Đoàn Tụ

Chương 28: Phá Giới (14)

Trước Sau

break

Thời tiết thật hoàn hảo, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

 

Nam Hoan hai tay chống nạnh đứng trước đa͙σ quán, trong ánh mắt tràn đầy kiên định cùng phẫn nộ, hôm nay nàng nhất định phải đạp phá cửa núi này và giải cứu ŧıểυ Mễ.

 

ŧıểυ Thanh ở bên cạnh do dự nhìn nàng, trầm giọng nói: "Hoan Hoan, hai người chúng ta liều lĩnh đối đầu với những đa͙σ sĩ kia hẳn là có chút không ổn đâu? Dù sao bọn hắn cũng đã tu đa͙σ nhiều năm, cho nên chỉ sợ hai người chúng ta đánh không lại, nhất là ... Ta vẫn là một người gây cản trở."

 

"Đừng sợ." Nam Hoan nhẹ nhàng vỗ vỗ vai ŧıểυ Thanh, an ủi: "Xưa đâu bằng nay, tu vi của ta bây giờ có thể so sánh với dĩ vãng thì còn mạnh hơn nhiều, đối phó mấy tên ŧıểυ đa͙σ sĩ miệng còn hôi sữa hoàn toàn không thành vấn đề."

 

ŧıểυ Thanh mới vừa rồi đã được chứng kiến sức mạnh của Nam Hoan, chỉ thấy nàng vung tay lên một cái, lá cây đón gió mà lên, sức gió mạnh đến mức dường như có thể làm tất cả cành cây bị bẻ gãy, có mấy phần ngày đó là do đa͙σ sĩ kia chưởng pháp lăng lệ chi tướng, nhưng có lẽ căn cơ của nàng hơi chậm, uy lực tuy mạnh mẽ nhưng cũng chỉ kéo dài trong vài giây rồi biến mất mà thôi.

 

"Là như thế này cũng không sai, nhưng lão quan chủ kia vẫn còn có chút bản lĩnh, không bằng chúng ta chờ đa͙σ sĩ kia tới đi..." ŧıểυ Thanh từ trước đến nay luôn cẩn thận, cẩn thận khuyên bảo Nam Hoan, "Dù sao lão quan chủ kia có thể đã hấp thu một tầng tu vi nhất định... E rằng chúng ta đánh không lại hắn."

 

ŧıểυ Thanh không nói cái này còn tốt, nhưng Nam Hoan chỉ cảm thấy tức giận hơn khi nàng ấy nói ra. Đó là lý do tại sao nàng dẫn ŧıểυ Thanh đơn thương độc mã lên núi.

 

Sau khi hoan dâm quá độ vào đêm qua, Nam Hoan dường như đã thực sự hấp thụ tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà đa͙σ sĩ thúi kia vào cơ thể nàng, tu vi của nàng tăng lên rất nhiều, thậm chí buổi sáng nàng còn dậy sớm hơn cả nam nhân đó.

 

Vốn dĩ nàng cũng dự định cùng đa͙σ sĩ hôm nay cùng nhau đi đến đa͙σ quán cứu người, nhưng nhìn thấy chất lỏng dâm mỹ của mình dính trên u phục đa͙σ sĩ, lại nghĩ đến lúc ngửi thấy mùi hương khi hắn ôm mình trong lòng, mặt ŧıểυ hồ ly đỏ bừng, mặc kệ nói cái gì cũng phải để cho đa͙σ sĩ mặc quần áo sạch sẽ mới có thể rời đi.

 

Lúc nàng đang giặt y phục cho đa͙σ sĩ thúi bên dòng sông dưới chân núi thì gặp ŧıểυ Thanh, vốn dĩ hai người cũng chỉ hàn huyên chuyện việc nhà bình thường, không ngờ lại tình cờ gặp được hai đệ tử của đa͙σ quan nói chuyện trong khu rừng gần đó.

 

Sau khi nghe lén một hồi, hai người đều hiểu đại khái.

 

Thì ra đa͙σ sĩ ở ngọn núi bên cạnh trắng trợn đuổi bắt yêu quái không phải vì cái gọi là trừ yêu trừng ác, mà là lấy cớ này để luyện chế yêu đan cho quán chủ hấp thu tu vi, bọn hắn đã bắt được đại bộ phận những con yêu quái ở những ngọn núi gần đó, hiện tại chuẩn bị tiến hành luyện hoá.

 

Nam Hoan vốn là cảm thấy các đa͙σ sĩ ở ngọn núi đối diện không phải là những con chim gì tốt, chỉ là nàng không nghĩ tới nó lại khiến người ta cảm thấy buồn nôn đến như vậy, nàng thực sự quan tâm đến sự an toàn của ŧıểυ Mễ, nếu nội đan của ŧıểυ Mễ bị quán chủ làm hỏng, sợ là hiện tại tính mạng của nàng ấy đã tràn ngập nguy hiểm.

 

Y phục vốn đang giặt cho đa͙σ sĩ thúi trực tiếp bị ném sang một bên, sau khi dùng một chưởng hạ gục hai đa͙σ sĩ kia, Nam Hoan đã đưa ŧıểυ Thanh lên ngọn núi sát vách.

 

Mặc dù ŧıểυ Thanh không có nhiều pháp lực, cũng không có nội đan bên trong để hỗ trợ việc tu luyện của mình, nhưng nàng ấy có một trực giác nhạy bén bẩm sinh trong rừng, có thể nói chuyện với loài rắn trên núi. đa͙σ quán này nằm trong bóng núi, trên núi có rất nhiều loài rắn, mặc kệ đám đa͙σ sĩ thúi kia tạo đầy pháp trận và lưu huỳnh xung quanh đa͙σ quán, nhưng một số loài rắn có thể tránh thoát những thứ này và dẫn các nàng đến sâu trong đa͙σ quán.

 

Nam Hoan mặc dù liều lĩnh, nhưng cũng biết ŧıểυ Thanh nói đúng, nếu như nàng sơ ý đả thương đệ tử của lão quan chủ kia ở cửa đa͙σ quán, nói không chừng có thể sẽ kinh động đến người bên trong. Nàng thậm chí còn không biết ŧıểυ Mễ hiện đang ở đâu, vì vậy tốt nhất là nên tìm hiểu tình hình và quan sát địa hình trước.

 

Hai người đi theo một con rắn hoa nhỏ màu đỏ và đen, từ cửa đa͙σ quán rẽ trái, băng qua một con đường rợp bóng cây cùng một đoạn đường núi, đi chừng một nén nhang, chỉ thấy con rắn hoa nhỏ dừng lại ở một bức tường có chút vỡ vụn.

 

Hai mắt nó đen nhánh, một lần lại một lần phun ra lưỡi rắn, biểu thị các nàng có thể thông qua vết nứt này đi đến đa͙σ quán.

 

ŧıểυ Thanh cúi đầu nói lời cảm tạ với nó: "Làm phiền rồi."

 

Con rắn hoa nhỏ vẫy đuôi, sau đó quay đầu chui vào khe tường, trong nháy mắt biến mất.

 

Nam Hoan nhìn vào bên trong dọc theo các vết nứt trên tường, sau đó quay sang ŧıểυ Thanh và nói: "Không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong, ŧıểυ Thanh, vết thương của ngươi do rượu hùng hoàng làm tổn thương vẫn chưa lành hẳn, tốt nhất vẫm là không nên đi cùng với ta, trước mắt ngươi tìm một chỗ phụ cận chờ ta, đừng bị bọn hắn phát hiện."

 

ŧıểυ Thanh mở miệng khẽ nhếch, muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến tình trạng hiện tại của mình, nàng căn bản không thể làm gì để giúp đỡ, tác dụng duy nhất cũng chỉ có thể giúp hảo hữu chỉ đường. Nếu như ở lại đây, những đa͙σ sĩ đó sẽ phát hiện ra, điều đó có thể mang lại rắc rối cho Nam Hoan.

 

“Được, ta sẽ đợi ngươi ở gần đây.”

 

"Ừm,” Nam Hoan gật đầu, chắc chắn nói với ŧıểυ Thanh, “Ta nhất định sẽ mang ŧıểυ Mễ trở về.”

 

...

 

Mọi thứ đang diễn ra rất thuận lợi.

 

Nam Hoan vốn cho rằng sau khi tiến vào đa͙σ quán, các đa͙σ sĩ sẽ phát hiện ra yêu khí của nàng, nhưng nàng sau khi lang thang trong đa͙σ viện hồi lâu vẫn là an toàn.

 

Mà lại không biết là chuyện gì xảy ra, có một bầu không khí yên tĩnh đặc biệt kỳ lạ ở đây.

 

Nam Hoan còn nhớ rõ ngày đó một đám đa͙σ sĩ lên núi bắt yêu quái, đám người hắc ám nhìn rất đáng sợ, nhưng tu vi của bọn hắn cũng chỉ có như vậy. Nếu như kết giới bảo vệ ngọn núi không bị đa͙σ sĩ thúi Giang Dư phá hủy, e rằng sẽ không đến lượt những người đó bắt được ŧıểυ Mễ.

 

Nghĩ đến đây, Nam Hoan hung tợn nghiến răng nghiến lợi, lại bắt đầu mắng lên: "đa͙σ sĩ thúi! Sắc phôi! Vương bát đản!"

 

Nếu như không phải hắn, nàng hiện tại sao phải lấy hết can đảm tới cứu ŧıểυ Mễ?

 

Dần dần, Nam Hoan cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Sau khi lẻn vào trong điện một hồi lâu như vậy, nɠɵạı trừ bốn thủ vệ ban đầu canh giữ lối vào của đa͙σ quán, dọc theo con đường này đụng phải vài tên tuần tra, thậm chí ngay cả mười người đều không có.

 

Quá ít.

 

Ít đến mức trong lòng Nam Hoan dâng lên một tia sợ hãi, chẳng lẽ một đám đa͙σ sĩ thúi kia biết nàng tới đây, âm thầm phục kích.

 

Cũng không đúng, làm sao bọn hắn có thể biết nàng sẽ đến? Mà nàng vừa rồi đã quan sát hồi lâu, nhìn cũng không giống có mai phục, ngược lại lộ ra cổ quái yên tĩnh, xem ra chung quanh không có bao nhiêu người.

 

Tất cả đa͙σ sĩ nàng đã thấy trước đây, hiện tại đã đi đâu rồi?

 

Nam Hoan có chút hoảng, nhưng vẫn là kiên nhẫn đi tìm nơi ŧıểυ Mễ và những người khác đang bị giam giữ.

 

đa͙σ quán không lớn, bởi vì được xây dựng trên núi, bên trong đa͙σ quán có rất nhiều cây cối, cành lá xum xuê, nàng biến trở về hình dáng ban đầu, ẩn mình trong đám lá, có thể dễ dàng thoát khỏi sự truy lùng của các đa͙σ sĩ tuần tra, chỉ là nửa ngày vẫn không tìm thấy mục đích.

 

Ánh mắt Nam Hoan rơi vào chính giữa đa͙σ quán, đó là một lầu các có chút lớn, bên ngoài trưng bày kiếm trận chỉnh tề, bên trong hình như có đàn mộc hương đang cháy, nàng đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy.

 

Là chỗ đó sao?

 

Nàng có chút không chắc chắn.

 

Nhưng sau khi tìm kiếm khắp nơi, nàng vẫn không thể phát hiện ra một chút yêu khí nào của ŧıểυ Mễ ...

 

Loại trừ khả năng khiến nàng lo lắng nhất, e rằng nàng ấy chỉ có thể bị giam cầm ở nơi này.

 

ŧıểυ hồ ly nuốt một ngụm nước bọt, nhân lúc xung quanh không có người, nhanh chóng vung bốn móng vuốt, từ trên cây nhảy xuống, nhanh chóng chạy tới sau một pho tượng bên cạnh đại điện, sau đó lại đi vòng qua đại điện, lặng lẽ lẻn vào từ cửa sổ bên cạnh.

 

Hương đốt trong đại điện càng thêm nồng nặc, không chỉ có đàn hương, mà còn có mùi hương kỳ quái hơn, ngửi vào có chút quen thuộc, còn khiến người ta choáng đầu buồn nôn.

 

Cảm nhận được bên trong gian phòng có tiếng vang của người đi lại, ŧıểυ hồ ly lập tức trốn ở sau bức màn bên cạnh.

 

"Sư tôn, mới luyện chế một lô yêu đan thành công, hiện tại ngài muốn tiến hành tu luyện sao?"

 

Xuyên qua bức màn, ŧıểυ hồ ly nhìn không thấy người tới, chỉ có thể nghe được một chút thanh âm mơ hồ, bất quá nội dung lại có thể nghe được rất rõ ràng.

 

Quả nhiên! Những đa͙σ sĩ thúi này đã không đi theo tu tiên chính đa͙σ, vậy mà thực sự làm những việc ác như vậy!

 

Chỉ là hiện tại nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ, trong đại sảnh tựa hồ bị một cỗ lực lượng cường đại bao phủ, rất áp bách, từ khi tiến vào bằng cửa sổ, nàng liền cảm giác có chút khó thở, hai mắt hoa cả lên.

 

Vốn dĩ lão đa͙σ kia cũng có chút tu vi, nếu lúc này lộ ra sơ hở, chưa chắc cứu được ŧıểυ Mễ mà ngược lại sẽ dễ dàng bị bọn hắn bắt được.

 

"Khụ khụ..." Chỉ nghe thấy tiếng lão giả già nua hùng hậu ho nhẹ hai tiếng, nói: "Mấy ngày trước chúng ta bắt được yêu thú, hiện tại còn thừa lại bao nhiêu?"

 

Nam Hoan biết chủ nhân của thanh âm này là ai —— chính là lão quan trên núi, đã sống rất lâu nhờ tu luyện pháp thuật. Nghe Thụ gia gia nói, khi Thụ gia gia vẫn còn là một linh hồn cây nhỏ, đa͙σ sĩ kia đã bắt đầu tu luyện trên ngọn núi này.

 

đa͙σ sĩ này sống lâu hơn Thụ gia gia.

 

"Chỉ còn lại đợt cuối cùng, dựa theo phân phó của sư tôn, các đệ tử cố ý để lại những yêu quái có tu vi tương đối cao thâm đến cuối cùng. Con đã lấy nội đan trong cơ thể bọn chúng ra, hiện tại chúng đang được luyện hóa trong lò luyện đan, chắc hẳn qua ngày tiếp theo sẽ được ra lò."

 

Nghe được đến đây, ŧıểυ hồ ly sau bức màn hung hăng siết chặt móng vuốt.

 

Nội đan của ŧıểυ Mễ đã bị bọn hắn lấy ra luyện hóa ...

 

Bọn hắn vậy mà dám ...

 

"Còn chưa đủ ..." Giọng nói già nua lại khàn khàn ho hai lần, chậm rãi nói: "Bất quá chỉ là chút sâu kiến, tu vi của chúng mới chỉ có trăm năm, huống chi người và yêu tập tính khác nhau, tu vi của bọn chúng cùng ta dung hợp mà nói thì cực kì chậm chạp....... Ta thấy vị đa͙σ hữu trẻ tuổi mấy ngày trước giúp các ngươi phá núi tu vi cũng không tệ, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như vậy... Chỉ là đáng tiếc tuổi còn quá trẻ, không thể khống chế được sức mạnh đó. Nếu như đưa tất cả tu vi cho lão phu..."

 

ŧıểυ hồ ly nghe được trong lòng giật nảy cả mình, lão đa͙σ này bắt những ŧıểυ yêu quái còn chưa đủ, lại còn đem ý nghĩ của mình đè lên đầu Giang Dư!

 

"Ai?!" Một cơn gió mạnh bất ngờ đánh đến, bức màn bung ra một tiếng "xoẹt".

 

Mặc dù Nam Hoan là người đầu tiên nhận ra nguy hiểm và né sang một bên nhưng nàng vẫn bị gió thổi trúng và đập vào cánh cửa phía sau.

 

ŧıểυ hồ ly chỉ cảm thấy trong lồng ngực bị một ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt, làm cho trong lòng đau nhói, nhất thời ngay cả khí lực trốn tránh cũng không có.

 

Vừa rồi lão đa͙σ sĩ nhìn ra manh mối chỉ vì hơi thở của nàng không ổn định, tu vi của lão ta cao như vậy sao?!

 

Chỉ thấy trước mặt nàng là một tên đa͙σ sĩ trẻ tuổi, vẻ mặt hung ác, rút kiếm xông tới, hẳn là đệ tử lão đa͙σ sĩ đi, hắn ta cười lạnh nói: " Không nghĩ ra, vậy mà lại là một con hồ ly nhỏ không biết trời cao đất dày....”

 

Nam Hoan cắn răng nghiến lợi đá hai chân sau, nhảy ra ngoài cửa sổ bên cạnh.

 

“Muốn chạy? ” Một giọng nam nhân từ phía sau truyền đến, kèm theo khí thế cực kỳ lạnh lùng: “Kiếm đến! "

 

Đột nhiên, kiếm trận lơ lửng bên ngoài đại sảnh đột nhiên bắt đầu rung động dữ dội, như thể nó có linh tính, đi theo sau ŧıểυ hồ ly.

 

Nam Hoan vốn muốn dùng pháp lực đập nát những thanh kiếm đó, nhưng do bị dính chưởng phong của lão đa͙σ kia nên nàng nhất thời không làm được gì, đệ tử của lão ta xem ra tu vi khá cao, vừa mới nói một hai câu, mưa kiếm khắp trời xông tới đánh nàng, khí thế áp đảo khiến người ta căn bản không có chỗ nào trốn thoát.

 

Nàng vẫn chủ quan.

 

Đáng lẽ nàng nên đi cùng Giang Dư, tại sao nàng lại cảm thấy rằng một mình nàng có khả năng cứu ŧıểυ Mễ?

 

Hiện tại thì tốt rồi, bị vạn kiếm xuyên tim, kiểu chết thảm nhất bất quá cũng chỉ có vậy.

 

Không thể chạy thoát.

 

ŧıểυ hồ ly cam chịu nhắm mắt lại, nếu không cứu được ŧıểυ Mễ, cùng nàng ấy chết ở chỗ này cũng không tệ...

 

Nàng tưởng tượng toàn tâm đau thấu xương cũng không tới, mà thân thể ngược lại là nhẹ nhàng, Nam Hoan có chút khó hiểu, chẳng lẽ đệ tử tu vi cao thâm như vậy, giết người không thấy máu, không có cảm giác đau, trực tiếp hủy đi tính mệnh.

 

Mãi cho đến khi nàng ngã vào trong vòng tay ấm áp, ngửi thấy mùi cây linh sam quen thuộc, ŧıểυ hồ ly mới mở mắt ra.

 

Nam nhân ôm nàng vào trong ngực, khoan thai thình lình đến chính là Giang Dư.

 

Mà cơn mưa hàng ngàn thanh kiếm hướng tới phóng vào nàng cũng trong nháy mắt đều bị vỡ thành từng mảnh.

 

break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc