Cửu thúc nhờ vào xe tải đang bốc cháy, nhìn bên mình có hơn bốn trăm người, lại thấy đich có hơn một trăm người, cười thầm trong lòng và hét lên:
- Đã nửa đêm vẫn đến cửa tìm chết, các huynh đệ hội Hắc Long, dao bầu còn sáng lên trong tay các người, đem mấy con rùa này giết không sót mảnh nào, ta không tin hơn bốn trăm người không địch nổi một trăm người bọn họ.
Người của hội Hắc Long mặc dù bị khí thế của đối phương áp chế, nhưng nghe tiếng hét của Cửu thúc cũng không dám manh động, hơn hai trăm tên bang chúng của hội Hắc Long ném ô đi, ánh sáng lóe ra từ dao bầu, khí thế hung dữ nhào tới.
Bỗng nhiên, gần một trăm tên địch cũng ném ô đi, hai hàng người phía trước ngồi xổm xuống, lúc mà hơn hai trăm bang chúng hội Hắc Long nhanh chóng lao đến trước mặt bọn họ, một tiếng hét xuyên thủng bầu trời vang lên:
- Phóng
Vèo vèo vèo.
Vô số âm thanh của tên nhọn vang lên, đâm thủng màn mưa, kèm theo nước mưa bắn vào bang chúng hội Hắc Long.
A A A
Rất nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên,khiến cho Cửu thúc kinh hãi, gần một trăm mũi tên dễ dàng bắn chết năm sáu chục người hội Hắc Long vừa xông lên phía trước, làm cho thế tiến công của hội Hắc Long đình trệ lại, thậm chí có một số tên đã quay đầu chạy trốn.
- Phóng
Âm thanh của Vương Đại lại lần nữa vang lên, chất chứa cả sự đau buồn và thù hận, nghĩ đến những tay nỏ do chính mình đào tạo chết dưới đao kiếm của hội Hắc Long khiến anh ta không thể ngừng việc giết những người tràn lên, hận một nỗi không thể lấy đầu bang chúng hội Hắc Long để cúng tế.
Đợt tên thứ hai bắn vào bảy tám mươi tên bang chúng hội Hắc Long lại rơi xuống đất, nhưng một số tên mệnh lớn xông lên chém giết, Cố Kiếm Hoa bên cạnh Vương Đại nhẹ nhàng phất tay, mười mấy sĩ tử lập tức dũng cảm nghênh tiếp hội Hắc Long, dùng những động tác chặt đầu của mấy vạn lần tập luyện chém đầu toàn bộ quân của Hắc Long hội, máu tươi hòa vào nước mưa chảy xuống đường, thậm chí chảy đến phía trước mặt Cửu thúc.
Một lát sau, hai trăm bang chúngi xông lên trước của hội Hắc Long đều bị tiêu diệt, mười mấy sĩ tử vẫn ngạo nghễ sừng sững, đao cầm trong tay bị nước mưa rửa trôi sạch sẽ, hoàn toàn không còn vết máu nào.
Khuôn mặt Cửu thúc rất khó coi, thậm chí có chút sợ hãi.
Mỗi người trong đội đều mặc bộ quần áo màu đen, tay phải cầm dao sáng bóng, dường như giữ nguyên cùng một động tác, không có bất cứ tiếng động nào phát ra, tất cả mọi người đều bị bao trùm trong đêm tối, dường như bóng tối vô tận trong trời đất giống như là một phần cơ thể của họ, càng làm cho người ta sợ hãi là trên cơ thể mỗi người đều tản ra sát khi như có không, khiến người khác không khỏi rùng mình.
- Phóng!
Vương Đại lại hét lên, lần này còn thêm:
- Giết!
Vì vậy, hơn hai mươi sĩ tử theo đó đã hướng mũi tên tấn công về phía hơn hai trăm người của Cửu thúc. Vương Đại, Cố Kiếm Hoa còn có Thường ca, mỗi người đều như mãnh hổ, khí thôn sơn hà, khí quan cầu vồng khiến người khác không cách nào địch nổi.
Đợt tên cuối cùng lại bắn trúng những tên hội Hắc Long không tránh kịp tên, một số tên khác lăn lộn kêu gào trên đất, cảnh tượng trong trời mưa to gió lạnh thật là thê thảm.
Một số bang chúng hội Hắc Long nhìn thấy đội quân dũng mạnh như vậy không khỏi cảm giác hoảng hốt, thậm chí có ý nghĩ chạy trốn, ngay cả bước chân cũng di chuyển về sau vài bước rồi, Cửu thúc và mườii mấy cao thủ hội Hắc Long hiện ra trở thành mục tiêu tấn công của Soái quân lúc đó.
Cửu thúc rất nhanh quay đầu lại phía bọn chạy trốn gầm lên giận dữ:
- Không sợ kẻ địch giống như lang sói, chỉ sợ đồng đội giống như lợn.
Vừa dứt lời thì người của bên Vương Đại đã xông tới, trước hết xông tới lấy đầu Cửu thúc, cao thủ bên cạnh vội vàng đưa đao bổ về phía Vương Đại khiến Vương Đại phải thu đao về phòng thủ, Cửu thúc giữ được cái mạng già này, sau đó mọi người bắt đầu giao tranh.
Mặc dù quân hội Hắc Long nhụt chí, nhưng Soái quân đã đánh tới ngay trước mặt, chạy cũng không thoát, chỉ có thể cắn răng chiến đấu để bảo toàn sinh mệnh, vì vậy cả đoạn đường rất nhanh chóng trở nên hỗn loạn , tiếng vọng của đao kiếm trong mưa liên tục không ngớt.
Mười cao thủ Hắc Long hội cũng không ăn chay, không chỉ thân thủ hơn người mà còn hiểu là phải tránh chủ tướng Soái quân ra, sau khi giết sạch các sĩ tử rồi mới vây giết quân của Vương Đại. Ai biết rằng ý nghĩ đó lại là sai lầm, thân thủ của các sĩ tử hoàn toàn mạnh hơn nhiều so với ý nghĩ của bản thân họ, đáng sợ hơn là họ dốc sức liều mạng đến cùng.
Một cao thủ của hội Hắc Long nhằm chuẩn dùng một đao chém vào cổ một sĩ tử máu tươi phun ra, cao thủ hội Hắc Long đang cười gằn độc ác thì sĩ tử dùng tay bị thương đột ngột cầm dao của kẻ địch, tên Hắc Long hội không ngờ rằng sĩ tử lại mạnh đến vậy. Trong lúc còn đang sững sờ kinh ngạc thì con dao trong tay sĩ tử như rắn độc đâm vào lồng ngực của gã.
Hai người giống như hai bức tượng từ từ đổ xuống đất, nước mưa nhanh chóng rửa sạch xác của họ.
Cửu thúc là một lão hồ ly, hiển nhiên biết đêm nay khó mà đánh thắng, thừa dịp đào tẩu trong đêm tối mưa to.
Trận chiến bắt đầu oanh liệt mà lại kết thúc lặng yên không một tiếng động, mấy trăm thi thể nằm la liệt trên đường.
Đến trận này, hội Hắc Long đã tổn thất nghiêm trọng đén tận xương tủy.
Lúc đen tối bị loại trừ đã là mười tám tháng chín âm lịch.
Trời sáng rồi, thời kì đen tối có lâu đến thế nào thì cũng có lúc trời sáng.
Mưa to phủ kín bầu trời vậy mà lại tạnh lúc rạng sáng, theo đó mặt trời ló rạng.
Mặt trời buổi sớm sau con mưa mới lạ giống như vừa mới tháo bỏ ô mai.
Gió thổi qua người khiến người ta có cảm giác cái lười biếng phảng phất, lại đến mùa xuân rồi.
Hắc Long Tower.
Rượu đỏ được bày ra trước mặt Chu Triệu Sâm đã gần nửa canh giờ nhưng gã vẫn không hề động tới. Hôm nay vốn là một ngày quan trọng của hội Hắc Long, là ngày Hội nghị thượng đỉnh một năm tổ chức một lần. Tổn thất nghiêm trọng tối qua, ngay cả thi thể của mười vị lão đại địa phương cũng bị đưa đến trước của Hắc Long Tower, Kiều Ngũ, Cửu thúc và mười vị lão đại địa phương còn lại đến nay vẫn không rõ tung tích, đoán chừng lành ít dữ nhiều.
Chu Triệu Sâm đến bây giờ mới cảm nhận được thực lực và sức chịu đựng của Sở Thiên, không ngờ rằng hội Hắc Long tiêu diệt hơn bốn trăm Soái quân, quét Sạch soái quân chủ chốt ở kinh thành, vậy mà Sở Thiên vẫn có đủ sức để phản công, hơn nữa sức phản công lại mạnh mẽ đến vậy, mỗi lần rat ay chính là một đòn chí tử.
Chu Triệu Sâm than nhẹ một tiếng:
- Xem ra mình quá coi thường cái vẻ bề ngoài của Sở Thiên rồi.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Chu Triệu Sâm ngẩng đầu nhìn lên, Bộ trưởng kinh tế cung kính đứng ngoài cửa, vẻ mặt có phần lo lắng.
- Vào đi
Chu Triệu Sâm cuối cùng cũng cầm chén rượu lên, che đi sự lo lắng của mình hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Mặc dù nét mặt lo lắng nhưng Bộ trưởng kinh tế vẫn trình lên một tập giấy đỏ với lời nói bình tĩnh:
- Thưa hội trưởng, Bộ kế hoạch có thông báo chính thức với hội Hắc Long, lấy gấp rưỡi giá thị trường lần đền bù tổn thất.
Từ lần trước Hắc Long Tower i bị Lâm Đại Pháo cài bom cho nổ tung. chính phủ không hề tham gia vào chuyện trưng thu Hắc Long Tower, còn thông báo với Chu Triệu Sâm không được tiến hành kí kết hiệp nghị thay thế tài sản với chính phủ Nhật Bản trước khi điều tra rõ ràng nguyên nhân của vụ nổ. Chu Triệu Sâm mặc dù đã biết có người giở trò nhưng vẫn để Trần Quýnh Minh đi khai thông, kết quả là hiện nay mọi việc không được thuận lợi, chẳng biết làm sao chỉ có thể tạm ngưng thỏa thuận đã kí.
Bộ trưởng kinh tế mặc dù biết việc trưng thu đối với nhiều người mà nói là việc tốt, nhưng lại là một tin dữ với hội Hắc Long. Trước kia đều cho rằng đó là tin đồn, hội Hắc Long có chỗ dựa vững chắc như vậy làm sao có thể bị trưng thu chứ? Hiện nay văn kiện đỏ của chính phủ Thiên triều trực tiếp đưa đến, căn bản là không có một chút ý nghĩa của hiệp thương, xem ra lần này Tổng bộ của hội Hắc Long phải chuyển đi rồi.
Chu Triệu Sâm đảo mắt mấy lần, nhìn thấy người chịu trách nhiệm lần này là Vương Hoa Hoa, gã không khỏi tức giận cầm văn kiện đỏ xé nát, vẫy tay cho Bộ trưởng kinh tế đi ra ngoài, trong lòng phiền muộn muốn yên tĩnh một mình.
Vừa uống hai hớp rượu thì lại có tiếng gõ cửa.
- Móa, lại có chuyện gì vậy?
Chu Triệu Sâm hoàn toàn không kiềm chế cảm xúc, đập bàn quát lên:
- Đến làm phiền ta mãi vậy, có phải không muốn sống nữa phải không?
- Hội, Hội trưởng, là tôi.
Cửu thúc toàn thân ướt sũng đi vào, nét mặt thảm hại và xấu hổ:
- Hội trưởng, tôi vô dụng, đi cứu viện cho biệt thự Vinh Hoa được nửa đường bị hơn nghìn người phục kích, các anh em chiến đấu dũng cảm cho đến người cuối cùng.
Chu Triệu Sâm lúc đầu nhìn thấy Cửu thúc rất vui mừng, nghe thấy những lời nói nhảm của Cửu thúc thì tức giận bạt tai ông ta mấy cái, sau đó hỏi:
- Tất cả anh em đều chiến đấu đến chết, vậy ông tại sao còn quay về hả?
Nhưng Chu Triệu Sâm vẫn nén được cơn tức giận, dù sao cũng phải hiểu tình hình tối qua, điều quan trọng hơn là bây giờ bên cạnh gã không còn mấy người thân tín nữa, Cửu thúc vẫn còn trung thành với gã. Vì vậy hạ giọng, tiến lên đỡ Cửu thúc đứng dậy và để Cửu thúc ngồi xuống ghế, đồng thời gọi người mang cho ông ta một cốc trà nóng và một ít bánh.
Đêm qua trong đêm tối Cửu thúc mò mẫm quay về, không biết đi bao nhiêu con đường mới về tới Hắc Long Tower, đang cơn mệt mỏi đói khát lại có bánh bao với trà nóng, ông ta vội vàng ăn giống như một con hổ đói vậy, hoàn toàn không còn thấy cái phong độ bình thường đâu nữa.
Chu Triệu Sâm đợi Cửu thúc ăn xong bánh và uống xong trà mới mở miệng hỏi thăm:
- Cửu thúc, tối hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?
Cửu thúc suy nghĩ một lát, thêm mắm thêm muối rồi đem chuyện tối qua ra kể, cái khác là người của hội Hắc Long dũng mãnh thiện chiến, lấy ít địch nhiều…
Khuôn mặt Chu Triệu Sâm lo lắng gật gật đầu, trong lòng càng thêm lo lắng đối với chuyện sống chết của bọn Kiều Ngũ.
Cửu thúc nhìn thấy thần sắc của Trần Triệu Sâm, biết rằng Kiều Ngũ lành ít dữ nhiều, trong lòng vui như mở cờ, kể từ giờ mình có thể nhanh chóng thay thế vị trí của Kiều Ngũ, trở thành người đứng thứ hai của hội Hắc Long, điều này có lẽ là cái lợi lớn nhất của bản thân khi sống sót.
Cửa phòng lại lần nữa bị gõ cửa.
Cả Chu Triệu Sâm và Cửu thúc đều ngẩng đầu nhìn ra, biểu lộ của hai người hoàn toàn trái ngược nhau, Chu Triệu Sâm thì kinh ngạc mừng rỡ, Cửu thúc lại tiếc nuối, bởi người gõ cửa không phải ai khác mà chính là Kiều Ngũ cùng mười vị lão đại địa phương, ngại ngùng xấu hổ đứng ở cửa ra vào.
- Kiều Ngũ, mau vào đây.
Chu Triệu Sâm nét mặt mừng rỡ dễ dàng nhận thấy nói:
- Không ngờ mấy người vẫn còn sống, tôi thật sự rất vui mừng, sáng sớm có mười mấy thi thể đặt trước cửa, tôi còn lo lắng cho các người.
Người tiến tới chính là Kiều Ngũ, nhìn thấy Chu Triệu Sâm hai mắt cũng rưng rưng, chậm chậm nói:
- Hội trưởng, Kiều Ngũ vô dụng, để mười vị lão đại địa phương chết dưới đao của Sở Thiên, Kiều Ngũ xin chịu tất cả mọi sự trừng phạt.
Mấy vị lão đại khác đều không nói gì, chỉ nhìn chu Triệu Sâm.
Chu Triệu Sâm tiến lên vài bước đỡ Kiều Ngũ, nói:
- Kiều Ngũ, yên tâm, nợ máu phải trả bằng máu, chúng ta nhất định đòi lại công bằng cho cái chết của các huynh đệ, nhất định khiến cho họ chết được nhắm mắt. Đúng rồi, các người làm sao trốn về được?
Kiều Ngũ cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, nói:
- Trong thời khắc then chốt ấy Dương Phi Dương đuổi theo ngăn bên Sở Thiên lại thì chúng tôi mới có thể thoát được, nhưng mà cô ấy, e rằng lành ít dữ nhiều.
Chu Triệu Sâm biết Dương Phi Dương và cũng biết thân thủ độc ác của người con gái này, vì vậy mà gật đầu lia lịa.
Một vị lão đại bỗng lên tiếng hỏi thăm:
- Hội trưởng, tối qua Kiều gia yêu cầu chi viện, tại sao chúng tôi khổ sở chờ đợi mà ngay cả bóng người cũng không thấy đến vậy? Là Kiều gia sai hay là Hội trưởng không nhận được tin?
Chu Triệu Sâm trong lòng sững sờ, trong giọng điệu của địa phương lão đại có cảm giác bất mãn, Chu Triệu Sâm biết rằng không cẩn thận một chút sẽ khiến bọn họ sinh oán hận, thậm chí có thể quay lại làm phản, vì thế mà dịu giọng trả lời:
- Tôi nhận được tin rồi và còn cử Cửu thúc cùng năm trăm người đi chi viện, ai ngờ rằng Sở Thiên quá giảo hoạt, cho hơn nghìn quân mai phục, vì vậy cứu viện mới thất bại.
Kiều Ngũ cùng mấy vị lão đại nhìn thấy Cửu thúc ướt sũng, trong lòng băn khoăn không thôi, mai phục hơn nghìn người thì Cửu thúc làm sao có thể trốn về được?
Một vị địa phương lão đại khác cười lớn mấy tiếng, không nể mặt Chu Triệu Sâm mà lạnh lùng nói:
- Chu hội trưởng đúng là đã cử người đi, rõ ràng biết Cửu thúc và Kiều gia bất hòa mà vẫn cứ cử Cửu thúc đến cứu viện, há nào mượn dao giết người?
- Láo xược
Chu Triệu Sâm không thể chịu được sự nghi ngờ lần nữa của mấy vị lão đại, cũng không nhịn nổi người quái đản như ông ta, mới quát rằng:
- Phương Thanh Bính, những lời ông nói rốt cục là có bằng chứng không, nếu không hôm nay đầu ông sẽ rơi xuống đất.
Phương Thanh Bính không chút sợ hại trước lời đe dọa của Chu Triệu Sâm, gian khổ quyết liệt của tối qua làm ông ta tức giận đùng đùng, nói:
- Tôi thậm chí hoài nghi Hội trưởng không hề cử Cửu thúc đi chi viện cho biệt thự Vinh Hoa, nếu thật sự như lời Cửu thúc nói là gặp hơn một nghìn quân mai phục, như vậy làm sao có thể quay lại? Còn người nào khác có thể làm chứng không?
Chu Triệu Sâm cùng Cửu thúc đều sững sờ, liệu còn người khác có thể làm chứng không?
Cửu thúc có chút hối hận khi nói dối có hơn một nghìn quân mai phục, bây giờ chữa lại sẽ tỏ ra mình sợ chết, vì vậy quyết định tiếp tục nói dối:
- Lão phu chính là trở về dưới sự bảo hộ liều mình của các an hem trong bang, bọn họ đều chết dưới đao kiếm của Soái quân.
Phương Thanh Bính cười gượng vài tiếng rồi nói:
- Vậy là không có ai làm chứng? Vậy cũng không thể oán trách những suy đoán tùy tiện của thuộc hạ.
- Láo xược. Phương Thanh Bính, sao có thể nói như vậy với hội trưởng?
Kiều Ngũ đột nhiên cứu giá cho Chu Triệu Sâm, lớn tiếng quát:
- Thù lớn chưa trả, người trong nhà lại đấu đá lẫn nhau, há chẳng phải để cho người ta chế giễu hay sao.
Lời của Kiều Ngũ khiến cho người của Phương Thanh Bính ngậm miệng lại, làm cho Chu Triệu Sâm giật mình.
Kiều Ngũ tiến lên vài bước, nói lời hợp lòng người:
- Hội trưởng, chúng ta vẫn chuẩn bị tế anh hồn, tránh làm chậm trễ thời gian.
Chu Triệu Sâm gật đầu, nở nụ cười trên mặt.
Nếu là người lạ thấy nụ cười của gã, nhất định cảm sẽ cảm thấy Chu Triệu Sâm là người đáng yêu thân thiện nhất thiên hạ.
Nhưng lại không biết đằng sau nụ cười của nhiều người trên đời này, đều cất giấu dao trong đó, một loại dao giết người không thấy máu.