Khi binh lính nhìn thấy Sở Thiên rút tấm thẻ đỏ Trung Nam Hải ra, lập tức cung kính hành lễ và cho Sở Thiên vào.
Khi Sở Thiên thấy Vương Hoa Hoa, Vương Hoa Hoa đang dùng một cái cốc sứ uống nước ừng ực.
Trên cái cốc sứ đó khắc dòng chữ màu đỏ tươi: “Tự vệ phản kích, 1978.”
Sở Thiên vội nghiêm trang chào một cái theo nghi thức quân đội.
Vương Hoa Hoa khẽ mỉm cười, đặt cốc sứ xuống, đậy nắp nó lại, giọng nói bình thản, ông ta nói:
- Cậu chính là Sở Thiên? Chẳng phải cậu đã gặp Tô lão gia rồi sao? Sao thấy ta mà còn căng thẳng hành lễ nữa?
Sở Thiên cung kính nói:
- Không phải là căng thẳng, chỉ đơn thuần là thể hiện lòng kính trọng đối với một người lính lão thành. Nếu không có những người lính năm đó không tiếc sinh mạng hăng hái chiến đấu thì đâu có cuộc sống hạnh phúc của chúng tôi bây giờ. Có thể rất nhiều người không hiểu điều đó, nhưng cháu hiểu.
Sở Thiên thật sự không ngờ những lời này của hắn đã nói trúng tâm tư của Vương Hoa Hoa. Mặt Vương Hoa Hoa trở nên vui vẻ, sau đó xúc động nói
- Đúng vậy. Năm đó chúng tôi đã chết rất nhiều người, đổ rất nhiều máu mới dành lại sự tôn nghiêm cho đất nước.
Sở Thiên không xen lời, chỉ lẳng lặng nghe, ánh mắt nhẫn nại, không hề tỏ vẻ khó chịu.
Vương Hoa Hoa ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, trong lòng không khỏi khen thầm: Con thế này mới là con! Ôn tồn, lúc cần nổi giận sẽ nổi giận, khi cần kính sợ sẽ kính sợ. Chẳng trách Tô lão gia nguyện bôn ba vì hắn. Ông ta nói tự đáy lòng:
- Sở Thiên, nay ta mới biết cháu cũng có chút thành công. Với cục diện ngày hôm nay, cháu còn sống được cũng không hoàn toàn là gặp may. Mới gặp cháu lần đầu, ta đây đã thấy yêu thích rồi.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, cung kính nói:
- Vương lão chê cười, Sở Thiên chỉ là tên giang hồ ŧıểυ tử, có tài đức gì mà người quá khen thế.
Vương Hoa Hoa cũng cười theo, tiếp đó đưa tay, khách khí nói:
- Mời ngồi, mời ngồi!
Sở Thiên lúc này mới dám ngồi xuống chiếc ghế sa lon bằng da thật. Một lát sau, một nữ thư ký nhanh nhẹn mang vào một ấm trà ngon đã pha sẵn.
Sở Thiên không đợi nữ thư ký kia rót trà mà chủ động cầm ấm trà rót trước cho Vương Hoa Hoa một chén. Hành động khiêm tốn biết điều đó đã lại một lần nữa dành được thiện cảm của Vương Hoa Hoa. Ngay đến nữ thư ký kia cũng đánh mắt sang nhìn hắn cười tán thành. Những thanh niên không ngạo mạn như thế này giờ ít lắm rồi.
Vương Hoa Hoa nâng chén trà, nắm trong tay cho ấm, nói với nữ thư ký bằng giọng điệu ôn hòa:
- ŧıểυ Tằng, từ giờ đến chiều không tiếp thêm vị khách nào nữa. Buổi trưa cháu làm vài món ăn đơn giản đưa vào đây. À, phải rồi. Hôm nay có khách, thêm một con cá nữa.
Nữ thư ký gật đầu ra ngoài làm ngay, lúc ra nhẹ tay đóng cửa lại.
Vương Hoa Hoa đợi nữ thư ký đi rồi, ngẩng đầu chăm chú nhìn Sở Thiên, thản nhiên nói:
- Sở Thiên, cháu đến muộn hơn ta tưởng. Ít ra ba ngày trước cháu phải đứng trước mặt ta rồi.
Sở Thiên trong lòng hơi hồi hộp. Mấy vị lão gia này quả thật không có người nào đơn giản hết. Hắn còn chưa mở miệng, Vương Hoa Hoa đã ngầm nói bóng nói gió, thậm chí việc hắn xuất hiện tại văn phòng này đều nằm trong suy đoán của ông ta.
Đúng là hồ ly càng già càng giảo hoạt! Sở Thiên khẽ than thầm trong bụng.
Trong lúc nhấp ngụm trà, Sở Thiên đã nghĩ ra câu trả lời, cười nói:
- Vương lão, đến sớm chẳng bằng đến đúng lúc, giờ mới là thời điểm tốt nhất, cây rơm trong tay Vương lão được đưa ra lúc này thì lạc đà mới thật sự cảm kích khen ngon.
Vương Hoa Hoa nhìn Sở Thiên, trong mắt lộ vẻ khen ngợi, ông điềm tĩnh nói:
- Mảnh đất màu mỡ nhất trong khu trung tâm hẳn cũng là do cháu tìm ra, tất cả đều nằm trong kế hoạch của cháu. Bất luận trong tương lai có lật đổ được hội Hắc Long hay không, thì trưng thu Hắc Long Tower hay không đều sẽ là một cú sốc lớn đối với hội Hắc Long. Về độ hiểm độc của chiêu này, những người trong cuộc đều biết.
Sở Thiên thành thực thừa nhận:
- Đúng là do cháu cố tình sắp đặt. Thậm chí việc Vương lão trở thành người phụ trách trưng thu cũng có phần do Sở Thiên thêm dầu vào lửa. Sở Thiên sớm đã biết Vương lão và Trần Quýnh Minh – kẻ đứng sau hội Hắc Long vốn không ưa nhau nên mới thông qua Tô lão gia để đánh ra cây bài đẹp là Vương lão.
Vương Hoa Hoa không hề ngạc nhiên, gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chỉ cần ta là người phụ trách trưng thu, ta nhất định sẽ dùng hết sức quật đổ Hắc Long Tower. Không thể phủ nhận rằng ta thật sự rất muốn được thấy vẻ mặt khó coi của Trần Quýnh Minh.
Sở Thiên không nói gì, chỉ bưng chén trà trên tay, lẳng lặng nghe.
Mặt Vương Hoa Hoa lộ vẻ khinh bỉ, nhàn nhạt nói:
- Trần Quýnh Minh nghĩ rằng hội Hắc Long diệt được Hổ Bang, giết Lâm Đại Pháo thì có thể làm ta điên lên. Ta cứ không thế đấy! Để xem ai mới là người cười tới cùng.
Sở Thiên trong lòng thầm than, người ta nói: “Người tranh nhau khẩu khí” thật chẳng sai. Đến người như Vương Hoa Hoa cũng không tránh được tính hiếu thắng, huống chi người thường.
Sở Thiên đặt chén trà xuống, trịnh trọng nói:
- Vương lão yên tâm, trong vòng nửa tháng, hội Hắc Long sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Vương Hoa Hoa thoáng vui mừng nhưng rồi vội tan biến ngay. Ông ta chăm chú quan sát Sở Thiên, châm chọc hỏi:
- Sở Thiên, cháu có chắc không? Tuổi trẻ tự tin không phải là xấu, nhưng không nên tự mãn. Lúc này, kinh thành dường như đang nằm trong tay hội Hắc Long, còn Thiếu soái lại đang trôi giạt khắp nơi thì phải.
Sở Thiên cười nhạt trong bụng, biết các lão già này đều là kẻ khôn ngoan thận trọng. Nếu không cho lão thấy tiềm năng của hắn, e rằng mục đích hôm nay khó thực hiện được. Vì thế, hắn điềm đạm nói:
- Vương lão, tuy rằng hiện tại Hổ Bang đã bị tiêu diệt. Soái quân mất hơn bốn trăm mạng, nhưng ông cũng biết rằng, một tháng trước, hội Hắc Long có gần năm ngàn người. Sau trận đại chiến tối qua, những lão đại các địa phương của hội Hắc Long Hội cơ bản đều bị giết. Số quân của hội Hắc Long tại kinh thành cũng chỉ sót lại hơn ngàn người, mà trong tay Sở Thiên hiện còn hơn trăm quân tinh nhuệ.
Sở Thiên hơi thấy hổ thẹn trong lòng. Hiện tại, đếm đi đếm lại thì quân của hắn cũng chỉ 70 người. Suy đi tính lại, hắn vẫn dùng “Trăm” làm đơn vị để gia tăng niềm tin của Vương Hoa Hoa. Nếu không, khi ông ta nghe đến “Mấy chục người”, không cho hắn là “Thiêu thân lao đầu vào lửa” mới là lạ.
Quả nhiên, Vương Hoa hoa cười hỏi:
- Lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa. Hơn trăm người đối kháng với ngàn người, chẳng có hy vọng gì cả!
Vẻ tự tin lộ trên mặt Sở Thiên, hắn ngạo nghễ nói:
- Vương lão yên tâm, giết một mình Chu Triệu Sâm thì cần gì phải tới trăm người? Hiện tại hội Hắc Long chỉ như cành khô lá úa, giết Chu Triệu Sâm rồi, đám ô hợp kia có ngàn người cũng có gì mà phải sợ?
Dù Sở Thiên vừa nói trái ngược hẳn với khái niệm thực tế, nhưng vẻ tự tin mãnh liệt toát ra trên người hắn vẫn khiến Vương Hoa Hoa khen ngợi.
Vương Hoa Hoa xem xét sắc mặt Sở Thiên, hồi lâu mới nói:
- Ta nghĩ cháu đang nói đùa, nhưng khi cháu trở nên nghiêm túc thì ta không thể không tin. Nói đi, cần ta giúp như thế nào?
Sở Thiên suy nghĩ một lát, nét mặt trở nên thận trọng, nói:
- Sở Thiên muốn thành Đội trưởng đội trưng thu, phụ trách dọn sạch Hắc Long Tower.
Vương Hoa Hoa hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó liền hiểu ra, ông ta giơ ngón tay cái, khen:
- Sở Thiên, cháu đoán chắc rằng bọn Chu Triệu Sâm sẽ không rời khỏi Hắc Long Tower? Bởi vậy muốn đích thân đến đả kích bọn chúng?
Sở Thiên lắc đầu, bình thản nói:
- Nếu để cho Chu Triệu Sâm có đủ thời gian suy nghĩ, gã sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt là dời đi. Nhưng cháu muốn y không có thời gian suy nghĩ. Cháu muốn ép gã phải dời đi ngay trong một thời gian ngắn. Như vậy sẽ dẫn đến hai hậu quả: Thứ nhất, cho dù hội Hắc Long dời đi, nhưng thời gian gấp gáp, tất nhiên sẽ đề sót lại rất nhiều tang vật mờ ám; Thứ hai, nếu không dời đi, đây mới là điều cháu mong muốn, thì bọn chúng đã chống lại pháp luật, đối kháng với nhà nước.
- Vậy là có thể trừng trị tại chỗ rồi!
Vương Hoa Hoa phấn kích nói bồi thêm một câu:
- Đúng hơn là: Phụng chỉ giết người!
Ánh mắt Sở Thiên rất bình lặng, khóe môi hơi nhếch lên cười, khe khẽ gật đầu.
Vương Hoa hoa thở dài một tiếng, từ đáy lòng khen:
- Sở Thiên, cháu tới Trung Nam Hải tìm ta là điều nằm trong dự liệu của ta. Nhưng ta đã đoán sai mục đích của cháu. Ta nghĩ cháu đến Trung Nam Hải chỉ vì muốn thúc giục ta khẩn trương hạ lệnh trưng thu để khiến Chu Triệu Sâm rối loạn, tiện bề cho Soái quân công kích.
Sở Thiên nhấc ấm trà, rót tiếp cho Vương Hoa Hoa nửa chén. Loại này là trà phổ nhĩ, càng pha càng đậm.
Vương Hoa Hoa ngừng một lát, tiếp tục nói:
- Chẳng ngờ cháu còn có chiêu lợi hại hơn. Ta đúng là đã xem thường cháu rồi, hội Hắc Long cũng đã xem thường cháu rồi. Nếu ta là Chu Triệu Sâm, nhất định sẽ hối hận vì đêm vây giết ấy đã không giết cháu. Giờ ta lại càng tin rằng hội Hắc Long sẽ bị diệt vong trong vòng nửa tháng nữa. Đúng là hậu sinh khả uý! Hậu sinh khả uý!
Sở Thiên cười khiêm tốn, hạ giọng nói:
- Vương lão khen ngợi quá lời rồi!
- Thực ra, ta đã phát văn kiện trưng thu của Đảng xuống dưới rồi.
Vương Hoa Hoa đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn làm việc, giọng nói đầy phấn khởi và đầy hy vọng. Ông ta nói:
- Xem ra hôm nay ta phải bổ sung giấy bổ nhiệm và thời hạn trưng thu cho Thiếu soái mới được.
Vẻ mặt Sở Thiên cũng vô cùng hoan hỉ. Hắn đứng dậy, nói:
- Sở Thiên đa tạ Vương lão!
Rất nhanh, Vương Hoa Hoa dùng giấy in văn kiện chuyên dụng của Trung Nam Hải để in ra hai văn kiện, sau đó ký tên ông ta lên đó, đóng hai con dấu đỏ và hai con dấu nổi độc nhất vô nhị, cuối cùng cầm tới đặt vào tay Sở Thiên, nói:
- Thời hạn trưng thu để cho cháu tự quyết định. Ba ngày, mười ngày, ba mươi ngày, tự cháu chọn.
Sở Thiên nhận lấy hai văn kiện đỏ mới toanh, trong lòng vui muốn phát điên. Cứ nghĩ sẽ phải khó khăn lắm, thậm chí phải nhờ đến tài năng của Tô lão gia mới có được, nào ngờ lại dễ dàng có được sự ủng hộ của Vương Hoa Hoa như thế này.
Kỳ thật, Vương Hoa Hoa cũng có tính toán riêng của ông ta. Tuy ông ta chính là người phụ trách trưng thu, dù ông ta đã sớm được thấy vẻ mặt khó coi của Trần Quýnh Minh, nhưng thế lực của hội Hắc Long và chỗ dựa vững chãi của chúng còn sờ sờ ra đó, đến ông ta cũng không dám quyết định thời hạn trưng thu cụ thể, chỉ có có thể thận trọng ép chúng từng bước để cưỡng chế. Nay, Sở Thiên chủ động yêu cầu được vào đội tiến hành trưng thu tạm thời, vừa vặn giải quyết được khó khăn của ông ta, trong lòng đương nhiên là rất vui vẻ. Vậy là củ khoai nóng đã được chuyển sang tay người khác.
Vương Hoa Hoa trở lại sa lon, nâng chén trà lên, nói:
- Tại đây, Vương Hoa Hoa ta chúc Thiếu soái kỳ khai đắc thắng (thắng ngay từ khi bắt đầu), mã đáo thành công!
Sở Thiên vội nâng chén trà lên chạm chén. Mục tiêu lợi ích giống nhau đã gắn kết hai kẻ một già một trẻ này với nhau.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, đồng thời tiếng chuông đồng hồ cũng điểm 12 giờ đúng.
Vương Hoa Hoa khẽ mỉm cười, gọi lớn:
- Vào đi!
Nữ thư ký đi vào, tay xách hộp đồ ăn, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà, sau đó liền đi ra ngoài.
Vương Hoa Hoa nhìn Sở Thiên cười cười, đưa tay ra hiệu, nói:
- Sở Thiên, lại đây, vừa ăn vừa nói chuyện, đừng khách khí, chỉ là bữa cơm nhạt thôi.
Hộp thức ăn được mở ra, khi đồ ăn được bày ra bàn, Sở Thiên mới phát hiện rằng Vương Hoa Hoa thật sự không khách khí.
Một nồi rau đắng ninh thịt, một đĩa xúc xích xào trứng, một đĩa thịt ba chỉ hầm, một con cá hấp, một bát canh nấm lớn, hai bát cơm gạo Đông Bắc lớn.
Không phải là thức ăn không đủ nhiều cho hai người. Nhưng xét về mặt đẳng cấp, mấy món ăn này so với thân phận của Vương Hoa Hoa thật quá khác biệt.
Vương Hoa Hoa dường như đọc được sự kinh ngạc trong lòng Sở Thiên, xúc động nói:
- Ta từng lăn lộn trong đống người chết, phải chịu đói cũng không ít ngày. Thời còn ở tự vệ phản kích, binh mã loạn lạc có gì mà ăn. Ta thường phải đào rau đắng ăn cho đỡ đói, ăn nhiều rồi lại sinh thèm. Mấy năm nay, ngày nào cũng ăn không bỏ bữa nào. Ngoài việc ôn nghèo kể khổ, cũng là để tưởng niệm các chiến hữu đã ngã xuống trong chiến tranh.
Nhìn Vương Hoa hoa cảm động, Sở Thiên hiểu rằng đây là một người rất trọng tình cảm, thiện cảm trong lòng hắn đối với người này lại gia tăng thêm vài phần.
Vương Hoa Hoa đặt bát cơm lớn trước mặt Sở Thiên, tiếp tục nói:
- Có lần, ta suýt bị đạn pháo nổ tan xác. May thay có một người lính xả thân cứu ta. Nếu không thì ta đã phải bỏ xác nơi đất khách quê người rồi. Vì thế, ta vẫn luôn thầm cảm kích họ.
Sở Thiên cười cười, điềm đạm nói:
- Vương lão là người phúc lớn mệnh lớn. Một trái đạn pháo làm sao có thể đụng tới lão gia được.
- Sở Thiên, cháu lại không thành thật rồi!
Vương Hoa hoa bật cười ha hả, chỉ vào đồ ăn nói:
- Lại còn chơi trò đối đáp nɠɵạı giao nữa. Thôi không kể chuyện cũ năm xưa nữa. Nhanh! Ăn mau kẻo nguội! Ăn mau kẻo nguội!
Vương Hoa Hoa nói xong, cầm bát đũa ăn ngon lành. Cũng may mà Sở Thiên không phải kẻ kén cá chọn canh. Huống chi đồ ăn của Trung Nam Hải cũng không khó ăn. Vì thế, hắn cũng cầm lấy bát đũa vù vù ăn.
Chẳng mấy chốc đã xong bữa. Hơn nữa, thức ăn được chén sạch bong. Khi Sở Thiên thấy Vương Hoa Hoa uống cạn bát canh rau đắng, hắn mới hiểu ra vì sao Lâm Đại Pháo của Hổ Bang có thể sống sót ngay dưới mắt hội Hắc Long lâu đến như vậy.
Sở Thiên cẩn thận cất hai phần văn kiện đỏ kia vào người, rồi lại uống thêm hai chén trà nữa với Vương Hoa Hoa, tiếp đó chuẩn bị cáo từ, chỉ sợ quấy rầy giờ nghỉ trưa của Vương Hoa Hoa. Sở Thiên vừa mới đứng lên, bỗng cánh cửa phòng bị mở ra. Cử chỉ vô lễ khiến Sở Thiên khẽ nhíu mày.
- Ông Vương, cháu cứ tưởng ông ngủ rồi kia?
Một tiếng gọi nũng nịu vọng vào, ngọt ngào nói:
- Cháu mang trà đến đây!
Sở Thiên nổi cả da gà. Giọng nói này quen quá! Hắn ngoảnh đầu nhìn, lập tức nở nụ cười méo mó.
Hà Ngạo Vi - Cô ŧıểυ thư ngỗ ngược nhà họ Hà.
Vương Hoa Hoa hiển nhiên khá yêu quý cô bé này. Ông ta cười ha hả:
- Cô bé, cô quấy rầy ta còn ít sao?
Hà Ngạo Vi lúc này cũng đã phát hiện ra Sở Thiên, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, nói:
- Thiếu soái cũng ở đây à? Thật là trùng hợp quá!
Vương Hoa Hoa chẳng hề ngạc nhiên vì sao Sở Thiên và Hà Ngạo Vi lại quen nhau. Ông ta cười cười đón lấy trà mà cô ta mang tới, rồi cất vào ngăn tủ sau lưng.
- Thật không may, em vừa đến, anh thì lại phải đi rồi.
Sở Thiên chợt nhớ rằng theo lời Vương Hoa Hoa, hồi tự vệ phản kích, có một người lính đã xả thân cứu ông ta, trong lòng khẽ xúc động, chẳng lẽ người lính kia chính là Hà Đại Đảm? Vậy thì việc Hà Đại Đảm được điều từ Thượng Hải về kinh thành rất dễ giải thích. Thì ra Vương Hoa Hoa muốn đề bạt thân tín của ông ta lên trước khi phải về hưu.
Ngoài cửa sổ, những nhánh cây khô héo đang lay động trong gió lạnh!