Mắt Tống Tuệ Tuế mở to, cô chỉ vào tập tranh, chắp hai tay lại, ấp úng nói không thành tiếng: “Giúp với, bạn học!”
Trần Kỷ Hoài nhìn cô với vẻ mặt thờ ơ, ngón tay đang nắm lưng ghế khựng lại một chút nhưng vẫn không dừng lại theo quán tính.
Ngay khoảnh khắc chiếc ghế bị kéo ra, một tiếng “Rầm” vang lên, xấp giấy vẽ kéo theo những thứ lặt vặt trong hộc bàn rơi đầy xuống đất.
“!”
Những tờ giấy vẽ đầy hình chibi rơi lả tả khắp sàn, cùng với đó là những món đồ chơi nhỏ lộn xộn trong hộc bàn cũng rơi ra.
Một tượng Corgi mông cong bằng đất sét, một mô hình lắp ráp bằng bìa cứng, một con búp bê LinaBell bằng nỉ len, một tòa lâu đài công chúa được chạm khắc sơ sài bằng phấn...
Còn có một tờ bài thi trắng tinh bay đến chân bục giảng, lượn một vòng ngay dưới mí mắt Sầm Bảo Bình.
Đó là bài kiểm tra toán tuần trước, con số 48 được viết bằng bút đỏ chễm chệ ở góc trên bên phải.
-
Không khí trong lớp học chìm vào tĩnh lặng một lúc lâu.
Tống Tuệ Tuế đến cả hơi thở cũng trở nên nhẹ bẫng, cô liếc nhanh về phía Sầm Bảo Bình.
Thấy sắc mặt thầy đen như đít nồi, cô lập tức ngoan ngoãn đứng dậy, tỏ thái độ nhận lỗi thành khẩn.
Mắt cô hơi tròn, trời sinh đã có một gương mặt ngọt ngào đáng yêu, lúc này cúi đầu lại càng tỏ ra vô tội và ngoan ngoãn.
Thái dương Sầm Bảo Bình giật thon thót. Thầy phải hít sâu vài hơi mới kiềm chế được cơn tức giận.
Cô học trò này có vài phần thông minh lanh lợi nhưng lại chẳng mấy khi dùng vào việc học.
Bình thường cô thích vẽ vời, làm đồ thủ công, chỉ cần không quá đáng thì thầy cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Huống hồ, đôi khi thầy cũng phải thừa nhận, cô gái này rất có tài hoa.
Nhưng hôm nay thì không may, cô lại dẫm đúng vào bãi mìn của thầy.
Vừa nãy ở văn phòng, Sầm Bảo Bình đã bị chủ nhiệm khối phê bình một trận vì kết quả bài kiểm tra toán lần này của lớp 11A6 không được lý tưởng.
Bây giờ lại bị mất mặt ngay trước lớp, thầy xoa xoa thái dương, cơn tức trong lòng càng không sao nuốt trôi được.
“Tống Tuệ Tuế, cái bàn trước mặt em là cái hộp thần kỳ của nhà em đấy à? Cái gì cũng nhét vào trong thế?”
“Quả thật là đựng được rất nhiều đồ ạ.” Tống Tuệ Tuế liếc nhìn thầy Sầm Bảo Bình, dè dặt trả lời.
“Thế có cần dán cho em cái nhãn, ghi là ‘hàng độc quyền’ không?”
Như đổ thêm dầu vào lửa, Sầm Bảo Bình tức giận chỉ vào tờ bài thi trên đất rồi lại giơ tờ bài thi trên tay mình lên: “Kiểm tra toán được 48 điểm, em không thấy xấu hổ mà còn lơ là à? Em nhìn bạn học mới đến xem, cùng một đề thi mà người ta chỉ dùng một nửa thời gian đã được 148 điểm rồi. Chuyện này mà nói ra ngoài, người không biết còn tưởng điểm tối đa của bài thi này là 50 đấy!”
Thầy Sầm Bảo Bình giơ tờ bài thi lên, trong giọng nói có vài phần tiếc cho viên ngọc không được mài giũa.
48 điểm - 148 điểm, giá mà cô có thể được thêm hai điểm cho chẵn...
Mãi cho đến khi ánh mắt thầy chuyển từ Tống Tuệ Tuế sang Trần Kỷ Hoài, sắc mặt mới dịu đi một chút.
Đúng lúc này chuông vào lớp vang lên, tiết này là tiết tiếng Anh. Cô giáo tiếng Anh đã đứng ở cửa một lúc lâu.
Sầm Bảo Bình nén giận, phất tay: “Được rồi, mau nhặt đồ lên đi!”
Nói xong, thầy bước ra ngoài được hai bước.
Rồi như nghĩ ra điều gì, ngay khi Tống Tuệ Tuế còn chưa kịp mừng thầm, thầy đã bất ngờ quay lại nhặt hết những tờ giấy vẽ trên sàn.
Lúc đi, thầy còn cố tình liếc Tống Tuệ Tuế một cái: “Tan học nhớ tìm bạn Trần Kỷ Hoài để chữa lại bài kiểm tra này, ngày mai trong giờ toán tôi sẽ kiểm tra.”
Cứ thế trơ mắt nhìn hơn ba mươi bức vẽ của mình bị tịch thu, Tống Tuệ Tuế cảm thấy mình như một cây cải thìa bị vắt khô nước, hoàn toàn héo rũ. Cô lí nhí đáp “Vâng ạ” một tiếng rồi ngồi xuống ngoan ngoãn nhặt đồ.
Cô lách qua vạt áo của Trần Kỷ Hoài, ngồi thu lu một góc dưới gầm bàn, trông như một chú sóc con lông xù đang cố với lấy đồ ăn từ trong hang, mà móng vuốt lại quá ngắn nên không tài nào với tới.
Khi Tống Tuệ Tuế cố gắng duỗi tay lần thứ ba để nhặt tờ bài thi toán bị rơi ở lối đi mà không được, Trần Kỷ Hoài khẽ thở dài một tiếng gần như không nghe thấy rồi cúi xuống giúp cô.
Đầu ngón tay cậu vừa chạm vào tờ giấy cũng là lúc chạm phải đầu ngón tay của Tống Tuệ Tuế.
Vẻ mặt tủi thân của Tống Tuệ Tuế lập tức thay đổi, cô ngẩng đầu lên, đuôi tóc hơi vểnh lên quét qua mu bàn tay của Trần Kỷ Hoài.
“Bạn học, sao cậu không có chút tinh thần hiệp sĩ nào vậy?”
Giọng cô gái nhỏ mềm mại vang lên, vẻ mặt trông rất hung dữ, chỉ có điều với gương mặt ấy thì lại chẳng có chút sức uy hiếp nào.
Khi cô nhìn rõ mặt Trần Kỷ Hoài, cô thoáng sững sờ.
Là cậu ấy sao?
Chàng trai làm thêm ở quán cà phê.
Tuy lúc đó chỉ là một cái liếc nhìn thoáng qua nhưng khuôn mặt đẹp như tiên nhân này của Trần Kỷ Hoài thật sự rất khó để quên.
Nhưng mà...
Vừa nghĩ đến những bức tranh mà mình đã vất vả mấy ngày để vẽ lại bị tịch thu vì cậu ta, mọi suy nghĩ vẩn vơ đều tan biến hết.
Tống Tuệ Tuế khẽ cau mày, vẻ mặt lộ rõ ý “thật lãng phí một gương mặt đẹp”.
“?”
Trần Kỷ Hoài khựng lại rồi buông tay. Tờ bài thi bị Tống Tuệ Tuế giật lấy.
Ánh mắt cậu lướt qua con số 48 điểm trên bài kiểm tra toán, cậu khẽ cau mày rồi liếc nhìn Tống Tuệ Tuế.
“!”
Ánh mắt đó là có ý gì?
Tống Tuệ Tuế không chút nghi ngờ rằng mình đã đọc được ý tứ “quan tâm trẻ thiểu năng” trong mắt Trần Kỷ Hoài.
Cô càng tức hơn.
Tống Tuệ Tuế nghĩ, nếu lúc này có một cái hố trên đất, hoặc là cô tự chui xuống, hoặc là cô sẽ nhét cái người mới đến này xuống đó.
Cô nén giận, không muốn để ý đến Trần Kỷ Hoài nữa. Tống Tuệ Tuế gom hết những món đồ lặt vặt trên sàn vào lòng, đè tất cả lên tờ bài thi, che kín con số hai chữ số kia.
Sau đó cô đứng dậy, ngồi lại vào chỗ của mình.
-
“Tuệ Tuế, cậu đừng giận nữa mà.” Chu Đồng nhân lúc cô giáo tiếng Anh không để ý, xoa đầu Tống Tuệ Tuế.
“Bảo Bình chắc chắn là do bài kiểm tra toán lần này lớp mình không bằng lớp 11A5 nên bị chủ nhiệm khối mắng, mới tức giận mà mắng cậu thôi.”
Tống Tuệ Tuế vòng tay ôm lấy eo Chu Đồng, vùi mặt vào lòng cô bạn để tìm kiếm sự an ủi.
Tóc của Chu Đồng dài đến thắt lưng, đuôi tóc uốn lượn tự nhiên, cọ vào má cô hơi nhồn nhột.
Chu Đồng và Tống Tuệ Tuế đã là bạn thân từ hồi cấp hai, vì lớn hơn cô một tuổi nên lúc nào cũng cưng chiều cô như em gái.
Cô bạn tự nhiên ôm lấy Tống Tuệ Tuế vỗ về, đuôi mắt khẽ liếc xuống, mang theo chút lo lắng.
“Tập tranh bị Bảo Bình thu rồi, chắc là một thời gian nữa mới lấy lại được, thế bản thảo của cậu tính sao đây?”
Nói đến đây, thực ra Tống Tuệ Tuế là một UP chủ mảng mỹ thuật trên trang Bilibili.
Hoạt động chủ đề tháng 3 của Bilibili là “Cuộc sống tiên hiệp quanh ta”, không giới hạn chuyên mục, các UP chủ đều có thể đăng ký tham gia.
Tống Tuệ Tuế đã vẽ lại toàn bộ trường trung học số 1 thành một môn phái tiên hiệp, đặt tên là “Nam Sơn Thư Viện”, còn lớp 11A6 của họ thì nằm ở “Lê Lục Phong” của Nam Sơn Thư Viện.
Cô vẽ lại những câu chuyện thú vị hàng ngày trong lớp thành một bộ truyện tranh hoạt hình cổ phong, đăng tải dưới dạng bản thảo viết tay.
Bộ truyện đã gây được tiếng vang nhỏ giữa vô số các video khác và thành công lọt vào vòng thứ ba của hoạt động.
Vốn dĩ, cô dự định khung hình kết thúc của kỳ truyện tranh thứ ba sẽ là hình ảnh của cả lớp.
Để bức tranh cuối cùng được chân thực nhất, Tống Tuệ Tuế đã bắt đầu tranh thủ thời gian để vẽ ký họa chibi cho các bạn trong lớp từ thứ hai.
Tưởng chừng đã sắp vẽ xong kịp hạn chót, vậy mà ngay lúc then chốt này lại bị Sầm Bảo Bình tịch thu mất tập tranh.
Tống Tuệ Tuế lại dụi dụi vào mái tóc xoăn của Chu Đồng, sau đó mới rời khỏi vòng tay cô bạn, cầm một cây bút chì màu lên, chán nản xoay tròn trong tay.
Ngày mai là hạn chót của hoạt động kỳ thứ ba rồi, vẽ lại từ đầu hiển nhiên là không kịp.
Có thứ gì có thể thay thế, mà lại có thể nối tiếp được với cốt truyện và chủ đề không nhỉ?
Ánh mắt cô vô định lướt theo những hạt bụi trong không khí, đột nhiên cô dừng lại trên người Trần Kỷ Hoài.
Linh cảm trong đầu cô nảy mầm như nấm mọc sau mưa.
Ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh, ánh nắng ngay lập tức chan hòa khắp bầu trời. Ánh nắng xuyên qua, nhuốm mái tóc đen của Tống Tuệ Tuế một màu vàng óng.
Tống Tuệ Tuế nhìn chằm chằm vào bờ vai thẳng tắp của chàng trai bàn trước, cô khẽ nheo mắt, hàng lông mày xinh đẹp hơi nhướng lên.
“Không sao, mình đổi kết cục khác là được.”
-
Lớp 11A6 có tổng cộng 42 học sinh nhưng lúc này trong lớp rõ ràng vẫn chưa đủ người.
Ví dụ như hai cái bàn phía trước Tống Tuệ Tuế đều trống, chỉ là cái bàn bên trái không có ai ngồi, bị mọi người dùng làm nơi để đồ linh tinh, còn trên mặt bàn bên phải có một chồng sách, rõ ràng là chủ nhân của nó chưa đến.
Trần Kỷ Hoài kéo ghế ra và ngồi xuống. Sau khi lấy sách giáo khoa và đồ dùng học tập từ trong cặp ra, cậu kéo khóa lại rồi nhét cặp vào hộc bàn.
Tay cậu khựng lại, sờ thấy một vật có hình thù kỳ lạ ở sâu trong hộc bàn.
Hơi cứng.
Nhẹ bẫng.
Trần Kỷ Hoài lấy nó ra xem.
Đó là một chú sóc con đang ôm hạt dẻ, được nặn bằng đất sét siêu nhẹ. Trên móng vuốt của chú sóc còn khắc một chùm bông lúa mạch nhỏ xíu.
Vừa nhìn đã biết là đồ của cô bạn ngồi phía sau.
Trông cũng... khá giống cô ấy.
Trần Kỷ Hoài véo nhẹ tai của chú sóc, con ngươi vẫn không có chút cảm xúc nào.
Sau giờ học tiếng Anh, mọi người trong lớp gần như đã quên bẵng đi bản nhạc thể dục giữa giờ.
Có những bạn hoạt bát muốn đến chào hỏi cậu bạn mới, cũng có người kinh ngạc với số điểm 148 bài kiểm tra toán của cậu nên muốn đến học hỏi kinh nghiệm nhưng tất cả đều bị khí chất lạnh lùng như băng của Trần Kỷ Hoài làm cho chùn bước.
Vì thế, chưa đầy một tiết học, tin đồn đã lan khắp khối 11 - lớp 11A6 có một vị đại thần mặt ngọc, nhà ở trên đỉnh núi tuyết, thuộc dạng người sống chớ lại gần.
Trần Kỷ Hoài cũng chẳng hề để tâm.
Cậu chống cằm, chữa xong các câu sai trong bài kiểm tra tiếng Anh rồi lại nhớ đến chú sóc trong hộc bàn. Cây bút đen xoay một vòng trên đầu ngón tay, cuối cùng cậu cầm theo bài kiểm tra toán 148 điểm và chú sóc con kia rồi xoay người lại.
Ánh mắt cậu hạ xuống, nhìn thấy hai xoáy tóc ngoan ngoãn ẩn hiện trên đỉnh đầu cô bạn bàn dưới.
Tống Tuệ Tuế đang gục mặt xuống bàn, vô cùng nghiêm túc viết viết vẽ vẽ. Quyển sách giáo khoa tiếng Anh của cô được mở phẳng ra, bên trên giấu một tờ giấy vẽ không dễ bị phát hiện.
Trên giấy là một chuỗi tranh phân cảnh theo phong cách hoạt hình cổ trang...
Một thiếu nữ áo đỏ đứng trên đài cao giữa mây, mái tóc đuôi ngựa buộc cao tung bay.
Cô khoanh tay trước ngực, nhìn xuống tiểu sư đệ áo đen ở dưới đài.
Cô còn cố tình thêm vài nét bút chi tiết lên quần áo của người đàn ông, khiến nó trông có vẻ hơi tồi tàn.
Trong khung thoại đám mây phía trên có ghi lời thoại.
“Là đệ tử mới của Lê Lục Phong, tuy bài kiểm tra toán của ngươi có cao hơn một chút nhưng với tư cách là tiểu sư tỷ, ta vẫn phải miễn cưỡng nhọc lòng chỉ điểm cho ngươi vài câu.”
Hai tờ bài thi “48” và “148” được trải ra trên bàn sách bằng gỗ trúc, tạo thành một sự đối lập rõ rệt.
Tiểu sư tỷ vẻ mặt nghiêm túc, tay cầm chuôi kiếm khẽ gõ lên hai tờ bài thi.
“Ngươi nên mang trong mình lòng đại nghĩa, giúp đỡ đồng môn, tuyệt đối không được nhiễm thói kiêu ngạo tự mãn. Ví dụ như...”
“Không được vì thi được 148 điểm mà coi thường người thi 48 điểm!” Tiểu sư tỷ nói một cách đanh thép.
Nét bút ở câu cuối cùng rất mạnh mẽ, số 48 bị tô vừa đậm vừa dày, phía sau còn có mấy dấu chấm than to đùng màu đỏ.
Chói mắt vô cùng.
Không thể phủ nhận, chuỗi tranh này vẽ cũng không tệ.
Nếu như trên đầu của vị tiểu sư đệ kia không có ba chữ “Trần Kỷ Hoài.”
Thù dai thật đấy?
Mí mắt Trần Kỷ Hoài khẽ nhướng lên, con ngươi đen sẫm tĩnh lặng nhìn cô.
Linh cảm sáng tác đang tuôn trào như suối, đúng lúc đang vẽ hăng say nhất, Tống Tuệ Tuế bỗng cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt từ trên đỉnh đầu phả xuống. Tay cô run lên, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Trần Kỷ Hoài.
Cô theo bản năng che tờ giấy lại, liếm liếm môi: “Tôi...”
“Trần Kỷ Hoài.”
Giọng Trần Kỷ Hoài không mặn không nhạt.
Cậu không hề nhắc đến bức tranh kia, chỉ cầm bài thi mở ra trên bàn, khớp ngón tay gõ hai cái vào phần ghi họ tên đã được che đi.
Sau đó, cậu đặt tượng đất sét lên trên tên của mình rồi dứt khoát đứng dậy đi ra khỏi lớp.
Khớp ngón tay của cậu thon dài, rõ ràng là gõ lên tờ bài thi nhưng lại như gõ vào lồng ngực Tống Tuệ Tuế.
Tống Tuệ Tuế: “...”
Khi nhận ra Trần Kỷ Hoài chỉ đang nhắc nhở rằng mình đã viết sai tên cậu ấy, Tống Tuệ Tuế cảm thấy một hơi tức nghẹn trong lồng ngực giống như đấm một cú vào bịch bông vậy.