Sáng sớm hôm sau, khi Tống Tuệ Tuế bước vào lớp, đã có không ít người đến rồi, Chu Đồng đang thảo luận bài tập với bạn đại diện môn Toán bàn sau.
Tống Tuệ Tuế đã thiếu ngủ mấy ngày liền, dưới mắt cô có một quầng thâm nhàn nhạt, bước chân bủn rủn đi về chỗ ngồi của mình.
Đến khi Chu Đồng quay người lại, cô đã gục xuống bàn ngủ mê man.
Chu Đồng nhẹ nhàng hành động, sợ làm cô tỉnh giấc.
Nhưng Tống Tuệ Tuế vẫn canh cánh trong lòng chuyện video bản thảo, cô cố gắng mở mắt ra một khe hở: “Video đăng chưa?”
Giọng cô mang theo vẻ mệt mỏi rã rời, phảng phất như giây tiếp theo có thể ngủ thiếp đi.
Buổi sáng trong lớp rất ồn ào, giọng Tống Tuệ Tuế lại nhỏ, Chu Đồng cũng phải cúi xuống ghé sát vào cô.
“Tôi vừa ngủ dậy là đăng rồi.” Chu Đồng nói rất khẽ.
Cô ấy vừa tỉnh dậy mở mắt ra đã thấy video Tống Tuệ Tuế gửi tới, thời gian gửi là gần bốn rưỡi sáng.
Cô ấy xoa xoa cái đầu nhỏ đáng thương của Tống Tuệ Tuế: “Tối qua cậu thức gần hết đêm à?”
Tống Tuệ Tuế khẽ “Ừm” một tiếng, ngáp một cái, đôi mắt hạnh trong nháy mắt phủ một tầng hơi nước: “Tôi vẽ lại tập 3 rồi.”
“Vẽ Trần Kỷ Hoài à?”
Chu Đồng nghĩ đến vị tiểu sư đệ trong video: “Tôi còn tưởng cậu sẽ dùng bản vẽ trong giờ học kia nhưng mà bản mới vẽ cậu ấy cũng đẹp trai phết.”
Bỏ qua những thứ khác, Trần Kỷ Hoài... trông cũng đẹp trai thật.
Tống Tuệ Tuế ậm ừ trong miệng, nói không rõ ràng, Chu Đồng không nghe rõ.
“Cậu nói gì vậy?” Chu Đồng hỏi.
“Không có gì.”
Tống Tuệ Tuế rụt vai lại, vội vàng chối: “Tôi buồn ngủ quá, ngủ thêm lát nữa. Thầy cô tới thì gọi tôi nhé.”
Cô đổi tư thế, vùi đầu vào cánh tay.
Nhờ có Chu Đồng và chồng sách trên bàn che chắn, Tống Tuệ Tuế ngủ rất say, từ tiết tự học buổi sáng ngủ một mạch đến tiết Toán thứ ba.
Sầm Bảo Bình ôm một xấp bài kiểm tra đi vào lớp, tiện tay gọi bạn học bàn đầu tiên phát bài.
“Tiết này làm bài kiểm tra.”
Thầy ấy mở nắp cốc nước, trà hoa cúc trong chiếc cốc trong suốt sủi bọt xoay tròn.
Sầm Bảo Bình thản nhiên nói: “Đề này đều là những kiến thức trong bài kiểm tra nhỏ tuần trước, nếu các em vẫn làm bài như ma trơi thì bài tập toán tuần này sẽ tăng gấp đôi.”
“Xììì!”
Cả lớp hít một hơi khí lạnh, tay của bạn học nhận bài để chuyển xuống dưới cũng run bần bật.
“Lại tăng gấp đôi ạ?”
“Bảo Bình bảo bối, xin thầy hãy làm người.”
“Xong rồi, Bảo Bình không thương chúng ta nữa, tôi khóc chết mất.”
-
Trong phòng học, những tiếng oán thán tất tất tác tác vang lên hết đợt này đến đợt khác như nước trong ấm sắp sôi.
Một nam sinh tính tình hoạt bát, trực tiếp nhìn về phía Sầm Bảo Bình, thản nhiên nói đùa: “Thầy ơi, chẳng phải là bài kiểm tra tuần trước điểm không chênh lệch với lớp 5 sao ạ, lần sau bọn em bù lại là được, thầy đừng tàn nhẫn thế.”
Lời này vừa nói ra, cả lớp càng thêm sôi sục.
“Lớp trưởng, đỉnh vãi!” Mọi người ném cho nam sinh kia ánh mắt khâm phục.
Sầm Bảo Bình nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thầy trừng mắt: “Vương Tấn, cái cậu nhóc này lại cầm đầu gây rối. Tối nay cậu làm thêm một chương bài tập nữa, ngày mai tôi kiểm tra!”
Tiết trời vừa mới vào xuân, Vương Tấn đã thấy nóng, cậu ta cởi áo khoác đồng phục ra, bên trong mặc chồng một chiếc áo ba lỗ bóng rổ màu đen và một chiếc áo thun trắng.
Tay cậu ta đang rảnh rỗi, cầm một cuốn sách Toán xoay tròn trên đầu ngón tay một cách điệu nghệ.
Nghe vậy, cuốn sách Toán “rầm” một tiếng rơi xuống bàn, cậu ta khẽ “chậc” một tiếng rồi bất đắc dĩ nhún vai trong tiếng cười vang của mọi người.
“Chuyền một tờ giấy thi mà cũng lề mề?”
Sầm Bảo Bình quét mắt nhìn cả lớp, dùng thước ê ke gõ gõ lên bục giảng: “Có thời gian cãi cùn chen ngang đó, ba câu đầu đã làm xong rồi đấy.”
Lớp 6 Lý là lớp chọn, học sinh trong lớp đứa nào đứa nấy cũng vừa nghịch vừa ngạo. Dù cho Sầm Bảo Bình tính tình hiền lành cũng bị mài cho ra một chút nóng nảy.
Sầm Bảo Bình nói xong, tốc độ chuyển bài trong lớp rõ ràng nhanh hơn nhưng có một tổ vẫn bị tắc lại.
Trần Kỷ Hoài xoay người chuyền bài thi, nhìn thấy Tống Tuệ Tuế đang trốn sau một “núi sách” cao ngất, yên tĩnh gục trên bàn ngủ say sưa.
Cô chỉ để lộ ra mỗi cái đầu, tư thế ngủ dang tay dang chân chiếm trọn cả mặt bàn.
Tay Trần Kỷ Hoài lơ lửng giữa không trung, nhất thời không biết nên đặt bài thi lên đầu cô bạn nhỏ này hay để ở chỗ khác.
Cậu cầm bài thi chần chừ hai giây thì bị Chu Đồng đã chuyển xong bài phát hiện, Chu Đồng cười nhận lấy bài thi, rút một tờ rồi đưa cho dãy sau.
“Dậy đi nào!” Chu Đồng dùng khuỷu tay huých nhẹ Tống Tuệ Tuế.
Tống Tuệ Tuế cựa quậy một chút, không có kết quả.
Ánh mắt của Sầm Bảo Bình liếc qua, phát hiện ba người họ vẫn chưa bắt đầu làm bài, liền đi về phía họ.
“Tuệ Tuế, Bảo Bình tới kìa, mau dậy đi!” Thấy Sầm Bảo Bình đi tới, Chu Đồng lại sốt ruột kéo kéo cô.
Lông mi Tống Tuệ Tuế run rẩy, sau khi nghe thấy hai chữ “Bảo Bình”, cô đột ngột ngẩng đầu. Vầng trán trắng nõn hằn lên một mảng đỏ, giống như hoàng hôn say rượu.
Vừa mở mắt ra đã chạm phải ánh mắt của Trần Kỷ Hoài.
Cô vừa mới ngủ dậy, CPU trong não vẫn chưa khởi động lại thành công, Tống Tuệ Tuế ngơ ngác đưa tay ra chọc chọc vào má Trần Kỷ Hoài.
Giọng cô vừa ngoan ngoãn vừa khàn khàn, còn mang theo sự hoang mang: “Tôi đã vẽ xong hết rồi, sao cậu còn đuổi theo tôi vào cả trong mơ thế?”
Nói xong, cô lại chọc chọc, đầu ngón tay ấn một lúm đồng tiền nông trên má cậu.
“...”
Biểu cảm lạnh lùng thường ngày của Trần Kỷ Hoài thoáng chốc cứng đờ.
Hơi ấm từ đầu ngón tay Tống Tuệ Tuế truyền đến, cảm giác chạm vào má cậu vô cùng rõ ràng.
Cậu khẽ liếc mắt xuống, con ngươi nhàn nhạt lướt từ đầu ngón tay Tống Tuệ Tuế đến khuôn mặt cô.
Bốn mắt nhìn nhau, đến cả không khí dường như cũng trở nên tĩnh lặng.
Ánh mắt Tống Tuệ Tuế từ ngây ngẩn dần trở nên tỉnh táo, sau khi ý thức được mình đang làm gì, mặt cô “bừng” một tiếng đỏ ửng lan từ cổ trở lên.
“Còn không buông tay?”
Trần Kỷ Hoài mở miệng, âm cuối cất cao, mang theo vẻ lạnh lẽo phảng phất như một ly rượu gạo được ủ trong tuyết.