Định Mệnh

Chương 5

Trước Sau

break

Khinh Miêu xuống nhà sớm, mái tóc còn hơi rối, bước vào phòng ăn thì thấy không khí đã vô cùng náo nhiệt.

Trần Hạo Tước và Kiều Ân Chi ngồi ở vị trí chủ nhà, đang trò chuyện nhỏ nhẹ.

Trần Thương Khải đã có mặt, áo sơ mi gọn gàng như chuẩn bị ra ngoài.

Trần Dạ Hàn thì khoanh tay dựa ghế, gương mặt lạnh nhạt như bình thường.

Du Khải ngồi vắt chân, thấy cô đi xuống thì hất cằm:

“Em dậy rồi à, mau lại đây.”

Khinh Miêu chưa kịp trả lời thì từ bếp vang lên tiếng bà quản gia:

“Tiểu thư xuống rồi à? Mẹ con vẫn còn ngủ, tối qua mệt nên dậy trễ một chút. Con ngồi ăn đi, cô ấy xuống sau.”

Khinh Miêu gật đầu, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Du Khải. Mùi bánh mì bơ, trứng ốp và súp nóng lan tỏa khiến bụng cô réo lên khe khẽ.

Kiều Ân Chi từ bếp bước ra, trên tay còn cầm khăn:

“Miêu Miêu, con ăn nhiều một chút, hôm nay nhà mình đông đủ ghê.”

Khinh Miêu mỉm cười ngoan ngoãn:

“Dạ, con biết rồi ạ.”

Không khí bàn ăn lúc đầu trông nghiêm trang, nhưng vừa ngồi xuống được vài phút đã bắt đầu rộn ràng.

Du Khải chìa ly sữa sang trước mặt cô:

“Uống đi, em tối qua thức khuya chơi game đó.”

Khinh Miêu nghẹn một tiếng:

“Anh nỡ kể xấu em trước mặt mọi người luôn hả?!”

Trần Thương Khải cười nhẹ:

“Nghe nói hai đứa bày đặt làm YouTube? Làm thiệt à?”

Dạ Hàn liếc nhìn, ánh mắt hờ hững:

“Chỉ cần không quậy phá trong nhà là được.”

Du Khải nhún vai:

“Em gái con bé ngoan lắm, ai phá thì cũng là em trai anh thôi.”

Khinh Miêu trừng mắt:

“Em không phá!”

Trên bàn ăn, tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng cười. Sáu người, sáu tính cách khác nhau, nhưng khi cùng ngồi chung một bàn, không khí lại ấm áp đến lạ.

Kiều Ân Chi nhìn cả nhà, ánh mắt dịu dàng:

“Đông đủ như vậy… đúng là vui thật.”

Sau bữa sáng, mọi người tản đi làm việc của mình. Trần Hạo Tước kéo Kiều Ân Chi về phòng làm việc, Dạ Hàn và Thương Khải mỗi người một hướng.

Còn Du Khải thì đã túm lấy cổ tay Khinh Miêu, kéo cô đi thẳng lên phòng giải trí trên lầu ba.

“Ê! Anh kéo mạnh quá!” – Khinh Miêu lảo đảo theo sau.

“Đi nhanh lên, hôm nay phải leo hạng.”

Du Khải phẩy tay, đẩy cửa bước vào phòng.

Đèn LED bật lên, hai bộ máy tính chiến mạnh mẽ sáng rực. Khinh Miêu ngồi xuống ghế của mình, buộc tóc cao, đôi mắt sáng long lanh.

Du Khải nhìn cảnh đó bật cười:

“Đó, mới có tinh thần. Lấy tai nghe đi, vô game.”

Khinh Miêu vừa khởi động máy vừa lầm bầm:

“Hôm qua anh feed tám mạng, đừng có chỉ đạo em.”

Du Khải “hừ” một tiếng:

“Hôm đó do mạng lag, anh mà nghiêm túc thì em gánh nổi không?”

“Nổ vừa thôi!” – cô bĩu môi.

Hai anh em vào Liên Minh Huyền Thoại, mở chế độ xếp hạng đôi. Vừa load map, Du Khải đã bắt đầu:

“Miêu, em đi đường giữa, đừng có chọn mấy con pháp sư giấy. Lấy con nào sống dai vào.”

Khinh Miêu chọn ngay tướng yêu thích:

“Em chơi Ahri, không ý kiến.”

Du Khải thẳng tay chọn Rừng:

“Ok, anh gank cho. Nhưng mà em mà chết level 2 là anh cười tới năm sau.”

Khinh Miêu đập bàn phím:

“Anh im đi!”

Trận đấu bắt đầu.

Vừa phút thứ ba, Du Khải từ bụi lao ra gank, nhưng đúng lúc ấy Khinh Miêu lại… lùi về vì tưởng đối phương núp.

“Miêu! Anh vào rồi! Em chạy về đâu?!”

“Em tưởng anh giả vờ?!”

Hai đứa cãi nhau loạn cả phòng. Đến mức bên dưới… Trần Dạ Hàn ngẩng đầu nhìn trần nhà, đường gân xanh giật nhẹ.

Còn trên lầu, Du Khải đập bàn nhẹ:

“Để đó, anh xuống bot gank cho xả giận.”

“Không! Đi mid lại đây!”

“Một tí!”

“Không!!!”

Cuối cùng…

Đội họ vẫn thắng, vì Khinh Miêu bất ngờ chơi tốt cuối trận, quét sạch team địch với một cú charm hoàn hảo.

Du Khải há hốc miệng:

“Em… em làm thiệt hả?!”

Khinh Miêu hất mái tóc đuôi ngựa:

“Anh tưởng ai cũng feed như anh sao?”

Du Khải ném cái gối qua:

“Con nhỏ này!!!”

Tiếng cãi nhau pha tiếng cười vang khắp phòng.

Thắng trận xong, Khinh Miêu tháo tai nghe ra, vươn vai đầy tự hào.

Du Khải liếc cô, bất mãn vì bị em gái “gánh” cuối trận:

“Rồi rồi, giỏi quá rồi. Không chơi nữa.”

Khinh Miêu lập tức quay sang nhìn anh:

“Khoan! Em chưa muốn nghỉ!”

“Chứ chơi gì nữa?”

Cô lập tức bấm mở launcher Minecraft:

“Minecraft. Em muốn xây nhà.”

Du Khải đỡ trán:

“Trời ơi… Từ Liên Minh nhảy qua Minecraft, em là đứa đầu tiên anh thấy đó.”

Nhưng cuối cùng, anh vẫn ngồi xuống, mở game theo cô.

Vào thế giới sinh tồn, Khinh Miêu nhào ngay vào việc đấm cây lấy gỗ.

Du Khải vừa vào đã đứng cạnh, khoanh tay:

“Miêu, em đấm chậm quá, đưa anh làm cho.”

Khinh Miêu lườm anh:

“Game sinh tồn là phải từ từ, đừng có giành!”

Du Khải cười đểu, đi nhặt hết nguyên liệu cô vừa rớt ra:

“Anh không giành, anh thu hộ thôi.”

“Trời ơi trả đây!!” – Khinh Miêu ném quả táo vô đầu anh.

Hai anh em vừa chạy vòng vòng, vừa đuổi nhau trong game như hai đứa con nít.

Một lúc sau, Khinh Miêu dựng được cái nhà gỗ nhỏ nhỏ. Cô đứng lùi lại, nhìn nó với vẻ hài lòng.

Du Khải nhìn một hồi, cố nhịn cười:

“Miêu… cái này gọi là nhà hả? Nhìn giống cái… chuồng gà hơn.”

Khinh Miêu đỏ mặt:

“Em mới tập xây lại! Đừng có chê!”

Du Khải bật chế độ “anh trai khó ở”:

“Thôi để anh sửa cho. Em ngồi một bên đi.”

Anh lấy thêm gỗ, đá, dựng tường cao hơn, thêm cửa sổ, lát nền. Chỉ trong 10 phút, cái “chuồng gà” biến thành một căn nhà gỗ xinh xắn.

Khinh Miêu trợn mắt:

“Anh làm kiểu gì nhanh vậy?!”

Du Khải nhún vai:

“Anh chơi lâu rồi. Với lại… em mà ở trong cái lều hồi nãy, zombie nhìn cũng tội.”

Khinh Miêu giơ nắm đấm:

“Du Khải!!!”

Hai anh em tiếp tục tranh nhau xây nhà, trồng cây, đào mỏ. Cứ mỗi lần Khinh Miêu gõ được một block, Du Khải lại chen vô đặt block khác đẹp hơn, khiến cô tức đến mức nhảy lung tung trong game.

Đến lúc màn hình tối lại vì trời trong game chuyển đêm, Khinh Miêu hốt hoảng:

“Khoan khoan! Em chưa có giường!!”

Du Khải thong thả nói:

“Anh có nè. Em ngủ dưới đất ha?”

Khinh Miêu hét lên:

“ANH ĐỪNG CÓ MƠ!!”

Tiếng cãi nhau lại vang khắp phòng, đủ lớn để cả tầng dưới nghe thấy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc