Chuyển ngữ: L’espoir
*
Dư Sanh luôn cảm thấy có người đang nhìn mình.
Ánh mắt người nọ nóng rực như có chất rắn, nhìn đến mức nửa bên mặt cô dường như muốn bốc cháy.
Ngẩng mắt lên, cô đối diện với một đôi đồng tử sắc bén trên lầu hai.
Đôi mắt ấy tựa như lưỡi dao được mài rất lâu, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống sắc bén bức người, mang theo cảm giác áp bách của người ở trên, cùng với một cảm xúc không thể phân biệt được, khiến người ta hoảng hốt một cách khó hiểu.
Dư Sanh cảm thấy mình như một con mồi bị chim ưng để mắt tới, lông tơ sau lưng dựng đứng hết cả lên, trong lòng cô không hiểu sao lại sinh ra một tia sợ hãi.
Cô vội vàng thu hồi tầm mắt, nhưng nhịp tim đang đập thình thịch lại khó mà bình phục được.
“Hóa ra là Quý Yến Lễ, anh ta cũng đến à.” Vòng eo đột nhiên thắt chặt, giọng nói của Lâm Nho Châu từ bên tai truyền đến.
Anh ta chính là Quý Yến Lễ?
Dư Sanh theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về hướng vừa rồi.
Nhưng nơi đó đã không còn ai nữa, dường như mọi thứ vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác của cô.
“Nghe nói mấy năm gần đây anh ta đều ở nước ngoài, cũng không biết tối nay ai có mặt mũi lớn như vậy mà mời được anh ta.” Lâm Nho Châu khẽ thở dài: “Đáng tiếc, không thể bắt chuyện với anh ta.”
Dư Sanh đương nhiên biết hắn đang tiếc nuối điều gì.
Trong giới này, không ai mà không muốn có quan hệ với Quý Yến Lễ chứ.
Ba đời trước của nhà họ Quý đều vừa giỏi vừa trung thành với lý tưởng cách mạng, sau khi cải cách mở cửa thì xuống biển kinh doanh, vừa có bối cảnh lại vừa gặp thời cơ tốt, rất nhanh đã tích lũy được không ít vốn.
Sau khi Quý Yến Lễ lên nắm quyền, tầm nhìn đầu tư lại càng độc ác. Mấy năm trước anh gạt bỏ mọi ý kiến, bán mảng bất động sản dưới trướng Quý thị với giá cao, chuyển sang tiến quân vào lĩnh vực trí tuệ nhân tạo ở nước ngoài.
Hiện nay, dưới sự lãnh đạo của anh, nhà họ Quý đã chuyển đổi thành công, vọt lên trở thành tập đoàn tư bản hàng đầu thế giới, càng nắm giữ một nửa giang sơn của giới giải trí trong nước.
Có thể nói, những người ăn cơm trong giới văn nghệ, sau này đều phải ngước nhìn anh, đương nhiên Lâm Nho Châu cũng không khỏi muốn kết giao với anh rồi.
Trước đây Dư Sanh cũng từng nghe nói về những thành tựu to lớn của Quý Yến Lễ trong giới thương mại, chỉ là không ngờ anh lại trẻ như vậy, khác xa với hình ảnh một ông trùm thương mại trong ấn tượng của cô.
“A Sanh, em nhớ phải cười nhiều một chút, ngày hôm nay thật sự rất quan trọng.” Lâm Nho Châu siết chặt eo cô, lên tiếng nhắc nhở.
Dư Sanh nhếch môi, không nói gì.
Những người có mặt trong buổi tiệc tối nay đều là những nhân vật tai to mặt lớn ở Kinh Thị, không ai trong số đó là người họ có thể đắc tội.
Lâm Nho Châu tốn rất nhiều công sức mới lấy được thiệp mời của buổi tiệc này, đương nhiên là hắn phải dốc hết sức để kết giao với người khác.
Mặc dù không thích những dịp như thế này, nhưng với tư cách là vợ của Lâm Nho Châu, Dư Sanh cũng buộc phải đi cùng tham dự.
Gả cho Lâm Nho Châu đã ba năm, lẽ ra cô phải quen thuộc với những dịp như thế này. Thế nhưng khi nhìn thấy gã đàn ông béo trước mặt, sắc mặt cô vẫn hơi thay đổi.
Vừa rồi Dư Sanh đã chú ý, gã đàn ông béo này đã nhìn chằm chằm cô từ bên cạnh rất lâu rồi.
Người có ý đồ xấu với cô không ít, nhưng trắng trợn như vậy thì lại hiếm thấy.
“Tổng giám đốc Trần, lâu rồi không gặp.” Lâm Nho Châu lại rất khách sáo với gã đàn ông béo kia, cầm ly rượu cười tươi rói chào hỏi gã.
Gã đàn ông béo lập tức tiến lên, cười nói: “Đạo diễn Lâm, lại gặp nhau rồi.”
Lời tuy là đang nói với Lâm Nho Châu, nhưng ánh mắt của gã lại dán chặt vào người Dư Sanh, không kiêng nể gì mà đảo qua đảo lại.
Ánh mắt dính nhớp trơn trượt kia, khiến Dư Sanh cảm thấy trên người như có một con sâu bọ đang bò, toàn thân đều khó chịu.
Dư Sanh cố nén không nhăn mày, cô khẽ cong môi, coi như là lịch sự.
Lâm Nho Châu đỡ lấy eo cô, tiếp tục nói cười với gã đàn ông béo kia, thần kinh thô đến mức không cảm nhận được sự không vui của cô.
Trong lòng Dư Sanh bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể đứng một bên cười theo.
Dù sao vợ chồng là một thể, cô biết Lâm Nho Châu nhất định có chuyện muốn nhờ gã đàn ông béo này.
“Tổng giám đốc Trần, dự án mà tôi đã nhắc đến với ngài lần trước đó…”
Lâm Nho Châu vừa mới mở lời, gã đàn ông béo kia lại đột nhiên chuyển ánh mắt sang người Dư Sanh, cười nói: “Sao bà Lâm không nói gì hết vậy?”
Dư Sanh chỉ có thể cố gắng gượng dậy tinh thần, mỉm cười nâng ly kính rượu gã: “Sếp Trần, những chủ đề của đàn ông các ngài tôi cũng không hiểu lắm, nói bậy dễ khiến ngài chê cười.”
Trần Kiến cười lớn, lớp mỡ trên mặt gã dồn lại thành một cục, ánh mắt lộ ra từ đôi mắt dài hẹp càng thêm trần trụi và lộ liễu.
“Bà Lâm khiêm tốn rồi.” Gã vừa nói vừa đột nhiên giơ tay chạm vào mu bàn tay đang cầm ly rượu của Dư Sanh, nhướng mày nói: “Sao dạo này không thấy bà Lâm đóng phim nữa vậy kìa? Tôi là fan của cô đấy.”
Cảm giác lạnh lẽo trơn trượt kia khiến lông tơ trên người Dư Sanh đều dựng cả lên, cô không một tiếng động thu tay về, ngẩng đầu nhìn Lâm Nho Châu.
Lâm Nho Châu lại không nhìn cô, mà quay sang cười với Trần Kiến: “Chỉ là mấy trò trẻ con của cô ấy thôi, ngài quá khen rồi.”
Dư Sanh khựng lại một chút, tiếp lời: “Gần đây không gặp được kịch bản hay, gặp được nhất định sẽ đóng tiếp.”
Thật ra không phải là không gặp được kịch bản hay, chỉ là Lâm Nho Châu không thích cô lộ diện, nên không cho cô tiếp tục đóng phim nữa mà thôi.
Ánh mắt của gã đàn ông béo luôn khiến Dư Sanh không thoải mái, so với dự án của Lâm Nho Châu, gã dường như cảm thấy hứng thú với cô hơn, luôn thích lái chủ đề sang cô.
Dư Sanh cuối cùng cũng buông tay Lâm Nho Châu ra, tìm một cái cớ chuồn đi:
“Xin lỗi, tôi thấy một người quen, phải đi chào hỏi một tiếng.”