Gió lạnh thổi từng cơn tại nơi âm u này khiến ngưởi ta bất giác sợ hãi, dù lúc này đang là ban ngày.
Trong ánh đèn nhợt nhạt, những ngọn nến đỏ cháy leo lét, vài chục ngôi mộ với kiến trúc không giống nhau, mấy chục gương mặt người chết trên bia mộ đang phản chiếu ánh quang lạnh lẽo, không ai lại cho rằng đây là nơi đất lành.
Cửu thúc đứng bên cạnh đang tận tâm đảm đương nhiệm vụ của người điều khiển nghi lễ, miệng đang đọc lời thề cuối:
- Hỡi các đấng anh linh trên trời, chúng tôi xin tuyên thệ bằng cả trái tim, nhất định sẽ bảo vệ cương lĩnh hội Hắc Long, tuân thủ quy tắc hội Hắc Long, thực hiện nghĩa vụ của hội viên hội Hắc Long, chấp hành quyết định của hội Hắc Long, giữ nghiêm kỷ luật hội Hắc Long, giữ kín bí mật của hội Hắc Long, trung thành với hội Hắc Long ội. Dưới sự lãnh đa͙σ anh minh của Hội trưởng Chu Triệu Sâm, chúng tôi sẽ đoàn kết gắn bó, chung tay chống lại kẻ thủ bên ngoài, thề sẵn sàng hy sinh tất cả vì hội Hắc Long, vĩnh viễn không phản bội hội Hắc Long.
Vài vị lão đại địa phương đưa mắt nhìn nhau, khóe miệng cười bí ẩn, tiếp đó đọc theo chú Cửu:
- Hỡi các đấng anh linh trên trời, chúng tôi xin tuyên thệ bằng cả trái tim, dưới sự lãnh đa͙σ anh minh của Hội trưởng Kiều Ngũ, chúng tôi sẽ đoàn kết gắn bó, chung tay chống lại kẻ thủ bên ngoài, thề sẵn sàng hy sinh tất cả vì hội Hắc Long, vĩnh viễn không phản bội hội Hắc Long.
Tuy rằng lời thề rất dài, nhưng mọi người đều dễ dàng nhận ra: “Kiều Ngũ” đã thay thế cho “Chu Triệu Sâm”. Cửu thúc quay đầu lại nhìn mấy vị lão đại địa phương, Kiều Ngũ cũng nghiêng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.
Kiều Ngũ gần như gào lên tức giận:
- Phương Thanh Bính! Ngươi điên rồi, dám giở trò trước mặt hội trưởng Chu sao?
Vẻ kiên nghị lộ rõ trong mắt Phương Thanh Bính, hắn rành rọt nói:
- Kiều gia, chúng tôi không điên. Anh em chúng tôi đã suy đi nghĩ lại, thấy rằng Kiều gia nghĩa khí, đối xử với anh em tốt hơn nhiều so với Chu Triệu Sâm. Vì vậy, chúng tôi đề cử cậu đảm nhiệm chức vụ Hội trưởng. Chúng tôi tin rằng, vong linh những lãnh đa͙σ đã nằm xuống cũng nghĩ như vậy.
Kiều Ngũ như kẻ vừa bị lừa kéo lên thuyền, lòng như lửa đốt, lớn tiếng mắng:
- Lũ khốn khiếp các người! Mau tạ lỗi với Hội trưởng Chu!
Phương Thanh Bính cười buồn, nói:
- Kiều gia! Khi anh em chúng tôi nói ra những điều này, chúng tôi xác định không còn đường lui. Cho dù có xin lỗi, Chu Triệu Sâm cũng không để chúng tôi sống mà rời kinh thành đâu.
Kiều Ngũ im bặt, gã biết Phương Thanh Bính nói không sai.
Chu Triệu Sâm bình thản như một đầm nước chết, không có phản ứng quá khích nào. Dường như những gì mấy vị đại ca địa phương đã làm đều nằm trong dự liệu của gã. Gã vẫn lẳng lặng khấu đủ ba cái khấu đầu. Sau đó đứng dậy, mắt nhìn Kiều Ngũ chằm chằm, lạnh lùng thốt ra một câu:
- Kiều Ngũ, cậu muốn theo bọn chúng tạo phản sao?
Kiều Ngũ thấy sát khí trong mắt Chu Triệu Sâm, cơ thể to lớn khẽ rùng mình, vội giải thích:
- Hội trưởng Chu, Kiều Ngũ chưa từng có ý đó, cũng không dám nghĩ tới điều đó. Kiều Ngũ luôn trung thành với hội Hắc Long. Hội trưởng biết rõ điều đó.
Sắc mặt Chu Triệu Sâm có dịu đi. Gã lạnh lùng nói:
- Kiều Ngũ, nếu đúng là cậu trung thành với hội Hắc Long, hãy đứng lên giết hết những tên lão đại địa phương ăn nói hồ đồ kia cho tôi. Lão gia ta đã mất mười mấy vị lão đại địa phương rồi, nay chết thêm vài người nữa cũng thế mà thôi, càng tiện để thay máu cho tổ chức.
Kiều Ngũ biến sắc mặt. Gã không có ý muốn tạo phản, nhưng cũng không đành lòng giết hại những vị lão địa phương đã ủng hộ gã.
Mắt bọn Phương Thanh Bính lộ vẻ bối rối. Họ nhìn nhìn Kiều Ngũ, lại nhìn chằm chằm vào Chu Triệu Sâm, nói:
- Chu Triệu Sâm, mẹ kiếp, mày thật là kẻ thâm hiểm, xem ra tối qua chính mày đã mượn dao giết người.
Sau đó, nhìn Kiều Ngũ, Phương Thanh Bính nói:
- Kiều gia, cậu giết bọn tôi cũng không được gì. Dù Chu Triệu Sâm hôm nay không giết cậu, gã cũng không tin cậu nữa. Sau này, thể nào cũng tìm cớ giết cậu mà thôi.
Gương mặt Kiều Ngũ nhăn nhó đau khổ. Gã đã theo bên cạnh Chu Triệu Sâm nhiều năm nay, lẽ nào lại không biết tính cách người này.
Chu Triệu Sâm bỗng quát lớn:
- Kiều Ngũ, giết chúng đi!
Bọn Phương Thanh Bính thấy Kiều Ngũ đang đấu tranh tư tưởng, hiểu rằng đợi đến lúc Kiều Ngũ đưa ra quyết định thì bọn họ cũng đã rơi đầu cả rồi. Lúc này chỉ còn cách đồng tâm hiệp lực giết Chu Triệu Sâm, rồi ép Kiều Ngũ nhận chức mới có thể bảo tồn được tính mạng của họ.
Vì thế, Phương Thanh Bỉnh xung phong, hét lớn một tiếng:
- Chu Triệu Sâm, lão phải giết chết mày.
Cửu thúc đứng bên điều khiển nghi lễ, khi thấy Phương Thanh Bính ra tay, sợ Chu Triệu Sâm bị thương, liền vội vàng ném hũ rượu trên tay về phía Phương Thanh Bính. Phương Thanh Bính vốn xuất thân là một lão tướng, thân thủ dĩ nhiên không tồi, nghiêng đầu liền tránh được hũ rượu Cửu thúc ném tới, vẫn giữ thế tấn công sắc bén đó, nhằm Chu Triệu Sâm lao tới.
Chu Triệu Sâm ngồi được lên ghế Hội trưởng của hội Hắc Long, đương nhiên phải có chỗ hơn người. Đối mặt với chiêu tấn công của Phương Thanh Bính, gã cười khỉnh, khẽ hạ tay phải, bước tới trước vài bước, dùng bả vai cứng đập mạnh vào tay Phương Thanh Bính, dùng nội lực đẩy Phương Thanh Bính dội ngược trở lại. Tiếp đó, tay phải nhanh như cắt, đánh trúng khớp bả vai ông ta, khiến tay ông ta không còn khả năng phản kích. Liền đó, hắn đạp ông ta ngã lăn ra đất.
Bọn Kiều Ngũ cũng không ngờ thân thủ của Chu Triệu Sâm lại cao như vậy nên đều hơi sửng sốt. Sau đó, mấy vị lão đại địa phương mới sực tỉnh, hét lớn, xông tới. Hiển nhiên, bọn họ đều nghĩ như Phương Thanh Bính, giết Chu Triệu Sâm, ép Kiều Ngũ thượng vị, vừa giữ được tính mạng lại vừa có được uy quyền.
Lỗ tai của Kiều Ngũ rất thính, ngay cả lúc đấu tranh nội tâm cũng không để ảnh hưởng tới thính giác của gã, gã bất giác nhìn ra cửa. Nhờ ánh sáng mờ nhạt, gã đã thấy những bóng người nhấp nhô ngoài đó, nội tâm khẽ động, trong nháy mắt ra quyết định.
Kiều Ngũ thét lên buồn bã, hai cây thiết đảm trong tay xuất ra, đánh trúng hai vị lão đại địa phương đang xông về phía Chu Triệu Sâm. Nhân lúc họ rớt xuống đất, Kiều Ngũ đã như hổ vồ mồi, xông về phía mấy vị lão đại địa phương khác đang công kích Chu Triệu Sâm. Kiều Ngũ xuất chiêu nhanh nhẹn hiểm ác, chiêu nào cũng đánh vào điểm yếu của đối phương.
Phương Thanh Bính không kịp phòng thủ, bị khủy tay Kiều Ngũ huých ngã ra đất, gãy vài cái xương sườn. Thấy Kiều Ngũ ra chiêu độc như hổ sói, không nén nổi lòng, hét lên thảm thiết:
- Kiều gia! Vì sao? Tại vì sao?
Gương mặt Kiều Ngũ lạnh như tiền. Gã bình thản nói:
- Phạm thượng! Loạn thần tặc tử, ta buộc phải chu diệt.
Nói rồi, bước tới trước vài bước, đặt tay lên yết hầu Phương Thanh Bính, hơi hơi dùng sức, cổ Phương Thanh Bính đã mềm ra như bún.
Chỉ một lát, trên mặt đất Nghĩa trang nằm la liệt xác mấy vị lão đại địa phương. Kiều Ngũ quỳ sám hối trên đất, đôi mặt lạnh lùng của Chu Triệu Sâm quét qua vài cái, giọng điệu bình thản, gã nói:
- Đứng lên đi! Tôi tin vào sự trung thành của cậu. Dọn sạch Nghĩa trang, su đó dốc toàn lực đi tìm Sở Thiên, yêu cầu hắn ngưng chiến cầu hòa.
Kiều Ngũ thấy Chu Triệu Sâm còn giao việc cho mình, trong lòng cũng có phần cảm kích. Sau lại nghe Chu Triệu Sâm nói ngưng chiến cầu hòa, gã hơi ngạc nhiên. Lẽ nào không huyết chiến với bọn Sở Thiên? Nhưng Kiều Ngũ không dám nói ra. Gã chỉ biết gật đầu lia lịa.
Chu Triệu Sâm đi ra tới cửa, cánh cửa từ từ mở ra. Đúng như Kiều Ngũ dự đoán, đứng ngoài đó là mấy mươi vị cao thủ đang đợi lệnh. Nếu vừa rồi Chu Triệu Sâm gặp nguy hiểm, chỉ cần hét lớn một tiếng, bọn họ sẽ xông vào giải cứu, chém tan thây những kẻ tạo phản.
Kiểu Ngũ khẽ thở phào trong lòng, lau mồ hôi lạnh, gã thầm nhủ về sau phải an phận một chút. Năng lực của Chu Triệu Sâm hơn gã tưởng tượng rất nhiều.
Cửu thúc lật đật bám đằng sau Chu Triệu Sâm. Lúc ra tới cửa, đôi mắt tinh anh khẽ đảo, nói:
- Hội trưởng, Kiều Ngũ hẳn cũng là rất có vấn đề. Sao không giết luôn để trừ hậu hoạn.
Chu Triệu Sâm chỉ cười cười, nhàn nhạt nói:
- Cửu thúc, cháu tự biết chừng mực. Giờ chú đi làm hai việc quan trọng sau: Thứ nhất, sắp xếp nhân sự cho các phân hội tại các tỉnh thành, để cấp phó lên thay cấp trưởng, căn cứ vào tình hình phấn đấu để đề bạt chính thức. Thứ hai, yêu cầu các phân hội phái một trăm quân tinh nhuệ đưa vào thành, lấy danh nghĩa là huấn luyện quân sự.
Cái đầu thông minh của Cửu thúc lập tức phân tích ra rằng đây là một nhiệm vụ báu bở, cũng phán đoán được rằng Chu Triệu Sâm tín nhiệm gã hơn Kiều Ngũ. Trong lòng vui như mở cờ, vội gật đầu đáp:
- Được, chú sẽ lập tức sắp xếp ngay!
Chu Triệu Sâm vừa mới lên lầu, ngồi xuống, nhấp vài ngụm rượu đỏ. Một thủ hạ của hắn tới báo cáo:
- Hội trưởng, Liễu Xuyên Phong cầu kiến.
Chu Triệu Sâm lộ vẻ vui mừng, không dấu được phấn khích, gã nói:
- Mau mời vào!
- Thượng đế muốn diệt kẻ nào, trước tiên sẽ khiến kẻ đó phải điên cuồng.
Trong quán bar Mê Tình, Dương Phi Dương tựa vào lòng Sở Thiên, ngẩng khuôn mặt làm say đắm lòng người, nói ra hai câu trên. Trên đất nằm ngổn ngang xác của mười mấy người hội Hắc Long. Từ sau khi bọn Sở Thiên bị hội Hắc Long vây giết, mười mấy nơi của Soái quân tại kinh thành đều bị hội Hắc Long tiếp quản. Ngay đến nơi đã bị nổ tung vài lần là quán bar Mê Tình cũng đã được sửa chữa lại để làm đường khẩu.
Sở Thiên cúi đầu nhìn dáng vẻ mĩ miều của Dương Phi Dương, cười buồn, lắc lắc đầu, nói:
- Em cứu bọn Kiều Ngũ khỏi đao của anh thì có ý nghĩa gì chứ? Lẽ nào em thật sự cho rằng bọn Kiều Ngũ có thể tạo phản vì cứu viện không thành? Cho dù có tạo phản, sao em dám khẳng định bọn họ sẽ thành công?
Dương Phi Dương nhấc chén rượu cạnh bàn, đưa tới bên miệng Sở Thiên, nhàn nhạt nói:
- Chu Triệu Sâm có thể ngồi trên ghế Hội trưởng, chắc chắn có chỗ hơn người, Nếu tạo phản mà dễ thành công như vậy, e rằng gã ta đã chết đi chết lại nhiều lần rồi.
- Vậy sao em còn muốn anh giữ tính mạng chúng?
Sở Thiên khẽ nhấp một ngụm rượu. Tay trái khẽ vuốt mái tóc mềm mại đen óng ả của Dương Phi Dương. Một mùi hương dìu dìu tỏa ra phảng phất, hắn nói:
- Giết họ có thể trực tiếp làm suy yếu lực lượng của hội Hắc Long, cần gì phải chơi canh bài này chứ.
- Tối qua Thiếu soái đã đạt được mục đích rồi. Bọn Kiều Ngũ cũng chẳng còn tác dụng gì nhiều, chi bằng thả chúng về cho Chu Triệu Sâm thêm phiền não.
Dương Phi Dương đưa chén rượu Sở Thiên vừa uống cạn một nửa lên miệng, chậm rãi uống, rồi cô ta đặt rượu xuống, nhẹ nhàng vuốt tay Sở Thiên, dịu dàng nói:
- Kỳ thật, em càng không muốn đôi tay Thiếu soái dính quá nhiều máu tươi. Đôi tay này đáng ra chỉ dùng để uống rượu, gảy đàn, vẽ tranh, chơi cờ mà thôi.
Sở Thiên chỉ cười cười không nói. Trước nay, những lời Dương Phi Dương nói hắn chỉ nghe vào tai có ba phần. Cô gái nhỏ này, ngoài miệng nói rất êm tai, đôi tay kia dính máu tươi tuyệt đối không ít hơn hắn. Hôm nay, chính là cô ta kiên quyết lôi hắn đến quán bar Mê Tình, vừa nói vừa cười mà sát hại toàn bộ đám bang chúng hội Hắc Long tại đây.
Sở Thiên khẽ thở dài, nhàn nhạt nói:
- Được rồi, em nói đi, hôm nay hẹn anh tới đây, có chuyện hệ trọng gì sao?
- Quán bar Mê Tình chính là chuyện hệ trọng đó thôi!
Dương Phi Dương nở nụ cười quyến rũ. Ngón tay ngọc ngà chỉ thi thể trên đất, nói:
- Phi Dương hôm nay giúp Thiếu soái đoạt lại quán bar Mê Tình. Thiếu soái có thể trở lại kinh thành xây dựng lại Soái quân.
Sở Thiên hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn đôi môi đỏ mọng của Dương Phi Dương, nói:
- Trở về xây dựng lại Soái quân?
Dương Phi Dương khẽ gật đầu, nói:
- Chẳng lẽ Thiếu soái còn muốn tiếp tục ẩn náu? Lẽ nào không muốn ngã ở đâu thì đứng lên ở đó sao? Thiếu soái bị vây giết tại quán bar Mê Tình này thì hãy trở lại khai chiến chính tại quán bar Mê Tình này.
Sở Thiên suy nghĩ một lát, biết Dương Phi Dương nói có lý, nhưng không hề để lộ ý tứ ra mặt, hắn ướm lời hỏi thử:
- Em cũng đã biết Soái quân ta có bao nhiêu người? Hội Hắc Long thì lại có bao nhiêu người? Người ta lại tới vây giết, anh không chắc còn may mắn như vậy mà thoát được đâu.
Dương Phi Dương nắm lấy tay Sở Thiên đặt lên ngực mình vuốt vuốt, tự tin nói:
- Không thể! Chu Triệu Sâm đang loạn trong giặc ngoài. Em nghĩ chẳng lâu nữa Hắc Long Hội sẽ tìm Thiếu soái cầu hòa thôi. Ít nhất gã ta cũng muốn nghỉ ngơi lấy lại sức, trong lúc này, Thiếu soái có thể chiêu binh mãi mã, mở rộng địa bàn. Sau đó, cùng hội Hắc Long quyết chiến sinh tử.
Sở Thiên thấy Dương Phi Dương tự tin như vậy, trong lòng lại càng thêm cảnh giác. Hắn trêu đùa:
- Dương Phi Dương, em không tiếc sức giúp anh diệt hội Hắc Long, trên đời này quả thực có cơm trưa miễn phí sao?
Sở Thiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mỏng manh của Dương Phi Dương. Thoáng thấy nụ cười cứng nhắc trên mặt cô ta nhưng lập tức bị thay thế bởi vẻ yêu kiều như cũ, biết cô gái này nhất định có mục đích khác không thể cho ai biết. Nhưng ít ra, mục tiêu lúc này của hai người là giống nhau, đều là nhấn chìm hội Hắc Long. Còn mục tiêu sâu xa hơn, sau này Dương Phi Dương sẽ tự khắc để lộ ra.
Dương Phi Dương chủ động đưa tay Sở Thiên lần vào ngực mình, dịu dàng đến độ khó lòng cự tuyệt, cô ta nói:
- Phi Dương ái mộ sự anh hùng của Thiếu soái nên nguyện trợ Thiếu soái tiêu diệt hội Hắc Long. Nếu Thiếu soái có ý báo đáp Phi Dương thì lấy thân đền đáp Phi Dương, Thiếu soái thấy thế nào?
Tuy nhiên, Sở Thiên vẫn rụt tay lại, mặc cho Dương Phi Dương thất vọng. Hắn đứng dậy, bình tĩnh nói:
- Chúng ta hãy xem tình trạng phân bố tại kinh thành. Anh muốn tiến hành mở rộng địa bàn trong thời gian ngắn nhất với tốc độ nhanh nhất.
Dương Phi Dương sửa soạn lại vạt áo bị xộc xệch, khôi phục vẻ mặt trịnh trọng, khẽ gật gật đầu.
Hơn nửa giờ sau, Dương Phi Dương ra khỏi quán bar Mê Tình với vẻ mặt tươi như hoa.
Sở Thiên rót đầy ly rượu, tựa lưng vào ghế sa lon, nhấp vài ngụm, nói vọng ra ngoài:
- Cậu thấy cô gái này có vấn đề gì không?
Phàm Gian từ cửa đi vào chẳng khác nào một hồn ma, cung kính nói:
- Có vấn đề! Trên thế gian này chẳng có tình yêu nào là vô duyên cớ, cũng chẳng có mối hận nào là vô duyên cớ. Nếu chỉ vì ái mộ Thiếu soái mà phản bội hội Hắc Long, lại muốn tiêu diệt hội Hắc Long, em không tin.
Sở Thiên tán thành nhìn Phàm Gian, nhàn nhạt nói:
- Tôi cũng không tin. Tôi nghĩ, chính Dương Phi Dương cũng không tin.
Phàm Gian gật gật đầu, bổ sung thêm lời Sở Thiên:
- Nhưng cô ta vẫn kiên định với cái lý do này mà lại không phải là lý do đó. Điều đó chứng tỏ cô tin tưởng chắc chắn rằng Thiếu soái sẽ vì mục tiêu chung trong ngắn hạn mà lựa chọn hợp tác với cô ta chứ không giết cô ta.
- Phàm Gian, cần xử lý hai việc. Thứ nhất, phái vài anh em tới quán bar Mê Tình. Dương Phi Dương nói cũng có lý đấy, ngã ở đâu thì phải đứng lên ở đó. Thứ hai, báo cho Phương Tình nghĩ cách điều tra rõ lai lịch của Dương Phi Dương.
Phàm Gian gật gật đầu, cung kính đáp:
- Em sẽ sắp xếp ngay!
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Phàm Gian, ân cần hỏi:
- Tình hình thương vong của anh em tối qua thế nào?"
Phàm Gian khẽ động lòng. Sở Thiên làm việc thật cẩn thận, ngay đến việc đặt câu hỏi cũng rất chú ý. Sở Thiên không hỏi tình hình chiến đấu tối qua mà trước tiên là quan tâm tình hình thương vong của các anh em Soái quân. Như vậy không chỉ dễ dàng thu được lòng người mà còn khiến người ta cảm động. Vì thế, cậu ta nói:
- Thương vong hai mươi bảy người, trọng thương mười ba người, thương nhẹ mười bảy người. Vương Đại Phát, anh Thường và Cố Kiếm Hoa bọn họ thì kiệt sức sau chiến đấu. Hội Hắc Long chết năm trăm mười hai mạng.
Sở Thiên đương nhiên biết rằng trận chiến tối qua là một trận ác chiến. Trong khi quân đối phương nhiều gấp mấy lần quân ta, hơn nữa thời tiết khắc nghiệt, nếu không nhờ có quân cảm tử, có lẽ sẽ phải trả giá nhiều hơn nữa về con số thương vong thì mới có thể chiến thắng.
Sở Thiên khẽ thở dài:
- Phát ba trăm ngàn tiền an gia phí cho gia đình mỗi anh em đã tử vong. Đối với những anh em bị trọng thương thì đợi vết thương ổn định xong sẽ đưa toàn bộ về Thượng Hải chữa trị. Công tích vĩ đại của Soái quân không thể được xây dựng bằng cách giẫm trên xương máu của anh em ta mà phải là giẫm trên thi thể của kẻ địch.
Phàm Gian cảm động, bước lên trước vài bước, khẽ nói:
- Thiếu soái đúng là người nhân nghĩa!
Sở Thiên chợt nhớ tới việc gì đó, chợt hỏi:
- Nghe nói Đường Đại Long ở Hàng Châu đang rục rịch, chuẩn bị thâu tóm 3 phần địa bàn của ta ở Hàng Châu bất cứ lúc nào?
Phàm Gian gật gật đầu, nói:
- Vâng! Đúng vậy. Nếu Thiếu soái bại trận tại kinh thành, Đường Đại Long nhất định sẽ lấy thế sét đánh lôi đình để phản kích.
Sở Thiên khẽ cười, nói:
- Lão Đường Đại Long này đúng là chán sống rồi, hay là muốn ta tặng lão cái đầu nữa bày trên khay ăn sáng của lão mới được đây?
Sau đó nhìn Phàm Gian, Sở Thiên hỏi:
- Phàm Gian, có kế sách gì không?
Phàm Gian suy nghĩ một lát, thì thầm nói:
- Có thể điều Đặng Siêu đến trấn thủ Hàng Châu. Với sự lão luyện của Đường chủ Đặng, không dám nói là có thể chấn áp được Đường Đại Long, nhưng ít nhất có thể chống cự được sự o ép của lão ta. Chỉ cần chống đỡ được lần công kích đầu của lão, chúng ta liền có cơ hội phản kích.
Sở Thiên nhìn Phàm Gian, không khen ngợi kế sách của cậu ta, mà chỉ cười cười nói:
- Phàm Gian, mới chưa bao lâu mà toàn bộ tình hình Soái quân và tình hình Xã hội đen miền Bắc đều đã bị cậu nắm rõ ràng như vậy, xem ra cậu cũng nhọc công đấy chứ.
Phàm Gian toát mồ hôi lạnh, vì cậu ta hiểu thâm ý trong lời nói của Sở Thiên, vội trả lời nước đôi:
- Thiếu soái minh giám!
Sở Thiên sang sảng cười to, vỗ vỗ vai Phàm Gian, nói:
- Đừng nghĩ quá nhiều, làm việc nên làm đi.
Phàm Gian gật gật đầu, phụng mệnh đi làm nhiệm vụ.
Phàm Gian vừa ra ngoài không bao lâu, Sở Thiên đứng dậy, ra khỏi quán bar Mê Tình. Giờ hắn còn phải làm một chuyện quan trọng nữa.
Khi đi ngang qua con đường nhỏ trong khu dân cư, Sở Thiên giáp mặt một người trung niên. Nguồn nội lực mạnh khiến Sở Thiên hơi kinh ngạc. Không kìm được tò mò, hắn ngoái lại nhìn. Người đàn ông trung niên hiển nhiên cũng đã cảm nhận được, bước vài bước rồi dừng lại, ngoảnh đầu nhìn Sở Thiên.
Đúng lúc này, “Vù!” Từ trên mái nhà rớt xuống một chậu hoa, lập tức bị vỡ vụn sau một tiếng “Bốp!”. Bùn đất từ chậu hoa bắn ra tung tóe.
Mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn Sở Thiên và người trung nhiên trong bộ mặt bình thản, rồi lại nhìn nhìn chậu hoa vừa vặn nằm giữa bọn họ.
Sở Thiên khẽ cười, quay người bỏ đi. Nửa tiếng nữa, Vương Hoa Hoa sẽ tan làm.