Đinh! Người bảo hộ Tuệ Tuế Online

Chương 3

Trước Sau

break

"Cậu ấy có ý gì vậy?"

Tống Tuệ Tuế nhìn về phía Chu Đồng, khuôn mặt hơi phồng lên giống như một con sóc chuột chứa đầy hạt dẻ, y hệt như con rối đất sét kia.

Chu Đồng chớp chớp mắt, nhún vai tỏ vẻ mình cũng không rõ. Nhưng mà...

"Tuệ Tuế này, sao tôi lại thấy cái tên Trần Kỷ Hoài này quen thế nhỉ? Hình như Lục Nhiên có nhắc qua rồi thì phải?"

Nhiên Tổng- Nhậm Lục Nhiên, chính là người ngồi bàn trên không đến lớp hôm nay.

Vì cậu ấy thường xuyên bao cả nhóm đi ăn nên mọi người mới gọi cậu ấy là tổng Nhiên.

Tống Tuệ Tuế, Chu Đồng và Nhậm Lục Nhiên, ba người sống cùng một khu biệt thự, từ khi quen biết gần như ngày nào cũng như hình với bóng. 

Nếu xếp theo thứ tự trong truyện tranh của Tống Tuệ Tuế thì bọn họ có quan hệ là đại sư huynh, nhị sư tỷ và tiểu sư muội.

"Cậu ấy từng nhắc tới à?"

Tống Tuệ Tuế chẳng có ấn tượng gì cả.

Chu Đồng nghiêng người, lấy điện thoại từ trong hộc bàn ra, lướt xem nhóm chat WeChat của họ.

"Tìm thấy rồi."

"Mùa đông năm ngoái, Nhiên tổngtham gia đợt huấn luyện thi Toán cấp tỉnh, ở chung một phòng ký túc xá với Trần Kỷ Hoài."

Lướt màn hình lên trên, Chu Đồng khẽ 'a' một tiếng: "Trần Kỷ Hoài còn là giải nhất cấp tỉnh nữa đấy. Xem ra, lớp chúng ta đúng là vừa đón một vị đại thần mặt ngọc rồi.”

"Nhậm Lục Nhiên không phải cũng là giải nhất cấp tỉnh sao?” Tống Tuệ Tuế chống cằm, lắc lư ghế.

"Thôi nào, Nhiên tổngxếp hạng 52 toàn tỉnh, còn Trần Kỷ Hoài..." Chu Đồng liếc Tống Tuệ Tuế, cô ấy dừng một chút rồi nói tiếp: "Xếp thứ 27 toàn tỉnh."

Năm ngoái đội tuyển thi Toán cấp tỉnh của thành phố An chỉ có tổng cộng 20 suất, dù là giải nhất cấp tỉnh cũng chỉ có chưa tới 80 người, hơn nữa phần lớn trong đó là học sinh lớp 12, học sinh lớp 11 lại càng ít ỏi.

"Cậu ấy chuyển đến trường Nhất Trung, chắc là vì muốn vào đội tuyển tỉnh năm nay, sau đó đi thi toàn quốc." Chu Đồng phân tích.

Trình độ thi Toán của trường Nhất Trung ở thành phố An thuộc hàng top, so với trường Thực Nghiệm trước đây của Trần Kỷ Hoài thì dù là về mặt giáo viên hay kinh nghiệm thi đấu đều cao hơn một bậc.

Nói không chừng chuyện Trần Kỷ Hoài chuyển trường là do giáo viên đội tuyển đặc biệt đi 'đào' về đấy.

Thảo nào hôm nay chủ nhiệm khối cũng ra mặt.

Tống Tuệ Tuế lại nhìn về phía chỗ của Trần Kỷ Hoài.

Bàn học của Trần Kỷ Hoài được dọn dẹp rất sạch sẽ, không có những chồng sách cao như 'trường thành' giống người khác, cũng không bày nhiều đồ dùng học tập đáng yêu như của Tống Tuệ Tuế, chỉ đơn giản đặt một túi bút và một cuốn sách bài tập Olympic Toán. 

Con người cậu ấy cũng vậy, toát ra một khí chất xa cách, lạnh lùng.

Ánh mắt cô rơi xuống bàn mình, bài thi 148 điểm của Trần Kỷ Hoài đang đè lên trên trang truyện tranh cô vẽ, góc không bị che để lộ ra hình tiểu sư đệ xám xịt, một chút cũng không phù hợp với hình tượng đại thần mặt ngọc của Trần Kỷ Hoài.

Thôi được rồi, cô thừa nhận mình vẽ truyện tranh này có hơi OOC.

Là do cô có chút giận cá chém thớt trong đó.

Tống Tuệ Tuế im lặng.

Vài giây sau, cô rút tờ giấy vẽ đó ra, gấp lại cẩn thận rồi cất vào hộc bàn.

[Chú Trương: Chú đến cổng rồi.]

[Tống Tuệ Tuế: Vâng ạ.]

Sau khi tiết tự học buổi tối đầu tiên kết thúc, chiếc đồng hồ trên cổ tay Tống Tuệ Tuế sáng lên. Chú tài xế Trương đã nhắn tin cho cô.

Sau khi nhắn tin trả lời, cô bắt đầu thu dọn cặp sách.

"Cậu muốn đến phòng vẽ à?" Chu Đồng ngẩng đầu lên từ đống bài tập.

"Ừ. Chú Trương đang ở cổng đợi tôi." 

Tống Tuệ Tuế nhét bài tập vào cặp, chiếc móc khóa hình thỏ cụt đuôi treo trên dây kéo cặp sách cũng lắc qua lắc lại.

Lúc chuẩn bị đeo cặp lên vai, Tống Tuệ Tuế sờ thấy chiếc điện thoại giấu trong lớp lót bên trong.

Suy nghĩ một lúc, cô vẫn quyết định không mang nó về nhà.

Cô liếc ra cửa, không thấy giáo viên đâu mới lén lút đưa điện thoại cho Chu Đồng.

"Vẫn quy tắc cũ nhé." 

Tống Tuệ Tuế chớp chớp mắt, hai tay nắm chặt tay Chu Đồng, trịnh trọng như thể đang gửi gắm trẻ mồ côi.

Cất điện thoại đi một cách thành thục, Chu Đồng giơ tay ra dấu OK, cô và Tống Tuệ Tuế chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu ý đối phương.

"Vậy tối nay cậu vẽ xong bản thảo thì nhớ gửi cho tôi nhé. Tôi sẽ giúp cậu đăng lên."

Tống Tuệ Tuế gật đầu: “Nhưng có lẽ tôi sẽ vẽ xong khá muộn, sáng mai cậu ngủ dậy rồi đăng lên cũng kịp.”

Chiếc điện thoại này là do Tống Tuệ Tuế giấu ba mẹ mua, chuyện này cùng với việc cô làm Uploader trên Bilibili đều thuộc dạng bí mật cấp một, loại bí mật mà có đánh chết cũng không thể để bị phát hiện.

Vì thế, Chu Đồng và Nhậm Lục Nhiên đã trở thành tấm lá chắn kiêm trợ thủ đắc lực nhất của cô.

Sau khi dặn dò Chu Đồng xong, Tống Tuệ Tuế cầm giấy xin phép đi ra cổng trường.

"Đi vẽ à cháu." Bác bảo vệ tùy ý liếc qua giấy xin phép, cười ha hả nói một câu.

Kể từ khi khai giảng học kỳ này, mỗi ngày sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Tống Tuệ Tuế đều xin phép ra ngoài để đến phòng vẽ.

Cô và bác bảo vệ đã quen thân, việc kiểm tra giấy xin phép cũng chỉ còn mang tính tượng trưng.

Sau khi lên xe, Tống Tuệ Tuế quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hoàng hôn sắp tàn, nhuộm cả bầu trời một tầng màu vỏ quýt, vương chút ánh sáng cuối ngày lên tán cây, những bức tường và gương mặt của mỗi người qua đường.

Phòng vẽ và trường học thực ra rất gần nhau, đi dọc theo con đường lớn trước cổng trường khoảng 500 mét sau đó rẽ vào một con hẻm nhỏ là tới. 

Nếu đi taxi thì còn chưa đến giá mở cửa.

Chỉ một thoáng lơ đãng, xe đã dừng trước cửa phòng vẽ.

"Chú Trương, khoảng cách gần như vậy, không cần phiền chú mỗi ngày đều phải đến đâu ạ." Tống Tuệ Tuế quyết định lên tiếng trước khi xuống xe.

Cô bóp con thỏ cụt đuôi trên cặp sách, đôi tai bông của nó bị nắm chặt trong tay.

Chú Trương lộ vẻ khó xử.

Tống Tuệ Tuế nhận ra yêu cầu mình vừa đưa ra, dù là đối với chú Trương hay đối với chính cô mà nói đều có thể coi là hà khắc.

Ngay lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, Tống Tuệ Tuế thả con thỏ cụt đuôi đã bị vò nát ra. 

Cô mở cửa xe bước xuống, cười vẫy tay với cửa sổ xe: “Cháu nói đùa thôi chú Trương. Cháu vào phòng vẽ trước đây ạ.”

Ánh sáng cuối cùng tan vào núi non buổi chiều tà, mây trắng hóa thành hình bóng buông xuống lúc chạng vạng. 

Chú Trương ngồi trong xe, nhìn bóng dáng tung tăng của Tống Tuệ Tuế, khẽ thở dài một tiếng.

-

Ba tiếng sau, lớp học ở phòng vẽ kết thúc. Ánh trăng chiếm lấy bầu trời, dịu dàng lan tỏa thứ ánh sáng nhàn nhạt trong đêm khuya.

Tống Tuệ Tuế lắc lắc vai và cổ, kéo lê bước chân mệt mỏi lên xe.

Ngồi trước giá vẽ cả đêm để vẽ tượng thạch cao, cô lúc này chỗ nào cũng không muốn động đậy giống như một cây nấm co mình ở ghế sau, lơ mơ như đang ở cõi tiên.

Về đến nhà, Tống Tuệ Tuế vẫn chưa hoàn hồn. 

Mãi cho đến khi dì giúp việc trong nhà bưng bữa ăn khuya ra và bảo với cô: “Ông Tống và bà Bùi có buổi xã giao, tối nay đều không có nhà.”

Mắt Tống Tuệ Tuế lập tức sáng rực, cảm giác mệt mỏi dường như tan biến. 

Trên mặt cô chỉ “Vâng ạ” một tiếng nhưng trong lòng lại nhảy nhót vui sướng.

Tối nay, cô không cần phải lén lút như ăn trộm để vẽ bản thảo nữa rồi!

Sau khi nhắn một tin “Con về nhà rồi” cho Bùi Nghi, Tống Tuệ Tuế nhanh chóng ăn xong bữa khuya rồi ôm cặp sách lên lầu.

Vội vàng làm xong bài tập môn cuối cùng, cô mới nhìn thấy bài kiểm tra Toán 148 điểm bị đè ở dưới cùng.

Giải nhất cấp tỉnh đương nhiên sẽ biết làm đề thi đua rồi.

Đầu bút gõ gõ lên cái tên Trần Kỷ Hoài, Tống Tuệ Tuế khẽ nhíu mày lẩm bẩm.

Bài kiểm tra Toán lần này, đề ra biến thái vô cùng, từ trắc nghiệm đến tự luận đều ngang với trình độ thi đua.

Tống Tuệ Tuế vốn đã dốt Toán, làm bài cơ bản còn được, bài nâng cao cấp hai thì phải xem vận may, còn loại đề nâng cao ở trình độ này... thà bảo cô một ngày cày xong bản hoạt họa của một bộ phim hoạt hình còn dễ hơn.

Thấy sắp không kịp giờ, Tống Tuệ Tuế giơ tay, dứt khoát ném bài kiểm tra sang một bên, không định sửa lỗi sai trong tối nay.

Dù sao thì trí nhớ của cô giáo cũng kém, ngày mai đến lớp chắc chắn sẽ không nhớ chuyện kiểm tra bài của cô đâu. Ngược lại, nếu không vẽ bản thảo nữa thì sẽ không kịp tham gia sự kiện kỳ thứ ba.

Vui vẻ đưa ra quyết định, Tống Tuệ Tuế dẹp bài tập sang một bên, bày bàn vẽ ra. 

Cô rút cuốn sổ phác thảo từ trên giá sách ra, gọt một cây bút chì mềm, nhìn vào trang giấy trắng để lên ý tưởng vài giây sau đó tiện tay vẽ một chú thỏ bánh su kem đang treo ngược trên đỉnh vầng trăng.

Đôi tai của chú thỏ bị xách lên, mắt trợn tròn, một vẻ đáng yêu ngơ ngác.

Vẽ xong, cô tự làm mình bật cười.

Gió đêm yên lặng, Tống Tuệ Tuế cảm thấy tai hơi trống trải, muốn tìm một phòng livestream học tập yên tĩnh nào đó để làm âm thanh nền.

Thế là, cô mở app Bilibili, thành thục lướt danh sách đang theo dõi và nhấn mở phòng livestream của 'Chencheng.'

Phòng livestream của 'Chencheng' trông đặc biệt đơn giản giữa một loạt các phòng livestream sặc sỡ khác.

Chiếc đèn bàn màu trắng tinh lặng lẽ tỏa ra vầng sáng, bàn học cũng một màu trắng toát, một quyển sách bài tập đang mở ra, uploader không lộ mặt, camera chỉ quay vào sách bài tập, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay cậu ấy cầm bút làm bài. 

Phòng livestream cũng không có nhạc nền, chỉ có tiếng sột soạt của ngòi bút lướt trên mặt giấy.

Bàn tay của uploader rất đẹp. 

Ngón tay thon dài cầm bút, đốt ngón tay hơi cong, khi dùng sức thì mạch máu trên mu bàn tay nổi lên, gầy guộc rõ ràng kéo dài đến xương cổ tay, giống như một khúc ngọc lạnh sống động.

Trên cuốn sách bài tập chi chít những công thức khiến người xem không hiểu, chữ viết thanh tú, nhưng ở cuối nét bút lại mang theo vẻ sắc bén không thể che giấu.

Tống Tuệ Tuế bắt đầu theo dõi uploader này từ đầu học kỳ, cô rất thích cảm giác đắm chìm yên tĩnh và thanh nhã trong phòng livestream của cậu ấy, tựa như cơn gió lạnh đầu tiên vào một buổi sáng sớm đầu xuân đậu trên giọt sương nơi đầu ngọn lá.

Vào xem livestream được vài phút, phong cách lạnh lùng này khiến Tống Tuệ Tuế bất giác liên tưởng đến Trần Kỷ Hoài.

Tống Tuệ Tuế nhíu mày.

Nếu hình tượng của cả lớp không hợp, vậy thì dùng Trần Kỷ Hoài làm tư liệu sống vậy.

Dù sao cũng là vẽ về cuộc sống tiên hiệp xung quanh mình, tập 2 vẽ về vị tiểu sư đệ đại thần mới đến Lục Phong Lệ, nghe cũng không tệ lắm.

Đại thần mặt ngọc.

Tiểu sư đệ.

Trần Kỷ Hoài.

Suy nghĩ miên man, cô vô thức viết tên Trần Kỷ Hoài ra giấy.

Khi nét ngang cuối cùng được viết xuống, Tống Tuệ Tuế mới hoàn hồn.

Nhờ có Chencheng, cô đã có linh cảm mới.

Lấy một tờ giấy vẽ trống khác, phác thảo các khung tranh, Tống Tuệ Tuế vẽ thêm một bàn tay xinh đẹp bên cạnh chú thỏ bánh su kem như thể bàn tay đó từ trên trời giáng xuống xách tai thỏ lên.

Vầng trăng màu máu treo cao, đỉnh Lục Phong Lệ bị mây đen che phủ, một luồng sát khí của cơn giông tố sắp đến cuồn cuộn trong không khí.

Chú thỏ trên đỉnh vầng trăng như sắp rơi xuống, giống như báo hiệu một điềm xấu cho đến khi bị bàn tay xinh đẹp kia túm lại.

Khung hình lia lên, một bộ y phục màu đen bị gió lạnh thổi phần phật, thiếu niên đội mũ trùm không nhìn rõ mặt, mái tóc đen bị gió thổi bay. 

Cận cảnh đôi mắt, đuôi mắt hẹp dài với con ngươi tựa ngọc đen, thấm đẫm ánh sáng lạnh lẽo, ngay cả ánh trăng cũng phải lui ba phần.

Tiếng gió ở Lục Phong Lệ ngày càng dữ dội, tất cả đệ tử được triệu tập tại Thương Điện, ai nấy đều có sắc mặt ngưng trọng.

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, thiếu niên áo đen xách theo con thỏ, đạp lên vỏ kiếm, xuyên qua gió lớn mà đáp xuống như vầng trăng rơi.

Dòng chữ Lệ thư theo phong cách thủy mặc đúng lúc hiện ra bên trái, viết rằng - “Học viện Nam Sơn tập 3 - Tiểu sư đệ không có ý tốt”.

-

Thức cả đêm, Tống Tuệ Tuế đã hoàn thành công việc trước khi kim đồng hồ tạo thành một góc 90 độ đầu tiên (tức 3 giờ sáng).

Cô lười biếng vươn vai, ngả người vào lưng ghế, mười ngón tay đan vào nhau xoa bóp các đốt ngón tay, nghỉ ngơi vài phút rồi mới ngồi thẳng dậy.

Phòng livestream trên app đã tối đen, Tống Tuệ Tuế không nghĩ nhiều, donate cho uploader rồi thoát khỏi ứng dụng.

Cô kẹp điện thoại lên giá đỡ, điều chỉnh ánh sáng và bắt đầu quay video bản thảo.

Lần lượt lật các trang theo nhịp, sau khi chụp ảnh và quay các đoạn video ngắn, cô nhập tư liệu vào phần mềm chỉnh sửa, ghép thêm nhạc và hiệu ứng thích hợp.

Thao tác một hồi, lại hơn nửa tiếng trôi qua, cô cố gắng chống mí mắt, gửi video đã chỉnh sửa xong cho Chu Đồng.

Mãi cho đến khi thanh tiến độ gửi đi đạt một trăm phần trăm, Tống Tuệ Tuế mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô quăng mình thật mạnh lên chiếc giường mềm mại, đưa tay kéo chăn đắp lên người, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc