Cuối cùng Nam Hoan vẫn đi theo Giang Dư lên lầu.
Kỳ thực, cô vốn định hỏi câu hỏi kia, nếu gửi tin nhắn cho "Dư", có lẽ cô vẫn có thể gửi được, nhưng hiện tại Giang Dư đang ở ngay trước mặt cô, cho nên cô ngượng ngùng không hỏi câu: "Cậu có phải đối tượng ôn ái 'Dư' của tôi không?"
Ngay trước mặt người ta nói như vậy, cũng thật lúng túng.
Mặc dù bây giờ có cảm giác giống như hai người bọn họ đều có chút vượt qua ranh giới đó, nhưng tờ giấy ngăn cách cuối cùng vẫn chưa bị xuyên thủng, cô cũng không tiện hỏi.
Cuối cùng vẫn là Giang Dư đi về phía cầu thang, ung dung mở miệng nói: "Cố vấn nói tối nay tám giờ nhất định phải nộp xong xuôi, nếu có xảy ra sai sót, tôi cũng mặc kệ cậu."
Nam Hoan vội vàng đi theo anh lên lầu.
Những chuyện như Ôn Ái chẳng là gì so với những sự kiện trọng đại trong cuộc đời của một thực tập sinh, dù sao ngày mốt cô cũng có thể rời khỏi đây, nên chắc không có gì sai sót được.
Phòng của Giang Dư ở lầu bốn, ký túc xá của giáo viên không chỉ có giáo viên ở, còn có một số phòng trống, những học sinh có đủ tài chính đều có thể thuê phòng.
Nam Hoan theo chân Giang Dư vào phòng của anh mới nhận ra rằng đây là phòng ở mà anh thuê ở trường.
Giang Dư lấy từ tủ giày ra một đôi dép lê mới tinh, chưa xé mác ra cho Nam Hoan. Trên đôi dép có khắc một con gấu nhỏ màu nâu đáng yêu, anh nói: "Mẫu đơn cùng bút đều ở trên bàn trong phòng ngủ của tôi, cậu đi vào đi.”
Nam Hoan vừa đổi giày vừa sững người, chần chờ liếc nhìn Giang Dư.
"Làm sao vậy?" Chàng trai tựa vào cánh cửa nhìn cô, trong mắt con ngươi phản chiếu một tia nhàn nhạt, làm cho người ta cảm giác anh không giống như khi nghiêm khắc ở trong lớp, thoạt nhìn có chút ngả ngớn, giống như người Nam Hoan nhìn thấy trong khách sạn, toàn thân trên dưới đều mang nguy hiểm trí mạng.
"Cậu còn không mau lấy mẫu đơn cùng bút ra đi." Cô vẫn cảnh giác, nghe nói mình sẽ vào phòng ngủ của anh viết đơn, trong lòng càng e ngại trong phòng ngủ của anh sẽ có chuyện gì.
May mắn thay, người đàn ông chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, đưa tay khép cửa lại, "Được rồi, tôi giúp cậu lấy giấy bút ra, cậu ngồi trên sô pha chờ tôi, được không?"
"Được.”
Giang Dư vào phòng lấy giấy bút, Nam Hoan cẩn thận quan sát bố cục trong phòng.
Căn phòng của anh không lớn lắm, nhưng nhìn có vẻ ngăn nắp, gọn gàng sạch sẽ, ngay trước ghế sô pha có một chiếc bàn nhỏ, trên đó bày vài cuốn sách, đều là những cuốn có liên quan đến chuyên ngành của học kỳ này. Cửa sổ phía nam vẫn có tàn dư quang của ánh mặt trời, chiếu rọi trên cây cỏ xanh tươi trước cửa sổ.
Toàn bộ căn phòng trông khá ấm áp, nó hoàn toàn khác với cảm giác mà cô thường cảm thấy trong lớp học.
Giang Dư từ trong phòng ngủ lấy ra giấy bút, đặt lên bàn nhỏ trước mặt Nam Hoan, sau đó đi tới tủ lạnh nhỏ bên cạnh lấy cho cô một bình sữa bò.
“Viết đi,” chàng trai đưa sữa cho Nam Hoan, cô có chút ngượng ngùng nhận lấy, nhiệt độ lạnh của sữa khiến tay cô run lên, nhưng cô vẫn để qua một bên.
Giang Dư thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô gái, rõ ràng khoảng cách giữa hai người vẫn còn hơn mười centimet, nhưng cô lại cảm thấy có một cỗ cảm giác áp bức không thể giải thích được.
"Lớp... Lớp trưởng," sau khi cô viết mấy chữ, cô có chút do dự nói: "Tôi điền phiếu bị sai chỗ nào vậy? Cậu nói cho tôi biết trước, tôi sợ về sau không chú ý lại phạm sai lầm. "
"À, được," chàng trai đứng dậy khỏi ghế sô pha, đột nhiên một bóng đen lớn đổ xuống mặt Nam Hoan, cô không dám ngẩng đầu lên, bởi vì vừa ngẩng đầu lên liền đụng phải chàng trai đó, trên đỉnh đầu cô có một chút hơi thở nóng của người đàn ông, anh nói: “Tôi đã đọc đơn xin cậu viết, địa chỉ thực tập cậu viết là ở quê cậu phải không?”
"Đúng vậy." Nam Hoan vẫn là không dám ngẩng đầu lên, cô nhỏ giọng nói, "Cái đó, tôi điền vào có gì sai sao?"
Mắt anh nhìn theo hướng bàn tay thon dài tinh tế đang chỉ trên đơn xin, yêu cầu trong cột đó là địa chỉ thực tập.
"Chẳng lẽ là do viết sai chăng?” Cô lẩm bẩm.
Chắc là không sai đâu? Dù sao thì quê cô cũng ở trung tâm thành phố, cô đã khá quen thuộc với nơi đó, vì vậy cô không đến nỗi không nhớ đúng địa điểm.
"Đúng là sai thật,” giọng nói khàn khàn của chàng trai trên đỉnh đầu vang lên: “Nam Hoan, cậu nên điền vào thành phố này.”
"Cậu nói cái gì?”
Nam Hoan nhất thời không có phản ứng, đang định hỏi tại sao cô lại phải điền vào thành phố. Đột nhiên, cô tựa hồ hiểu ra cái gì, không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn lên, nhưng vẫn là không hoàn toàn tin tưởng.
Trong đôi mắt đen láy của cô gái lóe lên một tia kinh ngạc cùng hoang mang: "Không... Tôi... Ở chỗ kia của tôi ... Tôi đã tìm được công việc thực tập rồi."
Vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt rực lửa của chàng trai, Nam Hoan mới phát hiện du͙© vọиɠ sâu thẳm trong mắt anh không thể che giấu được nữa, khi hai người đối mặt nhau, cô nhìn cặp mắt ẩn giấu ngọn lửa của anh, tựa hồ muốn thiêu chết cô vậy.
Cô hoảng sợ không dám ngẩng đầu lên nữa, nhưng ngón tay thon dài của chàng trai đã nhéo cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên, cô chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh lần nữa, lần này cô không thể trốn thoát được nữa.
“Hoan Hoan, em có ý gì?”
Nam Hoan còn chưa hoàn hồn lại kinh ngạc, đối với việc thay đổi xưng hô thân thiết đột ngột như vậy, cô khiếp sợ đến nỗi không nói lên lời, nhưng thân thể cô tựa hồ cũng đã cảm ứng được, khẽ run lên một cái, tựa hồ cảm giác được lúc trước cô ở trên giường, khi đó chàng trai kia gọi cô như vậy, nhưng bây giờ nó đã vô thức trở thành phản ứng của cơ thể cô.
"Anh thật vất vả ngóng trông mới được gặp và đυ. em một lần, nhưng em lại ăn anh sạch sẽ rồi quay ra không nhận người, đảo mắt cái là muốn bỏ chạy có đúng không?"
Nhiệt độ nóng hổi của nam nhân rơi xuống, tiếng nói khàn khàn đều chui vào trong tai Nam Hoan, mang theo du͙© vọиɠ cùng chân tướng, thiêu đốt đến mức cô không biết phải làm sao, từ lúc Giang Dư lộ diện thân phận tới bây giờ đã được mười lăm phút, cô vẫn không nói chuyện, không biết là do bị doạ sợ hay kinh động.
Giang Dư dùng ngón tay cái khẽ vuốt đôi môi người phụ nữ, chà xát qua lại. Lần trước khi anh nhìn thấy nước bọt còn sót lại trên miệng cô khi cô vừa tỉnh dậy trong lớp học, thật vất cả mới vượt qua một tiết học yên tĩnh mà du͙© vọиɠ càng lúc càng dâng cao, khi đó, anh không thể không có suy nghĩ muốn cởi quần áo của cô ra, trực tiếp ngay tại lớp học dùng dươиɠ ѵậŧ của mình đυ. dâm huyệt của cô.
Chỉ tiếc rằng cô rất sợ anh, anh còn chưa kịp nói gì thì vật nhỏ đã biến mất sau giờ học.
Mà bây giờ, cô đã rơi vào trong tay anh, không có nơi nào để trốn thoát.
"Ngủ với anh xong còn muốn chạy, cũng không có chuyện tốt như vậy."