt vào cô, như thể đang đợi cô qua đó.
Ánh lửa màu cam trong bóng tối lóe lên, anh kẹp điếu thuốc, ánh mắt nhìn cô lộ liễu dường như mang theo tính công kích.
Dáng vẻ đó không giống như đang châm thuốc, càng giống như một con thú săn đã phát hiện ra con mồi, ánh lửa rơi vào trong đôi mắt đen, mơ hồ lại toát lên một sự cuồng nhiệt và vui sướиɠ bị đè nén.
“… Không nói nữa, bên này có việc.” Người đàn ông nói vội với người ở đầu dây bên kia, giọng nói dường như khàn đi vài phần so với vừa rồi.
Tiếng bật lửa vang lên lanh lảnh khiến Dư Sanh chợt bừng tỉnh.
Thấy Quý Yến Lễ nhấc chân như đang bước về phía mình, Dư Sanh gần như hoảng hốt quay người bỏ đi.
Cô cố tỏ ra bình tĩnh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nâng váy lên, nhanh chóng quay lại con đường lúc đến.
Nhưng cô không hề nhận ra, trong bóng tối phía sau, ánh mắt cuồng nhiệt và khao khát của người đàn ông đang bám theo bóng hình cô như một bóng ma…