Đoàn Tụ

Chương 12: Ôn Ái (12) (H)

Trước Sau

break

Nam Hoan cả tuần nay đều suy nghĩ làm thế nào để thẳng thắn chuyện này với Giang Dư, trong đầu lặp đi lặp lại những lời này mười mấy lần, chỉ còn chờ thời cơ thích hợp để nói ra điều mình muốn hỏi.

 

Thật không nghĩ tới, cô còn chưa kịp hỏi thì Giang Dư tự mình thẳng thắn trước.

 

Vẫn là dùng một cách cực đoan khiến người ta khó chịu như vậy.

 

Cô vốn cho rằng anh sẽ không đem một chuyện lớn như thực tập ra để đùa cô, thật không ngờ tới anh lại dùng phương thức ti tiện này để lừa gạt cô tới đây như vậy, hơn nữa anh còn nói muốn cô ở lại thành phố này, thật hoang đường, lại có chút khiến người ta sợ hãi.

 

Anh chính là lớp trưởng, là ứng cử viên được lựa chọn để đánh giá lớp hàng năm, là người mỗi lần đứng trên bục đọc diễn văn với tấm lòng rộng mở và triển khai công việc của lớp, là hạt giống tốt trong mắt giáo viên và bạn học, sao anh có thể làm chuyện xấu xa như vậy?

 

Cô gái vô cùng bàng hoàng và kinh ngạc, cho dù Giang Dư - quốc bảo của lớp bọn họ - đang ở trước mặt cô lộ ra bộ dáng tà dâm chưa một ai biết đến, cô vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vẫn còn hoài nghi mình đang nằm mơ.

 

Cho đến khi chàng trai đè cô xuống ghế sô pha, đốt ngón tay thon dài của anh thuận theo vạt áo vuốt ve vòng eo cô, sau đó anh cởi dây lưng, dùng hai ngón tay xoa nắn đầu vυ" của cô, cảm giác ngứa ran khó hiểu và kɧoáı ©ảʍ tê dại từ đầu vυ" truyền đến đại não và tất cả các bộ phận khác trên cơ thể, Nam Hoan mới đột nhiên hoàn hồn.

 

"Ưm... đừng..." Cô dùng hai tay lấy sức đẩy người đàn ông trên người mình, nhưng người đàn ông như một ngọn núi lớn, gắt gao đè chặt lên người cô, rõ ràng cô đã cố hết sức nhưng đẩy không ra được. Ngược lại, bởi vì cô giãy dụa, đôi dép trên chân cô sớm đã rơi xuống mặt đất. Vì vội vàng đến đây nên cô chỉ mặc một bộ quần áo rất bình thường, bộ quần áo bị người đàn ông kéo đến hông lúc này đã được xắn lên đến ngực.

 

Ngay khi bộ ngực trắng nõn và mềm mại lộ ra, hơi thở của người đàn ông trở nên nặng nề hơn, đồng tử của anh trở nên sẫm màu hơn.

 

"Thân thể em sạch sẽ chưa?" Giang Dư cúi đầu cắn vành tai của cô, anh nhẹ giọng hỏi, nhưng sức nặng trên người cô vẫn không dời đi, anh chỉ cho cô một chút thời gian để thở, nhưng anh tuyệt đối sẽ không buông cô ra.

 

Nam Hoan khẩn trương chớp chớp mắt: "Chưa... chưa. Anh Dư ... Trước hết anh đừng..."

 

Dù không muốn thừa nhận nữa, nhưng sự thật hiện đang bày ra trước mắt: lớp trưởng chính là một người như vậy.

 

Tất cả những gì cô có thể làm là nhỏ giọng cầu xin tha thứ và cũng nói dối.

 

Khi miệng cô hô 'anh Dư' ra, cô gái cảm thấy mặt mình nóng bừng, mặc dù cô không thể nhìn thấy nó, khẳng định nó cũng phải rất đỏ. Vốn dĩ cô cho rằng người mình yêu là người không quen biết, gọi hai tiếng cũng không sao, nhưng trước đó, cô không hề nghĩ rằng sẽ có một ngày mình sẽ nằm dưới thân ban trưởng, gọi anh một tiếng 'anh Dư' kiều mị.

 

Giang Dư chắc sẽ không thể đυ. cô như dã thú trong kỳ kinh nguyệt, nói không chừng, có lẽ anh sẽ buông tha cho cô.

 

Nhưng liệu anh ấy có tin không?

 

Quả nhiên, cô gái dứt lời chưa được hai giây, chàng trai trước mặt nhướng mày, bàn tay làm loạn trên ngực chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, đốt ngón tay thon dài chui vào đường viền quần quanh eo cô gái.

 

Các ngón tay chỉ ấn nhẹ qua lớp qυầи ɭóŧ, nơi đó không có độ dày thích hợp.

 

Anh cười lạnh một tiếng, thanh âm khàn khàn đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Vật nhỏ cũng dám lừa anh? Hửm? Em biết tí nữa sẽ phải trả giá như thế nào không?"

 

Nam Hoan kém chút nữa khóc lên, trong mắt kinh hãi tràn ngập nước mắt , khuôn mặt xấu hổ vì bị vạch trần sự dối trá của mình mà đỏ bừng, cô cố vùng vẫy để thoát ra, nhưng cô hoàn toàn không phải là đối thủ của chàng trai.

 

"Không muốn..." Nam Hoan lại bắt đầu cầu xin tha thứ, nhưng lúc này đã không còn cách nào để chàng trai thương tiếc cô nữa, quần áo trên người cô dễ dàng bị anh cởi bỏ, mái tóc dài còn chưa kịp khô, mang theo một chút ướt át dính trên bờ vai khiến cô cảm thấy ớn lạnh, thân thể cô khẽ run lên.

 

"Lúc đầu muốn dụ em vào phòng ngủ. Em đúng là ŧıểυ tao hoá thông minh, nhưng biết đâu đυ. em trên ghế sô pha sẽ có hương vị khác, em có nghĩ vậy không? Hoan Hoan?"

 

Lời này vừa nói ra, cô gái khẳng định là trốn không thoát. Hết thật rồi, hoa tâm đã bị cự vật nóng bỏng khổng lồ đè lên, lúc này không chỉ có toàn thân Nam Hoan run rẩy, mà nơi đó cũng run rẩy, có chút dâm thủy chảy ra, chờ đợi vật kia cắm vào.

 

Giang Dư không vội, anh vuốt ve đầu vυ" của cô gái lên trên, dùng hai tay bóp lấy nơi hồng nhuận, kéo cặp vυ" căng tròn trắng nõn cực lớn đung đưa qua lại, dươиɠ ѵậŧ dưới thân cũng theo chuyển động của nửa người trên từ từ đi vào hoa huyệt của cô gái.

 

Uớc chừng một tuần lễ không được đυ. cô, nơi đó dường như chặt chẽ hơn so với lần đầu tiên anh đυ. cô, anh nương theo nước trong suốt chậm chạp cắm vào, người đàn ông bị dâm huyệt hút chặt chẽ tê cả da đầu.

 

"Mẹ nó! "Giang Dư thấp giọng chửi rủa, một tay trực tiếp tát thẳng vào mông trắng nõn của Nam Hoan: "ŧıểυ tao hoá thật biết hút."

 

"A!" Nam Hoan không nhịn được rêи ɾỉ một tiếng, lập tức bịt miệng lại. Hiệu quả cách âm của ký túc xá giáo viên không tốt. Vừa rồi khi cô cùng Giang Dư lên lầu, cô nghe thấy hai giáo viên cãi nhau ở phòng bên trái lầu thứ hai. Cô có thể nghe thấy rõ ràng tiếng cãi vã bên trong. Cô sợ thanh âm lớn sẽ bị người khác nghe thấy nên không dám phát ra âm thanh.

 

Huống chi, lúc này tuy là chạng vạng tối nhưng bên ngoài vẫn còn sáng, cửa sổ trong phòng khách không đóng cửa, rèm cửa cũng không kéo, đối diện không xa là tòa nhà dạy học, nơi thường tổ chức các lớp học.

 

Nếu có học sinh đứng trước cửa sổ để quan sát sau giờ học, họ có thể nhìn thấy căn phòng nào đó trong ký túc xá của giáo viên phía đối diện, một cô gái trần trụi đang bị một chàng trai đè lên ghế sô pha, cặp vυ" trắng nõn bị bàn tay của chàng trai tùy ý xoa nắn, hoa huyệt ướt át bên dưới cũng bị dươиɠ ѵậŧ đen của chàng trai cắm vào, nghĩ đến một màn này, Nam Hoan liền cảm thấy khẩn trương.

 

Càng khẩn trương, cái miệng nhỏ bên dưới kẹp dươиɠ ѵậŧ càng chặt. Giang Dư hít sâu một hơi, giọng điệu dịu dàng nói: "Hoan Hoan, kẹp nhẹ một chút."

 

dươиɠ ѵậŧ của chàng trai không xâm nhập hoàn toàn, chỉ tiến vào khoảng một phần ba thì ngừng lại, sau đó chậm rãi mài và nghiền nát hành lang nóng ẩm bên trong, trong khi hai tay của anh tiếp tục xoa nắn bộ ngực trắng nõn và mềm mại của Nam Hoan.

 

Hai ngón tay chụp lấy núm vυ", mấy ngón tay khác dùng sức nắm vuốt thịt nhũ, ngón tay khép lại, véo nhẹ về phía trước, đầu vυ" đỏ tươi đã sưng tấy và cứng lên từ lâu được đưa vào trong miệng.

 

"Hoan Hoan, ngực em thật to, em có biết rằng anh đã nhớ bộ ngực trắng nõn mềm mại của em cùng cái miệng nhỏ nhắn quyến rũ bên dưới suốt cả tuần trong lớp học không."

 

Trong khi Giang Dư đang nói, dươиɠ ѵậŧ bên dưới cũng từ từ đi vào, thêm vài cái nữa, dươиɠ ѵậŧ sưng tấy đang chậm rãi đi sâu vào hành lang ẩm ướt của người phụ nữ, mang theo khô nóng vô danh và du͙© vọиɠ, dần dần thiêu hủy chút lý trí duy nhất còn sót lại trong Nam Hoan.

 

"Anh Dư... Hức hức... Xin anh, từ bỏ, đừng vào nữa..." Lúc này, nét ửng hồng trên mặt Nam Hoan không thể che giấu được nữa, nó bò lên khuôn mặt của cô, thậm chí toàn thân cũng bắt đầu nổi lên màu hồng phấn nhàn nhạt, bên cạnh khóe mắt vẫn còn ngấn lệ, cô nhỏ giọng cầu xin, cầu xin người đàn ông có thể bỏ qua cho cô.

 

Nhưng nghe được lời thỉnh cầu kiều mị như vậy, hai mắt Giang Dư như có lửa đốt, hô hấp dần dần trở nên nặng nề, thân thể cường tráng tựa hồ có chút run rẩy, bị nữ nhân kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

 

Giang Dư liền nghiến răng nghiến lợi đẩy mạnh, bộ phận còn sót lại bên ngoài cũng đâm vào trong cơ thể nữ nhân không chừa một kẽ hở, tất cả đều lọt vào trong hoa huyệt ấm áp mềm mại.

 

Tâm tâm niệm niệm suốt một tuần, cuối cùng, anh lại một lần đè cô gái này xuống dưới thân mình, động thân đυ. cô.

break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc