“!”
Rụt mạnh tay về, Tống Tuệ Tuế mím môi nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi mặt Trần Kỷ Hoài, chỉ đành căng da đầu đối diện với cậu.
Nếu lúc này cúi đầu, cô luôn có cảm giác mình đã nhận thua.
Đầu ngón tay tê dại, vẫn còn vương lại cảm giác mềm mại, Tống Tuệ Tuế lặng lẽ xoa xoa đầu ngón tay, đang định nói gì đó để phá vỡ sự xấu hổ thì ánh mắt lạnh như băng của Sầm Bảo Bình từ trên đỉnh đầu truyền đến.
“Tống Tuệ Tuế? Trần Kỷ Hoài?”
Sầm Bảo Bình đánh giá qua lại giữa hai người: “Sao còn chưa làm bài thi?”
Khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tống Tuệ Tuế, thầy ấy lập tức hiểu ra: “Tống Tuệ Tuế, có phải em lại ngủ trong giờ học không?”
Không dám lên tiếng, Tống Tuệ Tuế cúi gằm mặt, áp mu bàn tay lên gò má nóng bừng, cố gắng hạ nhiệt cho mình.
Nhắc đến bài thi và Tống Tuệ Tuế, dường như đã mở ra công tắc ký ức của Sầm Bảo Bình.
Vốn dĩ thầy ấy thật sự không nhớ chuyện bắt Tống Tuệ Tuế sửa lỗi sai trong bài kiểm tra, nếu không chú ý tới Tống Tuệ Tuế thì chuyện này cũng tự nhiên cho qua nhưng không chịu nổi là Tống Tuệ Tuế lại lọt vào tầm mắt của thầy.
“Bài kiểm tra Toán hôm qua thầy bảo em sửa đâu rồi?” Sầm Bảo Bình đẩy gọng kính.
Toang rồi.
Giật mình một cái, Tống Tuệ Tuế hoàn toàn tỉnh ngủ.
Đúng là họa vô đơn chí... Ngay cả bộ não cá vàng của Bảo Bình hôm nay cũng hoạt động tốt.
Tống Tuệ Tuế gượng cười khổ, lấy ra hai tờ bài kiểm tra bị nhét ở dưới cùng trong cặp sách.
Tờ bài thi trống trơn.
“Thầy ơi, em sai rồi ạ.”
Tống Tuệ Tuế dứt khoát đứng dậy, xin lỗi Sầm Bảo Bình, vẻ mặt chân thành tha thiết còn hơn cả trân châu thật.
“Em đừng có giở trò này với tôi.”
Sầm Bảo Bình đã thấy quá nhiều cô bé giở trò đáng thương. Thầy tuy nói vậy nhưng ngữ khí vẫn dịu đi một chút.
Có nhưng không nhiều lắm.
“Ra ngoài hành lang đứng sửa bài, sửa chưa xong thì tiết này cũng đừng vào lớp!”
Sầm Bảo Bình khoanh tay trước ngực, mặt không biểu cảm nhìn Tống Tuệ Tuế.
Tống Tuệ Tuế: “...”
-
Đối mặt với bức tường gạch men trắng của hành lang, Tống Tuệ Tuế bực bội vò hai tờ bài kiểm tra trong tay, mũi chân vu vơ đá vào góc tường.
Cô nghiêng người ló đầu, nhìn vào lớp học qua cửa sổ, mọi người đều đang cắm cúi làm bài.
Tầm mắt chuyển đến bục giảng, vừa hay bị Sầm Bảo Bình ngẩng đầu bắt gặp, Tống Tuệ Tuế lập tức đảo mắt đi, rụt đầu về ngoan ngoãn úp mặt vào tường chép lại bài thi.
Mở bài thi 148 điểm của Trần Kỷ Hoài ra xem.
Những dấu tick đỏ phủ kín bài thi, càng về sau dấu tick càng được vẽ to hơn, liếc mắt một cái cũng có thể thấy được sự vui vẻ trong lòng Bảo Bình khi chấm bài.
Khi nhìn thấy các câu hỏi lớn ở mặt sau, Trần Kỷ Hoài đều dùng hai cách giải, Tống Tuệ Tuế nhíu nhíu mũi, cảm nhận được một tia khác biệt của thế giới.
Nhìn lại bài thi của mình.
Thôi không nhắc tới thì hơn.
Đầu bút chọc chọc vào bài thi của mình, Tống Tuệ Tuế như thể chấp nhận số phận, bắt đầu chép đáp án của Trần Kỷ Hoài.
Một tiết học 45 phút, Tống Tuệ Tuế chỉ dùng nửa tiếng đã chép xong bài, mười lăm phút cuối cô liếc vào lớp học, Bảo Bình đang cúi đầu chấm bài, không rảnh để ý đến cô.
Dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, thế là cô cầm bút vẽ lên giấy nháp.
Lúc sắp tan học, Sầm Bảo Bình chấm xong bài, thầy gọi Trần Kỷ Hoài lên bục giảng để giảng bài.
Một câu về đường conic trong bài thi, Trần Kỷ Hoài đã dùng tư duy của học sinh thi chuyên để giải.
Để kiểm chứng xem Trần Kỷ Hoài thật sự nắm vững kiến thức hay chỉ là mèo mù vớ cá rán, Sầm Bảo Bình mới gọi cậu lên hỏi về hướng giải.
Trần Kỷ Hoài hơi cúi người, khóa áo khoác đồng phục được kéo một cách quy củ đến vị trí dưới xương quai xanh, chất vải đồng phục cũng bị cậu làm cho căng lên đẹp mắt.
Cây bút đen trong tay chỉ vào hình vẽ, cậu sắp xếp lại rồi trình bày ngắn gọn hướng suy nghĩ của mình. Tuy nói đơn giản nhưng nguyên lý trong đó lại không sai chút nào.
Khóe miệng Sầm Bảo Bình lộ ra ý cười, nhưng thầy cố nén lại: “Không tồi. Nhưng mà câu hỏi lớn trong kỳ thi đại học thì đừng dùng phương pháp này, sẽ không được điểm tối đa, dùng để làm phần điền vào chỗ trống hoặc trắc nghiệm thì được.”
Trần Kỷ Hoài “Vâng” một tiếng.
Càng nhìn Trần Kỷ Hoài càng giống như đang ngắm một viên ngọc thô chưa qua mài giũa đã toả ra ánh sáng rực rỡ, nụ cười trên mặt Sầm Bảo Bình càng trở nên đậm hơn.
Thầy không ngờ Trần Kỷ Hoài mới học lớp 11, trong tình huống chưa từng tham gia huấn luyện chuyên nghiệp mà kiến thức Toán học đã sâu rộng như vậy.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đội tuyển thi Toán của trường năm nay chắc chắn sẽ ổn.
Niềm vui sướng vì khai quật được một hạt giống tốt dâng lên trong lòng, Sầm Bảo Bình bưng ly nước lên uống một ngụm, cố gắng đè nén sự hưng phấn đó xuống.
Trong lúc lơ đãng, khoé mắt thầy liếc qua cửa sổ, lại thấy Tống Tuệ Tuế cứ nhấp nhổm ngó vào trong lớp, tay còn cầm bút không ngừng phác hoạ trên giấy.
Cô dường như sợ bị phát hiện, nửa người trốn sau bức tường, cứ nhìn một cái rồi lại nhanh chóng rụt về, bím tóc đuôi ngựa sau đầu cũng vung vẩy theo.
Theo ánh mắt của Sầm Bảo Bình, Trần Kỷ Hoài cũng nhìn sang.
Tống Tuệ Tuế không ngẩng đầu lên nữa, mái tóc đuôi ngựa buộc cao xoã xuống hai bên, làm nổi bật chiếc cổ thon dài.
Ánh nắng hành lang chiếu rọi, cô bạn nhỏ ẩn mình dưới ánh sáng và bóng râm, vẻ mặt nghiêm túc, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Thấy Tống Tuệ Tuế đang cúi đầu chăm chú, Sầm Bảo Bình cũng không nổi giận ngược lại thầy rón rén men theo tường đi ra cửa.
Cả lớp đều chú ý tới động tĩnh này, khi mọi người đổ dồn ánh mắt về phía thầy, Sầm Bảo Bình đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng.
Giống như một con thằn lằn di chuyển đến cửa, Sầm Bảo Bình lặng lẽ không một tiếng động đứng bên cạnh Tống Tuệ Tuế.
Trên giấy nháp là một bức ký hoạ.
Trong lớp, phần lớn các bạn học đang cắm cúi làm bài, một vài người thì chụm đầu ghé tai, trên bục giảng Sầm Bảo Bình và Trần Kỷ Hoài đang khẽ trao đổi.
Gió nhẹ thổi bay tấm rèm lụa màu xanh biếc, ánh nắng rực rỡ chiếu vào, mọi người mỗi người một vẻ, nhưng lại sống động như thật.
Tống Tuệ Tuế chỉ dùng ánh sáng và bóng tối đen trắng mà đã xử lý được khung cảnh một cách chân thực và đẹp đẽ.
Ngay cả Sầm Bảo Bình cũng không thể không thán phục tài năng của cô bạn nhỏ này.
Không nhận ra mình đã bị phát hiện, Tống Tuệ Tuế đang thêm chi tiết tóc cho Sầm Bảo Bình, ngòi bút lơ lửng giữa không trung muốn đặt xuống lại không dám, dường như đang phân vân có nên vẽ thêm cho thầy hai sợi tóc nữa không...
“Tóc của thầy đâu có ít như vậy nhỉ?”
Thầy Sầm Bảo Bình sờ sờ đỉnh đầu mình, đột ngột lên tiếng.
“?”
Tống Tuệ Tuế nhanh chóng che tờ giấy nháp lại, động tác thành thục đến mức khó mà không khiến người khác nghi ngờ có phải vì bị bắt quả tang quá nhiều lần nên đã quen tay hay không.
Cô giống như một con sóc bị doạ sợ, cả người rụt về phía sau.
Nhìn thấy Sầm Bảo Bình, mắt cô trợn tròn, dâng lên cảm xúc phức tạp.
Ngay sau đó, cô lại ngoan ngoãn cụp mi, cúi mắt, nắm chặt bài thi trong tay, cam chịu chuẩn bị nghênh đón lời phê bình của thầy.
Sầm Bảo Bình bị sự thay đổi biểu cảm xuất sắc của Tống Tuệ Tuế chọc cười nhưng không biểu hiện ra mặt.
Tuy rằng thành tích của Tống Tuệ Tuế ở trong lớp xếp hạng tầm trung nhưng không thể phủ nhận rằng, cô có tài năng về mỹ thuật.
Với tư cách là một học sinh năng khiếu nghệ thuật, nếu có thể duy trì số điểm hiện tại trong kỳ thi đại học thì cũng không có vấn đề gì lớn.
Thầy cũng không mở miệng nói chuyện cô làm việc riêng vẽ tranh, mà ngược lại liếc nhìn bài thi đã sửa của cô.
Bài thi quả thực được viết rất sạch sẽ gọn gàng, chỉ là liếc mắt một cái là có thể nhận ra đều là chép lại.
“Nào, giảng cho thầy nghe câu này xem.”
Sầm Bảo Bình tùy ý chọn một câu, bảo Tống Tuệ Tuế giảng cho thầy nghe.
Tống Tuệ Tuế: “...”
Cố gắng phân biệt các con số và chữ cái trên bài thi, mỗi một ký tự đứng riêng lẻ thì cô đều nhận ra nhưng khi chúng kết hợp lại với nhau thì quỷ mới biết chúng đang nói cái gì.
Cô cầm bài thi nhìn nửa ngày cũng không thể nói ra được nguyên do.
Nhìn thấy vẻ mặt sầu não của cô, Sầm Bảo Bình không nhịn được mà nhếch khoé miệng.
Thầy biết rõ bài thi này đối với Tống Tuệ Tuế là quá khó, cô bạn nhỏ cũng đã ngoan ngoãn đứng một tiết học, chút lửa giận trong lòng đến nhanh mà đi cũng nhanh, đơn giản là không so đo nữa.
“Được rồi, em đừng đứng ở góc tường mọc nấm nữa, về chỗ để Trần Kỷ Hoài giảng bài cho em đi.”
Giọng thầy vừa đủ để cả lớp nghe thấy, nói xong còn hất cằm về phía Trần Kỷ Hoài.
Bị đột nhiên gọi tên, Trần Kỷ Hoài ngước mắt lên nhìn, thản nhiên nói: “Vâng ạ.”