Cơn mưa phùn đi qua, những cành anh đào sau một đêm đã nở rộ khắp các con đường, nhuộm cho thành phố An Thành một vẻ đẹp tươi tắn, rực rỡ. Ánh nắng đầu xuân xuyên qua rừng bách trong con hẻm, lọt qua bức tường đỏ ngói đen tạo thành những đốm sáng lốm đốm.
Con phố ven đường Nam Hồ.
Sau buổi trưa, dòng xe cộ trở nên chậm chạp, lười biếng. Ánh sáng và bóng râm hai bên đường đan xen vào nhau, tạo nên một không gian yên tĩnh và dễ chịu. Dưới bóng cây râm mát, từng tốp học sinh ngồi trên những chiếc ghế xếp sau giá vẽ, tay cầm cọ, tái hiện lại phong cảnh ven đường lên trang giấy.
Tống Tuệ Tuế ngồi trước một giàn dây leo, dùng đuôi cọ gõ nhẹ lên cằm. Cô lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía quán cà phê ở góc phố đối diện.
Quán cà phê mang phong cách miền Nam nước Pháp chìm trong ánh nắng xanh biếc, giai điệu nhạc jazz du dương theo gió bay đến cuối hẻm. Khung cửa sổ kính bằng gỗ được đẩy ra, trên bệ cửa đặt một chậu hoa dành dành lá nhỏ và một con mèo thần tài đang vẫy tay.
Chàng trai không xuất hiện nữa.
Tống Tuệ Tuế thu tầm mắt lại, nhìn vào bức tranh trên giá vẽ.
Trên tờ giấy cỡ 8K, một mảng lớn màu xanh ngày xuân được trải ra làm nền. Chàng trai mặc chiếc áo sơ mi cộc tay màu xanh bạc hà, bờ vai gầy mà thẳng tắp. Đầu ngón tay ấy hơi cong, cầm ly cà phê như thể đang pha latte art, mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh nhạt.
Chỉ là, bức tranh vẫn chưa có khuôn mặt.
Thôi vậy.
Cũng không nhất thiết phải vẽ rõ mặt người kia.
Cô chỉ bị cuốn hút bởi khoảnh khắc chàng trai ngẩng đầu lên qua khung cửa sổ gỗ, giây phút ấy tựa như mùa xuân phá tan băng giá, vạn vật hồi sinh.
Tống Tuệ Tuế nhướng mày, dùng chiếc bay sạch sẽ lấy một chút màu cuối cùng, vẽ góc nghiêng của chàng trai ẩn sau chậu hoa dành dành trên bệ cửa sổ, trong sự mờ ảo ấy lại càng toát lên vẻ lười biếng.
Hoàn hảo!
Cô búng tay một cái, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền đầy hài lòng.
“Ngụy Việt, thu tranh của mọi người lại đi.” Thấy thời gian cũng gần hết, giáo viên hướng dẫn lên tiếng, chuẩn bị kết thúc buổi vẽ ngoại cảnh lần này.
Nghe gọi tên mình, Ngụy Việt đứng dậy từ giữa đám đông.
Cậu ta trước đây cũng là học viên của phòng tranh, năm nay là sinh viên năm nhất, nhân dịp cuối tuần đến phòng tranh làm trợ giảng.
Khi thu tranh dọc theo từng hàng giá vẽ, đến lúc nhận được bức tranh của Tống Tuệ Tuế, Ngụy Việt lộ vẻ kinh ngạc.
Chủ đề của buổi vẽ ngoại cảnh lần này là “Thấy mùa xuân.”
Mọi người đa phần đều chọn vẽ những cành hoa anh đào rủ xuống khắp con hẻm, hoặc có chăng cũng chỉ là vẽ một chú mèo Ragdoll đang ngủ gật, lười biếng nằm dưới bức tường đỏ trong một vệt nắng nhạt.
Còn Tống Tuệ Tuế...
“Em gái, vẽ chân dung có phải là hơi lạc đề không?”
Ngụy Việt ôn hòa cười.
“Cách dùng màu của em cũng rất táo bạo.”
Màu xanh ngày xuân, một màu sắc nằm giữa xanh bạc hà và xanh xám nhạt, có độ bão hòa cao, tươi sáng và rực rỡ, thường rất ít người chọn để tô một mảng lớn như vậy.
Thế nhưng cậu ta cũng không thể không thừa nhận, bức tranh này của Tống Tuệ Tuế vẽ rất đẹp, trong trẻo và sạch sẽ, ngay cả ánh sáng và bóng đổ cũng được xử lý vô cùng tinh tế.
“Không được sao?” Tống Tuệ Tuế chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
Cô vốn rất xinh đẹp, mái tóc đuôi ngựa buộc cao, hàng mi cong vút mang theo nét mệt mỏi.
Ngồi dưới nắng lâu, cô buồn ngủ đến muốn chảy nước mắt.
Ngụy Việt còn muốn nói gì đó nhưng Tống Tuệ Tuế đã tô xong chi tiết cuối cùng, dứt khoát xé lớp băng dính giấy bốn cạnh bức tranh.
Cô đưa bức tranh cho Ngụy Việt, rõ ràng là không có hứng thú nói chuyện tiếp.
Sau đó cô ngồi co lại trên ghế, cầm một hộp sữa Vượng Tử nhỏ lên uống, trông hệt như chú mèo Ragdoll lười biếng trong tranh.
“...”
Ngụy Việt cầm bức tranh, đứng tại chỗ không đi.
Thật ra cậu ta có chút thích cô gái này.
Nhưng theo đuổi cả công khai lẫn âm thầm đã nửa năm, cô gái nhỏ vẫn không cho cậu ta chút phản ứng nào, đến bây giờ còn chưa thêm được WeChat.
Ngụy Việt liếc thấy khay màu đặt dưới giá vẽ, nhân lúc Tống Tuệ Tuế không để ý, cậu ta giả vờ xoay người đi qua rồi dùng mũi chân khều một cái, làm nghiêng khay màu đang dính đầy bột màu.
“Choang” một tiếng, khay màu bị úp ngược lên tấm bạt nilon trong suốt trải trên mặt đất.
Màu vẽ văng ra lộn xộn, vương vãi khắp nơi, làm hỏng cả một xấp giấy vẽ vừa mới bóc.
“Xin lỗi nhé em gái, anh không nhìn thấy.”
Ngụy Việt lùi lại một bước, gương mặt thanh tú tỏ vẻ áy náy. Thấy Tống Tuệ Tuế không có vẻ gì là tức giận, cậu ta mới nói tiếp: “Hay là, em gái thêm WeChat của anh đi, khay màu và giấy vẽ bị đổ, anh sẽ đền cho em theo giá gốc, được không?”
“...”
Tống Tuệ Tuế ngước mắt lên, nhìn Ngụy Việt một cách vô cảm.
Nếu cô không nhìn thấy mũi chân của cậu ta duỗi ra, có lẽ cô đã tin thật rồi.
“Không cần đâu, tôi không có WeChat.”
Cô liếc nhìn cổ tay mình, nơi đó đeo một chiếc đồng hồ màu hồng phấn, trông rất giống loại đồng hồ định vị trẻ em.
“?”
Sắc mặt Ngụy Việt cứng đờ trong giây lát. Thời đại này ai lại không có WeChat chứ? Rõ ràng là không muốn cho mà thôi.
“Em gái, cho anh cách liên lạc đi. Dù sao chuyện này cũng là lỗi của anh, anh mời em uống trà sữa để tạ lỗi nhé?”
Ngụy Việt vẫn tiếp tục dây dưa, Tống Tuệ Tuế kìm nén sự bực bội, dịch chân ra khỏi tấm bạt nilon bẩn thỉu.
Cô tiện tay xé một tờ giấy trắng, dùng bút chì than viết tên nhãn hiệu của giấy vẽ và khay màu rồi đưa cho Ngụy Việt.
“Anh có thể mua một bộ mới theo thông tin này rồi gửi đến quầy lễ tân của phòng tranh.”
Bốn chữ “quầy lễ tân phòng tranh” được cô nhấn mạnh rành rọt, thể hiện rõ rằng cô không muốn có bất kỳ dính dáng nào đến người trước mặt.
Cô vừa dứt lời, một bóng đen lướt qua ven đường, một chiếc ô tô màu đen dừng lại ngay trước mặt họ.
Cửa sổ sau xe từ từ hạ xuống, một người phụ nữ với vẻ ngoài được chăm sóc kỹ lưỡng, khí chất cao quý cất tiếng hỏi: “Tuệ Tuế, về nhà à con?”
Mắt Tống Tuệ Tuế sáng lên, cô vẫy tay đáp lời.
Sau đó cô ném cả tấm bạt, khay màu và giấy vẽ dính bẩn vào thùng rác, không thèm liếc nhìn Ngụy Việt thêm lần nào nữa rồi xoay người lên xe.
“Mẹ, sao hôm nay mẹ lại tự mình đến thế? Chú Trương đâu rồi ạ?”
Tống Tuệ Tuế ngọt ngào cất tiếng nhưng đôi mắt lại nhìn ra phía sau bà Bùi Nghi, hệt như một chú mèo đang tìm đồ ăn.
“Mẹ cho chú Trương nghỉ một hôm.”
Bùi Nghi cười, lấy ra một túi giấy đưa cho Tống Tuệ Tuế, tiện tay véo nhẹ mũi con gái: “Bánh tart hạt dẻ ở phố Tây, mẹ cố tình đi đường vòng để mua đấy, biết là con thích ăn mà.”
Lúm đồng tiền trên má Tống Tuệ Tuế càng ngọt hơn, cô nhanh chóng mở túi giấy ra, mùi thơm béo ngậy của bánh tart hạt dẻ lan tỏa.
“Trên đời này vẫn là mẹ tốt nhất.”
Cô cảm thán: “Lần trước bố lại mua cho con vị đào, làm con suýt nữa thì bị dị ứng.”
“Về nhà mẹ sẽ mắng ông ấy giúp con.”
Bùi Nghi khẽ cau mày, ánh mắt dừng trên cổ tay Tống Tuệ Tuế, bà hỏi: “À phải rồi, sao con lại quên sạc pin đồng hồ thế?”
“Ưm.”
Tống Tuệ Tuế cắn một miếng bánh, nói năng không rõ ràng: “Chiều nay vội ra ngoài vẽ tranh nên con quên mất.”
Cô lắc lắc cổ tay mảnh khảnh, màn hình đồng hồ cảm ứng sáng lên.
Vạch pin ở góc trên bên phải hiển thị màu đỏ cảnh báo, chỉ còn chưa đến 5% pin, biểu tượng định vị cũng liên tục nhấp nháy, nhắc nhở rằng pin sắp hết.
Những thông tin này đều được kết nối với điện thoại của Bùi Nghi, sẽ được cập nhật đồng bộ theo thời gian thực.
Tống Tuệ Tuế thấy vẻ mặt không đồng tình của Bùi Nghi, cô bèn kéo tay áo bà: “Lần sau con sẽ không quên nữa đâu ạ.”
“Con quên chuyện này mấy lần rồi? Mẹ thấy cái đầu này của con chỉ nhớ ăn thôi.” Bùi Nghi bất đắc dĩ.
Tống Tuệ Tuế đã như vậy không chỉ một hai lần, bà cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn đi dặn lại mấy lần phải nhớ sạc pin đồng hồ đúng giờ.
“Còn nữa, cái nhóm WeChat của lớp mà con cứ khăng khăng đòi vào ấy, mẹ thoát ra giúp con rồi. Chẳng phải là để bàn bài tập thì cũng là hóng chuyện của bạn bè, giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì.”
Tống Tuệ Tuế ăn nốt miếng bánh tart cuối cùng, vị bơ ngọt ngậy tan ra trong miệng. Cô cúi mắt, khẽ đáp một tiếng: “Vâng ạ”.
-
Thứ tư, tại trường trung học số 1 An Thành.
Cơn mưa xuân bất chợt ập đến, bắt đầu rơi tí tách ngay trước giờ thể dục giữa giờ, mặt sân thể dục bị ướt sũng, loang loáng nước.
Giờ thể dục giữa giờ bị hủy, đây là chuyện khiến người ta phấn khích chỉ sau ngày nghỉ.
Hành lang các lớp học chật ních người, túm tụm quanh lan can để xem mưa, ồn ào như một cái chợ.
Duy chỉ có lớp 11A6 khối tự nhiên là khác biệt.
Không một ai ra ngoài, thậm chí ở lối đi giữa các dãy bàn còn có một hàng dài xếp ngay ngắn, kéo dài từ bục giảng đến tận bức tường báo ở cuối lớp.
“Phía trước vẽ đến người thứ mấy rồi?” Một cậu bạn đứng cuối hàng nghiêng người ra, lớn tiếng hỏi.
“Nhanh lắm! Cậu có thể tin tưởng tuyệt đối vào tốc độ của Tống Tuệ Tuế.” Một cô bạn ở hàng trên quay đầu lại nói.
Cô bạn vừa dứt lời thì cũng vừa đến lượt mình.
Cô ấy ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Tống Tuệ Tuế, có chút ngượng ngùng: “Tuệ Tuế, mình có cần tạo dáng gì không?”
Tống Tuệ Tuế cầm tập vẽ, tay nắm chặt cây bút chì than, lia những đường nét thoăn thoắt trên giấy.
“Không cần đâu, cứ ngồi sao cho thoải mái là được.”
Đôi mắt hạnh của cô chỉ khẽ liếc lên một cái rồi lại cúi xuống, động tác trên tay không ngừng. Chỉ trong vài phút, đường nét của cô bạn đã được tái hiện lại y như đúc trên giấy.
“Xong rồi.” Tống Tuệ Tuế thở phào một hơi, ngón tay đã mỏi nhừ.
Đây đã là bức ký họa chibi thứ 32 cô vẽ trong tuần này. Ngẩng đầu nhìn hàng người đang xếp dài, những mái đầu đen nhánh kia dường như tạo thành một hàng dấu ba chấm thật dài trong lòng cô.
Sao vẫn còn nhiều người thế này?
Hít một hơi lạnh, tay Tống Tuệ Tuế run rẩy, cảm giác như sắp kiệt sức.
Bạn cùng bàn Chu Đồng khẽ chọc vào má cô: “Tuệ Tuế, hay là hôm nay đến đây thôi?”
Chữ “Được” vừa đến miệng đã bị chặn lại. Tống Tuệ Tuế nhanh chóng tính nhẩm thời gian trong đầu, đuôi mắt cô cụp xuống: “Không được, ngày mai là hạn chót của hoạt động kỳ thứ ba rồi, mình phải vẽ xong hôm nay mới được.”
Nghe vậy, Chu Đồng lộ vẻ mặt thương cảm nhưng lực bất tòng tâm. Cô bạn bóc một viên kẹo mút đưa cho Tống Tuệ Tuế: “Vậy cậu cố lên nhé.”
Vì người hâm mộ, mình vẫn có thể cố gắng!
Tự cổ vũ trong lòng, Tống Tuệ Tuế ngậm kẹo mút rồi lại cắm cúi vẽ thêm một người nữa.
“Làm gì đấy? Chuông reo rồi mà không nghe thấy à?”
Đột nhiên, tiếng “Cộc cộc cộc” trầm đục vang lên từ cửa trước, thầy chủ nhiệm Sầm Bảo Bình đang dùng mu bàn tay gõ cửa.
“Bình thường chào cờ cũng không thấy các em tích cực xếp hàng như vậy!”
Thầy năm nay vừa tròn bốn mươi, tóc húi cua, dáng người cao gầy, thường hay mỉm cười nên nếp nhăn ở đuôi mắt cũng sâu hơn người khác.
Nhưng bây giờ thầy lại đang nghiêm mặt, trong mắt không có một chút ý cười nào.
Lớp học trong nháy mắt im phăng phắc, đám đông lập tức giải tán, ai nấy đều ồn ào chạy về chỗ của mình.
Sầm Bảo Bình bước vào lớp, mọi người mới thấy đi phía sau thầy còn có chủ nhiệm khối.
Chủ nhiệm khối là một ông thầy già khó tính, lúc nào cũng cau mày, nhìn ai cũng không vừa mắt.
Thấy mọi người đã tản ra, chủ nhiệm khối cau mày nhìn chằm chằm Tống Tuệ Tuế đang đứng giữa “tâm bão”.
Thầy Sầm Bảo Bình cũng nhìn theo.
“Tống Tuệ Tuế! Đứng im!”
“Em đang làm trò gì ở đó thế?”
“Dạ, không có gì ạ.”
Tống Tuệ Tuế lúi húi ló đầu ra từ trong hộc bàn. Cô dùng một cây bút chì than mềm chưa gọt để búi tóc lên, vài lọn tóc mai lòa xòa bên tai.
“Trong tay cầm cái gì thế? Nộp lên đây.”
Thầy Sầm Bảo Bình liếc nhìn chủ nhiệm khối, cảm thấy hơi mất mặt nên sa sầm mặt, tỏ vẻ hung dữ đi đến trước bàn của Tống Tuệ Tuế.
Tống Tuệ Tuế: “...”
Cô ôm chặt tập tranh trong tay, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Thầy ơi.”
“Đừng lề mề nữa, nhanh lên!”
Sầm Bảo Bình giật lấy tập tranh từ tay cô.
“Đây là lần thứ mấy rồi? Có thể tập trung vào việc học hơn một chút không?”
Tập tranh bị lấy mất, Tống Tuệ Tuế ngoan ngoãn cúi đầu đáp một tiếng: “Vâng ạ”.
Thầy Sầm Bảo Bình ném tập tranh lên bục giảng, đẩy gọng kính rồi nhìn về phía chủ nhiệm khối: “Thầy Quách, để học sinh mới vào lớp được chưa ạ?”
“Lớp trọng điểm thì phải ra dáng lớp trọng điểm chứ.”
Chủ nhiệm khối bất mãn nói một câu, sau đó mới vẫy tay ra ngoài cửa: “Trần Kỷ Hoài, em vào đi.”
Ngoài cửa, một nam sinh bước vào lớp.
Cậu không mặc đồng phục, cặp sách được vắt một bên vai.
Thân hình trong chiếc áo phông đen trông khá gầy, nhìn sơ qua còn cao hơn Sầm Bảo Bình một chút.
Gương mặt cậu góc cạnh sắc sảo, vẻ mặt điềm tĩnh, đôi mắt hẹp dài toát ra vẻ lạnh lùng, dường như chẳng hề quan tâm đến màn kịch vui vừa rồi.
Ánh mắt cả lớp đều đổ dồn vào cậu bạn mới, những tiếng bàn tán nho nhỏ bắt đầu lan ra trong lớp học.
Tuy nhiên trong số đó không bao gồm Tống Tuệ Tuế và bạn cùng bàn của cô.
Tống Tuệ Tuế không ngẩng đầu, trong lòng cô đang ấm ức.
Cô tiện tay vẽ nguệch ngoạc hình ảnh ông thầy chủ nhiệm khối khó tính lên giấy nháp, còn trả thù bằng cách vẽ thêm mấy nếp nhăn.
Chủ nhiệm khối trước giờ vốn không thích học sinh năng khiếu, nếu không phải vì ông ta có mặt ở đây, Bảo Bình hôm nay chắc chắn sẽ không hung dữ như vậy, cũng sẽ không tịch thu tập tranh của cô.
Chu Đồng đưa tay lên che miệng, ghé sát vào tai Tống Tuệ Tuế, lo lắng hỏi: “Tuệ Tuế, tập tranh bị thu rồi, làm sao bây giờ?”
Tống Tuệ Tuế cũng che miệng, trên mặt lộ ra một tia ranh mãnh: “Mình cố tình dùng giấy vẽ rời, quyển đưa cho thầy Bảo Bình là quyển trống không, còn tranh vẽ ở kia kìa.”
Cô chỉ vào chiếc ghế phía trước, một xấp giấy vẽ đang đặt chênh vênh trên đó.
Nhìn từ hộc bàn ra phía trước, Chu Đồng giơ ngón tay cái với Tống Tuệ Tuế: “Vẫn là Tuệ Tuế của chúng ta thông minh.”
Hai người cúi đầu nói chuyện riêng, hoàn toàn không để ý có người đang đi tới bên cạnh.
Mãi cho đến khi một cái bóng đổ xuống mặt bàn, Tống Tuệ Tuế mới hoàn hồn.
Cô nghe thấy giọng thầy Sầm Bảo Bình từ trên bục giảng vọng xuống: “Học sinh mới ngồi vào cái bàn trống kia đi.”
Cô đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của nam sinh kia.
Thấy tay cậu đã đặt lên lưng ghế phía trước, xấp giấy vẽ chênh vênh kia có nguy cơ rơi xuống bất cứ lúc nào.