Định Mệnh

Chương 4

Trước Sau

break

Vừa về đến nhà, hai anh em bưng đống thùng máy lên phòng mới được sắp xếp lại. Cả căn phòng ngập mùi đồ công nghệ mới bóc, dây cáp nằm la liệt, đèn RGB nhấp nháy khiến Khinh Miêu thích thú không thôi.

Du Khải cầm tua vít, cúi người lắp từng linh kiện:

“Miêu, quyết định nội dung kênh chưa?”

Khinh Miêu ôm laptop vừa mở hộp, ngồi xếp bằng trên thảm, gõ gõ thử bàn phím:

“Em nghĩ vừa vlog, vừa game… Nhưng mà game gì ta?”

Du Khải ngẩng đầu lên, cười nhếch môi:

“Minicraft.”

Khinh Miêu nhíu mày:

“Minecraft chứ?!”

“Anh thích gọi Minicraft. Nghe dễ thương hơn.”

Du Khải chớp mắt vô tội.

Khinh Miêu cấu nhẹ cánh tay anh:

“Anh đừng phá tên game chứ!”

“Dễ thương mà. Anh với em xây nhà, nuôi mèo, cắm trại. Cả thế giới ảo muốn làm gì làm.”

Du Khải vừa lắp RAM vừa nói, giọng thoải mái.

Khinh Miêu suy nghĩ vài giây rồi gật đầu:

“Cũng vui! Người xem thích mấy video nhẹ nhàng mà sáng tạo kiểu này.”

Du Khải chạm nhẹ lên đầu cô:

“Ừ, thêm cả Liên Minh nữa.”

Khinh Miêu há hốc:

“Liên Minh Huyền Thoại á?! Game đó toxic chết anh luôn!”

“Không sao. Em toxic là được.”

Du Khải trả lời đầy nghiêm túc khiến Khinh Miêu bật cười ngã ngửa.

“Anh định để em gánh team hả?”

“Không. Anh gánh em.”

“Anh chơi giỏi không?”

Du Khải nhún vai:

“Không. Nhưng anh đẹp trai, là được.”

Khinh Miêu suýt nghẹn nước:

“Anh đúng là… vô dụng nhất mà em từng thấy!”

“Nhưng vui nhất mà em từng chơi chung đúng không?”

Du Khải nhìn cô, ánh mắt tràn đầy chờ đợi.

Khinh Miêu đỏ mặt, cúi xuống kiểm tra dây cáp:

“Ừ thì… cũng vui.”

---

Cả hai cùng ngồi xuống trước hai màn hình vừa được lắp xong. Khi bật nguồn, đèn led sáng lên rực rỡ.

Khinh Miêu reo lên:

“Oaaaa! Đây đúng là phòng streamer luôn rồi!”

Du Khải khoanh tay:

“Từ giờ, hai anh em nhà họ Trần – Sở chính thức đặt chân vào giới game YouTuber!”

Khinh Miêu nghiêm túc gật đầu:

“Minecraft thì làm series sinh tồn. Còn Liên Minh thì làm video troll nhau.”

“Anh ủng hộ. Tối nay quay tập đầu. Để anh edit.”

“Không, để em edit!”

“Thôi em để anh làm đi.”

“Không, để em!”

Không ai nhường ai.

Cuối cùng, cả hai đều bật cười.

Tối hôm đó, phòng của Khinh Miêu và Du Khải sáng rực ánh đèn RGB, hai chiếc PC mới hoạt động êm như gió, màn hình hiện logo game Minecraft xoay vòng.

Khinh Miêu ngồi trước webcam, mặt được trang điểm nhẹ cho lên hình đẹp nhất. Du Khải thì ngồi ghế xoay, khoác áo hoodie, hai chân dài duỗi ra, thần thái kiểu “tôi không rành nhưng tôi vô cho vui”.

Khinh Miêu chỉnh lại góc quay, hít sâu:

“Okay, thử livestream đầu tiên luôn nha?”

Du Khải nhìn cô:

“Ừ. Nhưng đừng hồi hộp quá, có mỗi anh coi.”

Khinh Miêu liếc anh:

“Anh không tính là người xem!”

“Anh tính. Anh còn donate cho em nè.”

Du Khải bấm bấm điện thoại, giọng nghịch.

“Anh donate cái đầu anh!”

Khinh Miêu bật cười, tay run nhẹ bấm nút “Go Live”.

---

Ngay khi livestream bắt đầu, số người xem nhảy vọt bất thường.

Ban đầu là 300 người,

rồi 800,

rồi 1.200…

Khinh Miêu tròn mắt:

“Ủa? Em mới live thử mà…”

Du Khải nhếch môi:

“Em là hot YouTuber đó bé. Đừng quên.”

Khinh Miêu cúi sát vào micro:

“Xin chào mọi người~ hôm nay Miêu thử live game lần đầu… Ờm… Nếu có gà quá thì đừng chê nha…”

Bình luận chạy ào ào.

“Miêu chơi game??? Trời đất ơi yêu quá!”

“Ủa trai bên cạnh là ai? Handsome dữ!”

“Ngồi gần nhau vậy là gì của nhau???”

Khinh Miêu hoảng hốt quay sang Du Khải:

“Anh… anh né ra xa xíu đi! Mọi người hiểu lầm kìa!”

Du Khải ngả người ra sau ghế, giọng lười biếng:

“Hiểu lầm cũng đâu sao.”

“SAO LÀ KHÔNG SAO?!”

Khinh Miêu đỏ bừng mặt.

---

Hai người bắt đầu chơi Minecraft. Vừa vào world đã gặp ngay con zombie đang cháy dưới nắng.

Khinh Miêu hét:

“Du Khải! Nó dí em!”

“Để anh xử lý.”

Du Khải cầm kiếm trong game chạy tới… rồi té xuống hố.

Chat nổ tung:

“HAHAHAHA”

“Ông anh gà VL”

“Miêu cứu ảnh đi chứ ảnh không cứu được ai đâu”

Khinh Miêu cười muốn ngã khỏi ghế:

“Anh đúng là gánh nặng!”

“Anh đây gánh nặng nhưng đẹp trai.”

Du Khải đáp tỉnh queo.

---

Trong khi cả hai đang chơi vui, hoàn toàn không biết ở nơi khác — trong căn phòng tổng thống của khách sạn, đèn dịu vàng chiếu lên gương mặt lạnh lẽo của Thẩm Mặc Dực.

Hắn ngồi trên sofa, áo sơ mi trắng mở hai cúc, ly rượu vang trong tay khẽ rung nhẹ vì ánh sáng phát từ màn hình của hắn.

Hắn đang xem livestream của Sở Khinh Miêu.

Ánh mắt vốn tối tăm lại hiện lên chút mềm mại hiếm thấy.

Giọng cô vang lên qua loa:

“Anh Du Khải đừng phá nhà của em!!! Trời ơi—anh đào đúng chỗ em đang đứng!!!”

Du Khải cười:

“Tại anh thấy em chạy dễ thương quá.”

Mặc Dực siết chặt ly rượu, ánh mắt tối thêm ba phần.

Hắn thấp giọng, chẳng rõ là nói với ai:

“Du Khải… nhóc con đó làm ồn bên cạnh con bé quá rồi.”

Trên màn hình, Khinh Miêu cười rạng rỡ.

Nụ cười mà hắn đã xem hàng trăm lần trong video.

Nhưng lần này… lại có người khác ngồi cạnh cô.

Mặc Dực tựa lưng vào sofa, ngón tay gõ nhẹ vào thành ly.

Ánh mắt sâu như vực:

“Hình như đến lúc… chú phải về nhà họ Trần sớm hơn dự kiến.”

Tối khuya, livestream kéo dài gần hai tiếng mới kết thúc.

Khinh Miêu vừa tắt máy, toàn thân rã rời nhưng vẫn cười tít mắt.

“Vui quá trời luôn!”

Cô duỗi người.

Du Khải đứng lên vặn cổ, giọng tự hào như vừa lập chiến công:

“Anh đã bảo mà, anh hợp làm streamer lắm.”

“Anh hợp làm… trò cười thì có.”

Khinh Miêu chọc lại.

Du Khải trợn mắt:

“Ê, nãy anh chết ba lần đều là vì chạy tới cứu em đó!”

Khinh Miêu nhún vai:

“Ờ, cảm ơn anh nha—dù anh cứu em mà còn chết trước em luôn.”

Cả hai cùng bật cười.

Căn phòng ấm áp, đèn RGB hắt lên tường nhiều sắc màu, tạo cảm giác trẻ trung, thoải mái…

Trái ngược hoàn toàn với bầu không khí đang dần trở nên lạnh lẽo bên ngoài cánh cửa.

---

Khoảng mười phút sau.

Khinh Miêu vừa thay đồ ngủ xong thì nghe tiếng cửa phòng khách mở ra.

Tiếng bước chân trầm ổn, rất quen thuộc với nhà họ Trần nhưng lại không phải của ba dượng cô.

Du Khải đang uống nước cũng dừng lại, nhíu mày nhìn ra ngoài:

“Trễ vậy rồi, ai còn tới nữa?”

Khinh Miêu tò mò bước ra.

Và ngay khi ánh đèn vàng của hành lang hắt vào người đàn ông đứng đó—cô lập tức đứng sững.

Gương mặt tuấn dật, khí chất lạnh trầm, áo sơ mi đen bỏ trong quần, cổ tay đeo chiếc đồng hồ kim loại tinh xảo.

Thẩm Mặc Dực.

Hắn như thể vừa từ một thế giới hoàn toàn khác bước vào đây.

Ánh mắt hắn không nhìn ai khác, chỉ dừng nguyên vẹn trên Khinh Miêu—bình tĩnh, sâu thẳm, nhìn đến mức tim cô hơi đập lệch nhịp.

“Chú Mặc Dực?”

Du Khải kinh ngạc.

“Giờ này… chú tới đây chi?”

Mặc Dực không đáp ngay.

Hắn thu lại ánh nhìn từ Khinh Miêu, chuyển sang Du Khải một giây, giọng trầm thấp:

“Chú ghé ngang. Muốn xem tụi con đang làm gì.”

Du Khải gãi đầu, hơi ngại:

“Tụi con… livestream chơi game.”

“Ừ.”

Hắn nhìn thẳng vào Khinh Miêu lần nữa.

“Chú thấy.”

Khinh Miêu đỏ mặt:

“Ơ… chú xem luôn ạ?”

Mặc Dực gật nhẹ, khóe môi thoáng cong—không rõ ý cười hay không.

“Con chơi khá tốt.”

Khinh Miêu cúi đầu, hai tai nóng bừng:

“Con… con mới tập…”

Du Khải đứng bên cạnh nhìn hai người, cảm giác lạ lùng đập vào trực giác.

Anh nghiêng đầu:

“Chú tới để… nhắc gì hả?”

Mặc Dực thu tay vào túi quần, giọng trầm mát:

“Không. Chỉ tiện đường.”

Nhưng ánh mắt vừa rồi nhìn Khinh Miêu… hoàn toàn không giống người “tiện đường”.

---

Một lúc sau, ba người ngồi xuống phòng khách.

Du Khải và Khinh Miêu ngồi cạnh nhau trên sofa, trong khi Mặc Dực ngồi đối diện, dáng ung dung nhưng khí thế bức người.

Du Khải hỏi:

“Chú thật sự tới vì chuyện công việc?”

“Không.”

Mặc Dực nâng mắt.

“Chú tới vì thấy… có thứ cần phải kiểm tra.”

Du Khải ngờ vực:

“Thứ gì?”

Mặc Dực nhìn sang Khinh Miêu, giọng vô cùng chậm:

“Xem… ai là người đang ngồi cạnh cô bé.”

Khinh Miêu: “…”

Du Khải: “…???”

Không khí chậm lại một nhịp.

Cách nói đó quá lạ, quá riêng tư—như thể hắn không hề xem cô như con gái của bạn mình… mà như một mối quan tâm khác.

Khinh Miêu nuốt nước bọt:

“Chú… chú quan tâm con làm gì chứ…”

Mặc Dực không trả lời, chỉ nhìn cô rất lâu.

Lâu đến mức Du Khải thấy gai gai sống lưng.

Cuối cùng hắn đứng dậy:

“Trễ rồi. Chú về.”

Hắn bước ngang qua Khinh Miêu, dừng lại—khoảng cách chỉ còn một bước.

Giọng trầm thấp, chỉ đủ cho cô nghe:

“Live game tiếp… nhớ để ý giờ giấc. Đừng thức khuya.”

Cô ngước lên, tim khẽ run.

“Dạ…”

Hắn rời đi.

Ánh đèn hành lang tắt dần theo bước chân hắn, để lại một khoảng im ắng kỳ quặc.

Du Khải thở hắt:

“Chú ấy… sao nhìn em dữ vậy trời?”

Khinh Miêu hít sâu:

“Em đâu biết… chú ấy bình thường lạnh lắm mà…”

Du Khải nhìn cô một lúc, mày nhíu lại, như chợt nhận ra điều gì đó:

“Khinh Miêu, em với chú ấy… có quen biết từ trước không?”

Khinh Miêu mở to mắt:

“Không có! Em mới gặp ổng lần đầu ở lễ cưới đó!”

Nhưng tim cô—lại đập nhanh hơn bình thường.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc