“Anh có phải là Giang Dư không?”
Nam Hoan nhìn hàng chữ trong khung chat nói chuyện phiếm, gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, nhưng cuối cùng vẫn không là gửi đi được.
Cô không thể tưởng tượng được mình sẽ có quan hệ gì với Giang Dư nếu cô gửi câu này.
Mặc dù lớp học của học kỳ này về cơ bản sắp kết thúc, nhưng điều tiếp theo phải đối mặt là thực tập và khóa luận tốt nghiệp, về sau có khả năng không gặp lại hầu hết các bạn học trong lớp, nhưng lớp trưởng là sợi dây kết nối cả lớp, cho dù là thực tập, trong trường học cũng có rất nhiều việc cần nhúng tay, lớp trưởng chính là người thông báo. Cô không muốn sau này khi nộp bất kỳ đơn xin việc nào cô cũng sợ hãi khi đối mặt với người đàn ông này.
... Mặc dù trước đó cô cũng không dám đối mặt với anh.
Có lẽ là bởi vì những lời Giang Dư nói trong lớp học đầu tuần trước làm cô sợ hãi, hoặc là do trước đây uống thuốc tránh thai nên cô bị rối loạn kinh nguyệt, kinh nguyệt của Nam Hoan tháng này đến sớm hơn, sớm hơn dự kiến năm ngày.
Năm ngày sau đó, cô rất ít cùng "Dư" giao tiếp, trong kỳ kinh nguyệt, cô cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Nhưng càng nghỉ ngơi, cô sẽ càng nghĩ về khuôn mặt của Giang Dư.
Anh nhất định đã biết, nếu không lúc đó anh đã không nói ra câu nói kia, còn mang theo một tia trêu chọc. Thậm chí lúc đấy Nam Hoan cũng nghe thấy giọng điệu của anh có ẩn ý khác nên lập tức kéo Kiều ŧıểυ Mễ ra khỏi phòng học.
Sách giáo khoa năm cuối được cấp rất ít, nhất là trường học của bọn họ, nửa đầu năm cuối chỉ học có hai tháng là phải tìm cách tìm đơn vị thực tập, trường có ít lớp nhưng lại tuyển những giáo viên tương đối nghiêm khắc đến dạy khiến Nam Hoan cảm thấy vô cùng khó chịu, cho dù lớp học hiện tại ít hơn trước rất nhiều.
Nhưng cũng may, từ đó về sau đều không có tiết học đầu tiên vào buổi sáng, cô không còn phải sợ Giang Dư điểm danh nữa.
Chỉ là ... Nam Hoan một mặt mướp đắng, khổ sở nhìn mẫu tờ đơn xin thực tập trên bàn, hai ngày trước Giang Dư gửi cho cô, sinh viên mỗi lớp đều phải xác định địa chỉ và đơn vị mình muốn thực tập, sau khi viết xong thì nộp cho anh.
Cô không nghĩ mình phải đối mặt với người đàn ông này một lần nữa.
Không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn có chút sợ hãi với anh, có lẽ là do ba năm qua cô bị anh trừ điểm làm cho sợ, hơn nữa với sự xuất hiện đột ngột của Ôn Ái, cô sợ Giang Dư sẽ tìm thấy cô và tiếp tục đυ. cô.
Nam Hoan vẫn nhớ lời Giang Dư đã nói với cô khi cô rời khách sạn: "Lần sau chúng ta gặp lại, anh sẽ không bỏ qua cho em."
Sau một hồi giằng co, Nam Hoan vẫn cầm đơn đăng ký và gõ cửa Kiều ŧıểυ Mễ ở sát vách. "ŧıểυ Mễ, đơn xin thực tập của tớ đã viết xong rồi, cậu có rảnh đến trường học thì có thể nộp cho tớ được không, bụng tớ vẫn hơi khó chịu."
Kiều ŧıểυ Mễ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc cầm lấy tờ đơn, ánh mắt hướng xuống, nhìn bụng dưới của cô gái, nhìn một chút nói: "Đã năm sáu ngày rồi, bà dì của cậu vẫn chưa đi sao?"
"Ừm." Cô gái nhẹ gật đầu, thanh âm nhỏ hơn thường ngày rất nhiều, nghe giống như thật sự cảm thấy vô lực, "Bụng tớ vẫn còn khó chịu, không muốn động."
Thực ra cô đã gần hết đau rồi, đau bụng cũng chỉ mới phát sinh hai ngày trước. Cô viện cớ này là vì không muốn gặp mặt Giang Dư lúc nộp đơn, lớp học hiện tại cơ bản đã kết thúc, ngày mai cô sẽ kết thúc tiết học cuối cùng, mấy ngày nữa cô sẽ thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời thành phố và trở về quê hương của cô để thực tập.
Nhắm mắt làm ngơ.
Kiều ŧıểυ Mễ không nghi ngờ gì, nhìn thoáng qua tờ đơn của Nam Hoan, ngữ khí đột nhiên có chút hoảng loạn: "A? Cậu muốn về quê thực tập à? Tại sao cậu không ở lại thành phố này? Thành phố lớn như này thuận tiện bao nhiêu, chúng ta ở bên ngoài còn có một căn nhà thuê, nếu như cậu rời đi, tớ sẽ phải ở đây một mình, tớ sẽ sợ biết bao?"
Nam Hoan nói: "Công việc thực tập ở quê tớ do một người thân thích đã sắp xếp cho tớ, không tiện từ chối. Tiền thuê nửa năm, tớ bàn giao cho cậu, tiền thuê lúc trước tớ trả có thể kéo dài hai tháng nữa, không phải cậu nói trong phòng có rất nhiều đồ sao, hiện tại cậu có thể để ở phòng của tớ, sau khi tớ đi sẽ có rất nhiều chỗ trống.”
Kiều ŧıểυ Mễ bĩu môi: “Nhưng tớ vẫn hy vọng rằng cậu sẽ ở lại đây.”
Nam Hoan vỗ vỗ vai cô ấy, nhẹ nhàng an ủi: "Tớ chỉ đi thực tập một thời gian thôi, không phải là sẽ không quay lại, đừng buồn như vậy, thay vì hai chúng ta khổ sở ra đi, chúng ta hãy nghĩ đến việc tìm một công việc thực tập.”
Nghe Nam Hoan đề cập đến vấn đề này, Kiều ŧıểυ Mễ càng cảm thấy buồn hơn, "Đúng vậy ... Tớ sẽ nộp hồ sơ trực tuyến trước."
Khi nhìn thấy tin nhắn được gửi đến từ Giang Dư, Nam Hoan vừa mới ra khỏi phòng tắm.
Hiện tại trên người cô toàn bộ kinh nguyệt đều không còn, trước khi trời tối, cô nóng lòng đi tắm gội đầu, lập tức cảm thấy sảng khoái tinh thần, mặt mày tươi tắn.
Lúc cầm khăn lau khô tóc, cô nhìn thấy màn hình điện thoại di động loé lên, liền đi qua liếc nhìn.
Là tin nhắn của Giang Dư.
[ Nam Hoan, đơn xin thực tập cậu đưa có vấn đề. ]
Tim Nam Hoan đập lỡ một nhịp, nghĩ muốn kiểm tra xem có sai sót ở chỗ nào, nhưng mẫu đơn đã được Kiều ŧıểυ Mễ nộp cho anh, không có cách sửa đổi nó. Tờ đơn đó mỗi người chỉ có một cái, không còn cái nào nữa.
Tâm lý cô gái gấp đến mức hoảng, cô đã thu dọn gần hết đồ đạc, mua vé tàu chiều ngày mốt, nếu tờ đơn này có vấn đề gì thì chỉ sợ khó giải thích với nhà trường bên này.
[ Vậy tớ phải làm sao bây giờ? ]
Tin nhắn vừa gửi đi, đầu dây bên kia đã nhanh chóng trả lời: [ Chỗ tôi còn dư hai tờ, cậu có thể đến ký túc xá của giáo viên để gặp tôi, cố gắng nhanh lên, giáo viên tư vấn vội vã thúc giục trong phòng đây. ]
Ký túc xá của giáo viên? Tại sao anh lại ở trong phòng của giáo viên?
Nhưng cô không kịp nghĩ nhiều, miễn cưỡng mặc áo khoác đi ra ngoài, trực tiếp đi đến trường học.
Dù sao cô cũng không muốn cố vấn tự mình đến mời cô.
Khi cô gái thở hổn hển chạy đến phòng học bên kia, Giang Dư đang dựa vào một cái cây mà đợi cô, lúc này, mặt trời dường như sắp lặn, ánh nắng chiều vàng óng phản chiếu từ bầu trời phía tây rơi xuống người anh, giống như toàn thân anh từ trên xuống dưới đều được dát một lớp sơn son thếp vàng, trông có vẻ mờ ảo, giống như một hoàng tử bước ra từ trong tranh.
"Lớp... Lớp trưởng..." Nam Hoan chạy một mạch tới đây, mới vừa tắm xong, trên người lại đổ không ít mồ hôi, tóc cô cũng chưa sấy, đuôi tóc ướt sũng thấm nước lên bên trên áo khoác, cả người đều hiện ra khí ẩm.
Giang Dư nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt mờ mịt, thanh âm trở nên khàn khàn: “Theo tôi lên lầu.”
"Hả?” Nam Hoan nhìn hai bàn tay trống trơn của nam nhân, hỏi: "Cậu không mang theo tờ đơn sao?"
"Có lấy ra thì cậu cũng không viết được, trong phòng trên lầu có bút có bàn, vì vậy sẽ viết thuận tiện hơn."
Nam Hoan đột nhiên cảm thấy có chút cảnh giác, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Người đàn ông nhìn cô như vậy khẽ cười một tiếng, "Làm sao? Sợ tôi ăn thịt cậu phải không?
Thành thật mà nói, cô thực sự sợ rằng anh sẽ ăn thịt cô.