Trong đại điện, hương đốt càng lúc càng thêm nồng hậu, Giang Dư ôm ŧıểυ hồ ly ngồi xuống trên tấm đệm ở giữa điện. Vị đa͙σ trưởng trẻ tuổi mặt lạnh, tản ra sức lực toàn thân công kích Nam Hoan, vậy mà trong lúc nhất thời biến đổi sắc mặt, một mặt nịnh nọt ngồi đối diện dâng trà cho Giang Dư.
"Ta không biết hôm nay đa͙σ hữu sẽ đến đây thăm sơn môn của ta, cũng không lấy trà ra được, ta thật là sơ suất."
"Không sao." Giang Dư sờ ŧıểυ hồ ly đang run lẩy bẩy trong ngực, ra hiệu cho nàng bình tĩnh lại.
"Hôm nay ta tới đây là để từ biệt chưởng môn Thanh Phong.”
“Thật sao?” Thanh Phong nghe được Giang Dư nói như vậy, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại một chút, ghi nhớ lời sư phụ dạy bảo, còn muốn làm nhiều nên giữ lại: “Không bằng ngươi ở lại sơn môn của chúng ta thêm một vài ngày nữa? Mấy ngày nay thời tiết tốt, chúng ta có thể thưởng thức kỳ quan trên núi, huống hồ, đa͙σ quán của chúng ta tuy nhỏ, chung quanh lại trải rộng linh khí, nhất định có lợi cho tu luyện..."
Nam Hoan nghe đến lời này nhịn không được ở trong lòng hứ hai tiếng, nói cái gì cũng nói, không phải là muốn Giang Dư lưu lại, thừa thời cơ đoạt lấy tu vi của hắn mà, nàng chỉ là không muốn cho tên vương bát đản này đắc ý. Tại nơi người kia không nhìn thấy, cách lớp y phục, nàng há miệng cắn vào đùi Giang Dư.
Nàng ngoạm có chút mạnh, nhưng Giang Dư là người tu luyện, loại đau đớn này đối với hắn mà nói cũng không tính là gì.
Đích thực là không đau đớn, nhưng lại kèm theo cảm giác tê dại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ bàn tay bưng trà của nam nhân khó chịu, trà nóng suýt chút nữa tràn ra ngoài.
“Làm sao vậy?” Người đối diện phát hiện có điểm khác thường, quan tâm hỏi.
"Không có việc gì, " Giang Dư đối với hắn cười cười, đem chén trà đặt trở lại trên bàn, "Đa tạ chưởng môn hảo tâm, ta còn có một số việc cần xử lý, cho nên không thể ở chỗ này lâu được."
Mùi hương trong đại điện càng ngày càng nặng, Nam Hoan chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, không thể thở được, nàng thực sự không thể chịu đựng được nữa nên đã chui đầu vào tay áo đa͙σ bạo của nam nhân, tìm thấy một vị trí tương đối thoải mái, dựa vào cánh tay của nam nhân cuộn lại, nàng mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Chỉ nghe thấy nam nhân trên đỉnh đầu nói: "Không biết chưởng môn đốt hương gì vậy? Mùi thơm này rất lạ, ta chưa từng ngửi qua."
"A..... Đây là bản môn tự chế hương liệu, nguyên liệu chủ yếu là đàn hương, còn có thêm một số phụ liệu khác."
"À...." Giang Dư đáp lại một tiếng, thanh âm rất nhẹ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Không đợi chàng nói chuyện, Thanh Phong đã mở miệng trước: "Nhắc tới cũng thật hổ thẹn, giới luật của bản quán này rất nghiêm ngặt, xung quanh đa͙σ quán đều là kết giới, bình thường sẽ không có yêu vật nào lẻn vào đây, không nghĩ tới hôm nay có một con yêu hồ lợi dụng lúc kết giới yếu lẻn vào đây, bị tại hạ bắt được chân tướng. Vừa rồi ta đuổi bắt con hồ ly trong đa͙σ quán, chỉ thiếu một chút nữa ta đã bắt được nó, lại đột nhiên bị đa͙σ hữu chặn lại, chẳng lẽ đa͙σ hữu cùng nó ..... Có quan hệ gì sao?"
Ngữ khí vốn dĩ ôn hòa đến cuối cùng lại có mấy phần lăng lệ, ánh mắt Thanh Phong sắc bén nhìn từ trên xuống dưới Giang Dư, như thể hắn ta đang tiến hành thẩm vấn chàng.
Kém một chút, chỉ thiếu một chút thôi, hắn đã bắt được con hồ yêu kia, ai ngờ trên đường lại giết ra một người như vậy.
Không biết cuộc đối thoại vừa rồi của hắn cùng sư phụ đã bị hồ yêu nghe được bao nhiêu, nhưng vô luận là bao nhiêu, yêu quái này cũng không thể lưu lại. Nếu để cho nó truyền ra ngoài, sợ là toàn bộ các môn phái tu tiên trong thiên hạ đều sẽ biết chuyện này, đến lúc đó rất khó đối phó.
Nhưng hắn ta lại không ngờ tới, hồ yêu kia sẽ có liên quan đến đa͙σ sĩ này.
"Đích thật là có." Chỉ thấy nam nhân đối diện đáp: “Mấy ngày trước khi lên núi, ta ngẫu nhiên gặp nó trên núi, cảm thấy nó có chút đáng yêu nên liền nuôi bên người và chơi đùa.”
ŧıểυ hồ ly trốn trong ống tay áo nghe lời này nhếch miệng, cái gì gọi là nuôi với chơi đùa?
Tên đa͙σ sĩ thúi này nuôi nàng lúc nào vậy? Chơi nàng còn tạm được, hai ngày này suýt chút nữa đã chơi chết nàng rồi.
"Là như vậy à..." Thanh Phong nói: "Ta đã từng nhìn thấy con hồ ly kia, nó ở trên ngọn núi đối diện, bình thường dưới chân núi đều có người tới đa͙σ quán cầu xin giúp đỡ, nói là họ đã bị yêu quái ở ngọn núi bên cạnh gây rắc rối trong nhiều ngày, hầu hết chúng đều là hồ yêu, ta đã phí hết tâm tư để lên núi bắt yêu quái nhưng lại bị chướng khí và sương mù trong núi chặn lại. Nếu như hôm đó không có đa͙σ hữu tương trợ, ta sợ là không chiếm được núi dễ dàng như vậy, bất quá đồ đệ của ta không chịu khó lắm, luôn có một hai con cá lọt lưới. Nếu ta lường trước không sai, thứ trong vòng tay của đa͙σ hữu có lẽ chính là yêu hồ mị hoặc mà chúng ta đang tìm kiếm..... Đều nói nhân yêu khác đường, những người tu tiên luyện đa͙σ như chúng ta càng phải lấy trừ ma hàng yêu làm gốc. Không bằng đa͙σ hữu giao con hồ ly đó cho ta, bản quán sẽ chăm sóc con hồ ly đó thật tốt."
Nam Hoan nghe được người kia giội nước bẩn lên người mình, quả thật tức giận đến ngứa răng, muốn trực tiếp cắn cổ người kia, nhưng rốt cuộc nàng cũng không có tu vi như người đó. Nhưng nàng cũng tuyệt đối không thể rơi vào tay người kia, vừa rồi mưa kiếm bay đầy trời đã doạ nàng đến hồn bay phách lạc, nàng không thể tưởng tượng được ŧıểυ Mễ đã phải chịu đựng và đau khổ như thế nào trong đa͙σ quán này.
"Ngươi đừng nghe người này nói bậy! Hắn đang lừa ngươi đó! Bọn hắn đang sử dụng nội đan của yêu quái độ hoá tu vi của mình!" Nam Hoan không thể nhịn được nữa, trốn trong ống tay áo của nam nhân hét thật lớn.
Đột nhiên chiếc mặt nạ dối trá và hiền lành trên khuôn mặt của Thanh Phong bị vỡ vụn, khôi phục lại bộ dạng hung tợn lúc vật lộn với Nam Hoan vừa rồi. Thanh kiếm giấu đằng sau nhanh chóng rút ra và hướng thẳng cổ họng của Giang Dư đâm tới. Nhưng người kia còn nhanh hơn hắn, trước một khắc mũi kiếm cắm vào da thịt, chàng nghiêng người tránh thoát, cũng rút ra trường kiếm bên hông, trực tiếp bổ vào kiếm của hắn, trong thời khắc hắn kinh ngạc, kiếm đã đâm vào vai trái của hắn.
Thanh Phong nhìn một màn trước mắt, không thể không thừa nhận sư phụ nói không sai, tu vi của người này quả nhiên không tệ, người bình thường vừa rồi còn không chịu nổi một kích trí mạng của hắn, huống chi là phản kích hắn.
Nghĩ đến tu vi cường đại như vậy sẽ là của chính mình, trong mắt Thanh Phong toát ra cuồng liệt hưng phấn, hắn đưa tay rút kiếm đâm vào vai trái của mình ra, "Ta nói này đa͙σ hữu, chúng ta đều là người tu đa͙σ, không cần phải tự giết lẫn nhau như thế đi?"
"Ta và ngươi cũng không phải là người cùng một đường." Giang Dư thu hồi kiếm, lại nắm ở trong tay một lần nữa, nói: "Ngươi lạm sát kẻ vô tội, vì tu vi mà ngộ nhập tà đa͙σ, đây không phải là chuyện mà một người tu đa͙σ có thể làm."
"Lạm sát kẻ vô tội?" Thanh Phong giống như nghe được câu chuyện vô cùng hài hước, bắt đầu cười lên ha hả, "Trên đời này có nhiều yêu vật hoạ loạn nhân gian như vậy, chúng ta trừ yêu vốn là thiên kinh địa nghĩa, làm sao có thể là lạm sát kẻ vô tội? Ta dùng những tu vi đó cho chính mình không phải là tốt sao? Đến cuối cùng còn không phải không công lãng phí sao?
"Đừng nói đến ta, chẳng phải trên tay Giang Dư đa͙σ hữu lại không có mấy đầu tính mệnh của yêu ma sao? đa͙σ hữu cũng đừng quên, mấy ngày trước vẫn là ngươi xuất thủ viện trợ, chúng ta mới có thể bắt được tất cả yêu quái trên núi đối diện, trên tay chúng ta nhiễm huyết tinh, trên tay đa͙σ hữu cũng chưa chắc không có."
Nghe vậy, Giang Dư cụp mắt xuống và im lặng trong giây lát.
Hoàn toàn chính xác, chàng là người đã phá núi vài ngày trước.
Lúc ấy cũng là bởi vì chàng nhận được yêu cầu giúp đỡ từ ngọn núi này, nói là yêu quái ở ngọn núi sát vách hại người, lại ỷ vào pháp trận kỳ dị cùng kết giới trong núi nên muốn làm gì thì làm, chàng vốn cho rằng đó là những yêu quái cực kỳ hung ác, vì vậy chàng mới nghĩ đến việc giúp đỡ. Chỗ bố trí trận pháp trên núi có phần giống với trận pháp học được trong môn phái nên chàng có thể hóa giải dễ dàng. Cũng chính bởi vì chàng hoá giải ngày hôm đó mới tạo thành hậu quả ngày hôm nay.
Trên mặt Thanh Phong đột nhiên hiện lên một nụ cười tà ác, ngay tại lúc Giang Dư đang ngây người, trong tay hắn đột nhiên biến hoá ra một thanh lạnh như băng kiếm, lại một lần nữa hướng vào trái tim đâm tới, tốc độ so với lần trước thì nhanh hơn rất nhiều.
"Cẩn thận!"
Nam Hoan cảm giác được nguy hiểm, vừa định mở miệng nhắc nhở, nhưng nàng còn chưa nói xong, Giang Dư đã lập tức tránh sang một bên, vai y phục bị kiếm khí vạch ra một vết nứt
Giang Dư không dám nghĩ nhiều, lại rút kiếm ứng chiến.
Dù sao Thanh Phong cũng đã tu đa͙σ nhiều năm, kiếm pháp hắn sử dụng mạnh hơn rất nhiều so với những đệ tử hắn dạy trên núi, hơn nữa hắn tựa hồ có quyết tâm sinh sát, mỗi một lần ra chiêu đều cực kỳ lăng lệ, sát phạt quyết đoán, không mang theo một chút do dự, mỗi một chiêu đều là đâm vào chỗ trọng yếu của thân thể. Đối mặt với lực lượng áp đảo từ phía đối phương, chàng chỉ có thể phòng thủ trước, căn bản không có cơ hội chuyển thành thế công.
Giang Dư chỉ tu đa͙σ trong khoảng hai mươi năm, và mặc dù chàng có thiên phú, nhưng rất khó có thể cạnh tranh với hắn ta.
Thực lực của người này vượt xa so với những gì chàng nhìn thấy ở mặt bên ngoài trước đó, chính lúc như thế, khi hắn ra tay, toàn thân tràn ngập yêu khí, bao quanh là sương mù màu đen. Lúc trước cùng hắn nói chuyện không có phát hiện dị thường, phỏng chừng hắn đã sớm khắc chế tà khí, giờ khắc này, hắn vì chiến đấu mà bộc lộ ra toàn bộ lực lượng tiềm ẩn. Hơn nữa, mùi hương lạ trong đại điện càng ngày càng nồng đậm, tựa hồ có tác dụng làm cho lòng người mê muội, cũng có tác dụng tăng cường lực lượng thân thể của hắn.
Dần dần, Giang Dư có chút không địch lại, việc phòng thủ trở nên khó khăn hơn một chút.
Thanh Phong đột nhiên thay đổi hướng tấn công của mình, kiếm khí của hắn ta nhắm vào mi tâm của chàng, Giang Dư lại chống đỡ được, lại chưa từng ngờ tới một luồng khí bí mật từ phía sau từ từ ập đến.
Nam Hoan trốn trong ống tay áo của Giang Dư, mặc dù không nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, nhưng động vật dù sao cũng có cảm giác nguy hiểm vô cùng nhạy bén, lúc này trong lòng nàng cảm thấy hoảng sợ, sống lưng ớn lạnh. Giang Dư đang chiến đấu với tên đa͙σ sĩ kia, nàng trốn trong tay áo không dám nói lời nào vì sợ kéo chân sau.
Giờ này khắc này, nàng cũng không biết dũng khí từ đâu mà ra, trực tiếp từ trong tay áo nhảy ra, thay Giang Dư chịu một đa͙σ kiếm khí đánh lén sau lưng của Thanh Phong, hét lên một tiếng, bị chấn đến góc tường.
“Hoan Hoan!” Nghe được Nam Hoan kêu rên một tiếng, Giang Dư nhất thời khẩn trương phân tâm, Thanh Phong lại nắm lấy cơ hội, ngực chịu một chưởng, lập tức một ngụm máu đỏ tươi từ trong miệng phun ra, chàng còn chưa kịp phản kích thì đã bị dây thừng trói chặt, dây thừng mang theo pháp lực, vô luận thế nào đi chăng nữa cũng không ra.
Nam Hoan cũng không thể thoát ra được, thở hổn hển nhìn tình cảnh khốn khổ hiện tại của hai người, nàng đột nhiên cảm thấy mình là một món đồ chơi gây cản trở. Nếu như vừa rồi không phải Giang Dư quan tâm đến an nguy của nàng, có lẽ chàng cũng sẽ không có kết cục như vậy.
"Giang Dư đa͙σ hữu, ngươi mặc dù có tu vi hùng hậu như vậy, cuối cùng vẫn là tuổi còn quá trẻ, không thể khống chế được cỗ lực lượng này." Thanh Phong cười một tiếng, "Nếu không thì ngươi cho ta những lực lượng này, tại hạ nhất định sẽ lợi dụng thật tốt."
*Editor: Từ chương này mình sẽ đổi cách xưng hô Giang Dư từ "hắn" thành "chàng" nha (~‾▿‾)~