Nam Hoan chỉ kịp chép đáp án trong một phút, giáo viên của tiết học này bước vào phòng học, chuông vào học cứ vậy vang lên.
“Trước khi vào bài học mới, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết đáp án bài tập buổi trước tôi giao.” Giáo viên vừa mở miệng chính là muốn mệnh vấn đề, sợi dây cung trong đầu Nam Hoan lập tức căng cứng, sợ lão sư gọi đến mình.
"Bởi vì tiết học trước tôi đã đưa ra đáp án cho câu hỏi thứ nhất và câu hỏi thứ hai, vì vậy tôi sẽ không chữa nó nữa, chúng ta bắt đầu với câu hỏi thứ ba." Giáo viên đi đến bên cạnh hàng thứ nhất, gõ gõ cái bàn Giang Dư ngồi: "Xin mời em trả lời."
Giang Dư từ trên ghế đứng lên, dáng người thẳng tắp, đúng nghiêm, anh nhàn nhạt mở miệng: "Chương trình giảng dạy lần đầu tiên được tìm thấy trong cuốn sách《 Kiến thức nào là quý giá nhất? 》của Spencer."
"Không tệ," giáo viên gật đầu, ra hiệu cho Giang Dư ngồi xuống, sau đó tiến lên một bước, đi tới bàn bên cạnh Kiều ŧıểυ Mễ, dán mắt vào quyển sách giáo khoa trong tay, nói: "Câu hỏi thứ tư là bốn câu hỏi trắc nghiệm, câu hỏi trắc nghiệm rất đơn giản, chỉ cần trực tiếp trả lời là được."
Giáo viên gõ bàn bên cạnh Kiều ŧıểυ Mễ, "Em trả lời cho tôi biết."
Kiều ŧıểυ Mễ run run rẩy rẩy đứng dậy, có chút do dự đem bốn câu trả lời lớp trưởng nói ra: "B ... B A B C."
"Được rồi, mời em ngồi xuống. Chọn B A B C cho bốn câu hỏi này. Câu hỏi thứ nhất và thứ ba là lựa chọn thứ hai. Đừng nghe sai."
Giáo viên tựa vào bên cạnh bàn Kiều ŧıểυ Mễ, đầu nghiêng nghiêng hướng về phía Nam Hoan, ánh mắt rơi xuống đỉnh đầu cô, lão sư nói: "Em có thể trả lời câu hỏi tiếp theo không."
Cô gái sững sờ như bị sét đánh, rõ ràng cô đã tính toán xong, đến lúc cô bị gọi, lẽ ra là câu hỏi thứ ba, tại sao đột nhiên lại trở thành câu hỏi thứ năm? Còn là một câu hỏi trả lời ngắn. Cô thậm chí còn quên rằng giáo viên đã đưa ra câu trả lời cơ bản cho câu hỏi thứ nhất và thứ hai trong tiết học trước.
Cô không ghi đáp án ở đằng sau, nếu không trả lời được sẽ phải đứng nguyên một tiết. Ngồi phía sau thì không sao, nhưng cô đang ngồi phía trước, để không cản tầm nhìn của người khác, cô phải ngồi xổm xuống, thật sự rất mệt mỏi.
Hơn nữa, hai chữ Giang Dư vừa gửi khiến chân cô tê dại, bắp đùi như nhũn ra, đừng nói là ngồi xổm, hiện tại cô ngồi trên ghế cũng cảm thấy không thoải mái, nếu phải ngồi xổm suốt một tiết học, vậy cái chân này khẳng định là muốn phế.
Nam Hoan chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, nước mắt lưng tròng, nhìn câu hỏi trong sách, nhưng trong đầu lại không tìm được từ liên quan nào, ghi chép ở tiết học trước hình như đã quên sạch, cô nhíu mày vắt óc suy nghĩ hồi lâu, sửng sốt một chữ đều nghẹn không ra.
Giáo viên nheo mắt lại, giọng điệu lạnh lùng hơn rất nhiều, nghiêm khắc hỏi: “Không trả lời được à?”
Kiều ŧıểυ Mễ hoảng hồn muốn viết vài từ khóa lên giấy cho Nam Hoan nhìn trộm, nhưng giáo viên lại ở ngay bên cạnh, điều này quá rõ ràng, nói không chừng cô ấy cũng sẽ bị liên lụy, cô ấy chỉ có thể cúi đầu xuống, nắm chặt cây bút trong tay, trong lòng mặc niệm rằng Nam Hoan đang tự cầu phúc.
Giáo viên tiến lên một bước, chuẩn bị vượt qua Kiều ŧıểυ Mễ để hỏi các bạn học phía sau, nhưng lúc này, Nam Hoan loạng choạng nói: "À ừm ... Chủ nghĩa hành vi, chủ nghĩa nhận thức, chủ nghĩa kiến tạo, chủ nghĩa kiến tạo xã hội..."
Giọng nói trầm xuống, hiện trường hoàn toàn yên lặng.
Cô gái lo lắng nuốt nước bọt, chờ đợi những lời tiếp theo của giáo viên.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây sau, rốt cuộc giáo viên cũng nói: "Đáp án không sai, chắc là nhất thời nghĩ ra, bình thường em vẫn phải đọc kỹ hơn nha, mặc dù học kỳ này khoá chúng ta không phải lớp thi, nhưng sẽ học thêm một khoá nữa để kết thúc. Các em sắp tốt nghiệp và đi thực tập, những lý thuyết này vẫn còn hữu ích trong công việc của các em." Giáo viên cầm sách gõ gõ nhẹ vào đầu Nam Hoan, "Ngồi xuống đi."
Nam Hoan lúc này có cảm giác tảng đá treo ở ngực rơi xuống hoàn toàn, cô thở phào nhẹ nhõm, chân cô run rẩy khi ngồi xuống, cô cảm thấy tê liệt ngay khi ngồi xuống ghế.
Kiều ŧıểυ Mễ có chút hiếu kỳ về cách Nam Hoan trả lời câu hỏi, cô ấy không thể hiểu những từ cao thâm như vậy, vậy mà cô vẫn có thể nhớ nó, chắc chắn phải có một cái gì đó mờ ám.
Nhưng bởi vì trở ngại giáo viên đang đứng ở phía sau lưng mình, ánh mắt của giáo viên giống như đôi mắt chim ưng của Giang Dư, hơi có một chút gió thổi cỏ lay, giáo viên có thể nhìn chằm chằm vào bạn, sau đó bảo bạn đứng lên, một lượt là một tiết học, cô ấy thật sự không dám có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể viết vấn đề ra giấy nháp rồi đẩy cho Nam Hoan.
"Làm sao cậu nghĩ được vậy? Thật lợi hại a."
Nam Hoan lén lút quay đầu lại liếc mắt một cái, xác định giáo viên sẽ không nhìn tới, sau đó viết xuống: Không phải vừa rồi cậu dùng điện thoại tra đáp án sao? Tớ tùy tiện mở tài liệu giảng dạy bản có đáp án, nhìn thoáng qua mấy cái này từ liền nghĩ được một chút, kết quả đoán đúng.
Kiều ŧıểυ Mễ giơ ngón tay cái lên cho Nam Hoan: "Ngưu bức."
Nam Hoan ngượng ngùng khoát tay áo, ra hiệu cho Kiều ŧıểυ Mễ nghiêm túc nghe giảng.
Còn cô thì đang mải mê suy nghĩ nhìn chằm chằm vào gáy người ngồi trước mặt mình.
Cô không có trí nhớ tốt mà nói những từ phức tạp như vậy, vừa rồi sở dĩ đang trong tình thế cấp bách mà cô có thể trả lời được là bởi vì người đàn ông ngồi trước mặt cô đột nhiên đặt một tờ giấy vào tay anh, đó là vị trí mà Nam Hoan có thể nhìn thấy khi cô đứng dậy.
Những từ này được viết trên tờ giấy, động tác của chàng trai quá lộ liễu, cô bị giáo viên ép rất căng thẳng nên vô thức nói ra những từ anh viết, nhưng hóa ra lại là chính xác, nhưng bây giờ cô mới ý thức được, có phải Giang Dư đang giúp cô không?
Tại sao anh lại giúp mình?
Chẳng lẽ ... là thật sao? Anh đã nhận ra mình? Hay... anh chỉ đột nhiên muốn giúp?
Nam Hoan trong tiết học này lại không chú ý nghe giảng, trong đầu cô tràn ngập những gì Giang Dư vừa mới làm xong, cô cứ tự hỏi liệu anh có nhận ra mình không, cho đến khi giáo viên nói lớp học đã kết thúc, Kiều ŧıểυ Mễ đeo cặp sách lên rồi lôi kéo cô ra ngoài, lúc này cô mới định thần lại một chút.
Lúc đứng lên vừa vặn bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đứng dậy đi ra ngoài, ánh mắt Giang Dư vô cùng thâm thúy, thoạt nhìn tựa hồ giống như biểu cảm nhẫn nhịn mà hai người họ thể hiện trong khách sạn hai ngày trước khi họ hoan ái. Nó rất quyến rũ và mang theo một chút bí mật câu dẫn.
Cô chưa bao giờ thấy anh có biểu hiện như vậy trong lớp trước đây.
Nam Hoan nhìn có vẻ hơi sững sờ, cô nhìn người đàn ông, không biết nên nói gì cho đến khi Kiều ŧıểυ Mễ kéo cô lại: “Đi thôi, đi ăn cơm."
Cô vừa quay đầu định cùng Kiều ŧıểυ Mễ đi ra ngoài, không ngờ hai chân mềm nhũn, mới bước một bước, lòng bàn chân mềm nhũn không còn chút sức lực, lại bị Kiều ŧıểυ Mễ kéo mạnh lại, cô ngã về phía trước. Mắt thấy cô sắp ngã xuống, Giang Dư tay mắt lanh lẹ, thân thể nghiêng về phía trước, cúi người đỡ eo cô qua một dãy bàn, kéo cô đến bên cạnh mình.
Khi đó Kiều ŧıểυ Mễ mới nhận ra có điều gì đó bất thường, khi cô quay đầu lại nhìn thì thấy Nam Hoan đang dựa vào bàn, còn Giang Dư khom người và dùng tay đỡ cô.
“Hoan Hoan, cậu sao vậy?” Cô ấy vội hỏi.
Khuôn mặt của Nam Hoan lúc đỏ lúc trắng, phần trắng là sợ hãi, phần đỏ là xấu hổ. Cô đỡ bàn đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Không sao, chỉ là... chân hơi yếu."
Bàn tay nóng hổi đặt trên eo cô rụt lại, Nam Hoan coi như không tình nguyện, quay sang nói với lớp trưởng: "Cám ơn cậu."
Nếu không phải vừa rồi anh đỡ cô, eo cô đã đập vào góc bàn bên cạnh rồi, bình thường cánh tay bị va đập sẽ đau rất lâu, chưa kể đến một vòng eo mềm mại như vậy.
Giang Dư nhìn cô gái cúi đầu không dám nhìn mình, trên bàn tay thu lại vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại, giọng nói so với lúc trả lời câu hỏi lúc nãy còn khàn hơn một chút, anh đáp: "Không có gì."
Bên kia Kiều ŧıểυ Mễ oán trách: "Đều tại cậu hai ngày trước đi ra ngoài chơi với bạn, đi chơi kiểu gì mà chân yếu như vậy, đi khắp thành phố sao? Mới đi hai bước đã ngã xuống. Chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Thân thể của cậu sao lại yếu như thế? Cần phải rèn luyện nhiều hơn mới được."
Nam Hoan còn chưa kịp nói chuyện, chàng trai đứng bên cạnh đột nhiên cười ha hả, sau đó nói: "Quả nhiên."
Nam Hoan: "..."
-------------------------
Lời tác giả: Không sai, tôi là một người không thèm nghĩ đến tên của giáo viên. Câu hỏi tôi hỏi là kiến thức tôi có đã học rồi nên không cần quá quan tâm.