Định Mệnh

Chương 3

Trước Sau

break

Không khí trong phòng ăn sáng nay vẫn sang trọng và im ắng như mọi ngày, nhưng có thêm một sự căng nhẹ khó gọi tên.

Bốn người đàn ông ngồi quanh bàn — Trần Hạo Tước, Trần Thương Khải, Trần Dạ Hành, Trần Du Khải và Thẩm Mặc Dực — mỗi người một khí thế riêng, khiến căn phòng sáng choang lại trở nên nặng nề.

Sở Khinh Miêu từ bếp bước ra, đặt khay thức ăn xuống bàn.

Cô tự tay làm salad và trứng, động tác mềm mại, chăm chút như thể muốn bù lại việc mẹ cô còn đang ngủ.

Ba anh em họ Trần đồng loạt quay lại nhìn — ánh mắt không còn kiểu “trêu trẻ con” mà mang cảm giác mềm hơn đôi chút, vì dù sao… cô nhỏ tuổi nhất nhà.

Trần Thương Khải hỏi trước, giọng trầm nhưng không giấu được chút cưng chiều mờ nhạt:

“Con làm đấy à?”

Khinh Miêu gật nhẹ:

“Vâng, con thấy mọi người bận nên phụ chút thôi.”

Trần Du Khải — lớn hơn cô vài tuổi, phong thái tùy hứng — chống tay lên bàn, cười lơ đãng:

“Con gái mà chăm quá vậy? Sau này ai lấy chắc lời lớn.”

Khinh Miêu nghẹn luôn một nhịp.

Trần Dạ Hành liếc sang, giọng cắt ngang như nước lạnh:

“Đừng nói lung tung.”

Du Khải nhún vai:

“Em nói thật lòng mà.”

Cô muốn quay lại bếp trốn luôn… nhưng càng khó chịu hơn là cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm.

Là người đàn ông ngồi một góc bàn.

Thẩm Mặc Dực.

Hắn khoác sơ mi đen, ngồi thẳng lưng, khí chất sắc bén đến nghẹt thở.

Thế nhưng ánh mắt đặt lên Khinh Miêu lại dịu đến lạ — như thể trên đời chỉ có mỗi mình cô.

Cô kéo ghế ngồi, nhớ ra mẹ còn đang ngủ, càng cúi đầu thấp hơn.

---

Trần Hạo Tước uống trà, nhìn cô:

“Khinh Miêu, ngồi ăn đi con. Con làm, mọi người đều phải ăn.”

Cô đáp nhỏ:

“Dạ.”

Bà quản gia mang thêm phần cho Thẩm Mặc Dực, đặt xuống mâm của hắn:

“Đây là phần tiểu thư Khinh Miêu chuẩn bị.”

Thẩm Mặc Dực dừng tay.

Hắn nhìn bát salad — rồi nhìn cô.

Một cái liếc dài.

Một sự im lặng nặng đến mức khiến tim Khinh Miêu muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Hắn nói một chữ, trầm thấp:

“Được.”

Ba anh em họ Trần liếc sang như đồng loạt bắt được gì đó không đúng.

Thương Khải gảy nhẹ muỗng:

“Chú Thẩm kén ăn nhất, vậy mà cũng chịu ăn đồ nó làm à?”

Hắn không nhìn ai khác, chỉ gắp một miếng trứng:

“…Ăn được.”

Du Khải suýt sặc nước.

Dạ Hành thì hơi nhíu mày, điều mà hiếm khi xảy ra.

Khinh Miêu muốn chui xuống gầm bàn.

---

Một lát sau, khi mọi người đang ăn, Trần Hạo Tước hỏi:

“Khinh Miêu, con nghỉ quay hôm nay à?”

“Dạ… vâng.”

“Thế thì ở nhà chơi với các anh.”

Cô gật đầu lễ phép.

Ở nhà với ba người anh kế hắc bang… nghe thôi đã căng.

Nhưng điều khiến cô mệt đầu nhất lại là ánh mắt từ người đàn ông ở đầu bàn.

Thẩm Mặc Dực uống cà phê, giọng trầm như gợn sóng:

“Hôm nay tôi ở lại đến chiều.”

Ba anh em họ Trần đồng loạt cau mày.

Còn Khinh Miêu thì đánh rơi cái dĩa nhỏ trên bàn.

“C-chú ở lại… để làm gì ạ?”

Hắn đáp gọn, mắt không rời cô:

“Chờ.”

“Chờ… ai ạ?”

Hắn không trả lời.

Nhưng tất cả ánh nhìn quanh bàn đều hướng về phía cô.

Khinh Miêu đỏ bừng mặt, tay đặt dưới bàn run nhẹ.

Tiếng bước chân mềm mại từ cầu thang vang lên.

Kiều Ân Chi vừa ngủ dậy nên vẫn mặc bộ váy lụa mỏng, mái tóc dài buộc hờ sau gáy, khí chất dịu dàng đến mức khiến cả phòng ăn thoáng chững lại.

Cô vừa tỉnh, đôi mắt còn hơi mơ màng, nhìn quanh bàn ăn.

“Khinh Miêu đâu rồi?”

Câu hỏi bật ra rất tự nhiên — vì bình thường mỗi sáng Khinh Miêu luôn là người dìu mẹ xuống, vừa tỉ mỉ vừa thương mẹ hơn bản thân.

Trần Hạo Tước đứng dậy kéo ghế cho vợ, giọng trầm ấm:

“Con bé xuống bếp phụ mọi người chuẩn bị bữa sáng.”

Kiều Ân Chi hơi giật mình:

“Con bé phụ bếp? Sao không ai gọi tôi dậy?”

Bà quản gia từ góc phòng bước ra, mỉm cười hiền:

“Phu nhân ngủ say lắm ạ. Tiểu thư Khinh Miêu dặn không được làm phiền người.”

Ánh mắt Kiều Ân Chi dịu lại — là cảm giác ấm lòng mỗi khi nghĩ đến đứa con gái bé nhỏ của mình.

Nhưng bất giác, điều khiến bà chú ý hơn… là bầu không khí kỳ lạ trên bàn.

Ba người con trai nhà họ Trần im lặng bất thường.

Trần Hạo Tước thì cười mà như muốn giấu điều gì.

Còn người tạo nên sự căng thẳng lớn nhất… lại là Thẩm Mặc Dực.

Hắn đang ngồi bên cạnh, dáng ngồi thẳng tắp, đôi mắt đen nhánh vẫn hướng về phía bếp — nơi Khinh Miêu vừa bước ra lúc nãy.

Có gì đó không đúng.

Kiều Ân Chi ngồi xuống, hỏi nhẹ:

“Bữa sáng ổn chứ?”

Thương Khải đáp nhanh, giọng lơ đãng nhưng ánh mắt hơi… cảnh giác:

“Ổn ạ. Khinh Miêu làm cho mọi người.”

Kiều Ân Chi cười càng dịu dàng:

“Nó lúc nào cũng lo cho người khác.”

Trần Du Khải bỗng đưa tay che miệng, hắng giọng:

“Dạ… đúng… rất lo.”

Cách nói kỳ lạ của cậu út khiến Kiều Ân Chi hơi nghiêng đầu nhìn.

Không hiểu sao, bà có cảm giác bữa sáng hôm nay… có chút gợn.

Rồi bà nhìn sang Thẩm Mặc Dực.

Người đàn ông vốn rất ít khi xuất hiện trước mặt bà.

Hôm nay lại ngồi đây, ung dung uống cà phê, khí chất mạnh đến mức chiếm cả phòng ăn.

“Mặc Dực, hôm nay cậu rảnh đến thăm chúng tôi à?” – bà hỏi một cách lễ phép.

Thẩm Mặc Dực khẽ ngẩng đầu.

Giọng hắn trầm, bình thản, nhưng tiếng nói như mang theo dòng chảy âm trầm:

“Vâng. Hôm nay tôi có chuyện… muốn chờ.”

Trần Dạ Hành đặt ly xuống bàn mạnh hơn một chút.

Thương Khải cau mày nhìn ra phía bếp.

Du Khải suýt nghẹn nước một lần nữa.

Kiều Ân Chi nhìn từng người, rồi nhẹ nhàng nhíu mày:

“Chờ ai vậy?”

Thẩm Mặc Dực không trả lời ngay.

Mà đúng lúc ấy — từ bếp, Khinh Miêu bước ra với một đĩa trái cây cắt sẵn, vừa cười vừa nói:

“Con mời cả nhà—”

Nhưng câu nói ngưng lại khi bắt gặp ánh mắt sâu như vực của Thẩm Mặc Dực đang đặt thẳng lên mình.

Kiều Ân Chi lúc này mới nhận ra sự thật.

Bà nhìn sang con gái — rồi nhìn sang người đàn ông trưởng thành, mạnh mẽ kia.

Ánh mắt bà thoáng sửng sốt.

“À… ra là vậy.”

Không ai hiểu bà vừa nhận ra điều gì.

Chỉ có Khinh Miêu đỏ bừng mặt, tay run đến mức suýt rơi đĩa trái cây.

Sau khi ăn sáng xong, bàn ăn dần lắng lại. Trà đã nguội một nửa, ánh nắng đầu ngày qua cửa kính rọi lên gương mặt Thẩm Mặc Dực đầy vẻ điềm tĩnh.

Anh đặt nhẹ chén xuống, đứng dậy, chỉnh lại cổ áo sơ mi rồi nói:

“Thôi, tôi về trước đây. Ở công ty còn vài chuyện cần xử lý gấp. Anh Tước, chị dâu, xin phép.”

Giọng anh trầm, cung kính vừa đủ, thân tình vừa đủ.

Trần Hạo Tước gật đầu:

“Ừ, đi đi. Có gì chiều ghé qua.”

Kiều Ân Chi mỉm cười:

“Đi cẩn thận nhé, Mặc Dực.”

Thẩm Mặc Dực chỉ gật nhẹ. Nhưng trước khi bước ra khỏi phòng ăn, ánh mắt anh lướt qua Sở Khinh Miêu vài giây — khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ để khiến tim cô lỡ một nhịp.

Anh rời đi, bóng dáng cao lớn chìm trong ánh nắng ngoài hiên.

---

Không khí trong nhà trở lại bình yên nhanh chóng.

Khinh Miêu vừa dọn đũa phụ người làm, vừa ngước nhìn lên tầng hai.

Không lâu sau, Trần Du Khải xuất hiện, tóc còn rối, áo phông rộng lười biếng, tay nhét túi quần:

“Miêu! Hôm nay đi mua PC với laptop không? Anh rảnh nè!”

Khinh Miêu sáng bừng mắt:

“Đi chứ! Em đang muốn bắt đầu quay vlog lại.”

Du Khải nhướng mày, bước chậm như mèo lớn:

“Anh đã nói mà. Muốn làm YouTube thì để anh dẫn. Anh chuyên nghiệp lắm.”

Khinh Miêu bật cười:

“Xem YouTube cả ngày không tính là chuyên nghiệp đâu.”

Du Khải xua tay:

“Bậy. Xem nhiều là kinh nghiệm.”

Cô chỉ biết lắc đầu, nhưng vẫn chạy đi lấy túi xách.

---

Tại cửa hàng công nghệ, ánh đèn trắng phản chiếu lên hàng loạt thiết bị hiện đại.

Khinh Miêu đi đến đâu cũng tròn mắt:

“Cái màn hình này đẹp quá—”

“Không đủ mạnh.”

Du Khải kéo cổ áo cô lại vì sợ cô đụng trúng kệ.

“Case này dễ thương ghê…”

“Dễ thương nhưng yếu.”

“Anh Khải! Em thích mà!”

“Không. Muốn edit video thì nghe anh.”

Nhân viên bước đến, lễ phép:

“Anh chị muốn build hai bộ máy ạ?”

Du Khải gật đầu:

“Ừ. Một PC mạnh để quay – edit vlog. Một laptop nhẹ cho em ấy. Với thêm một bộ PC nữa cho tôi.”

Khinh Miêu chống hông:

“Không phải em ấy, là đồng nghiệp của anh.”

“Ừ thì đồng nghiệp.”

Du Khải cười, ánh mắt đầy cưng chiều.

---

Trong lúc chọn linh kiện, Du Khải đột nhiên chống tay lên quầy, nghiêng đầu hỏi:

“Nè Miêu, hay tụi mình lập kênh chung luôn đi? Em quay lifestyle, anh chơi game hay reaction. Kết hợp lại, view lên ầm ầm.”

Khinh Miêu bất ngờ:

“Chung thiệt hả? Anh không sợ em kéo view anh xuống à?”

“Sợ em kéo lên quá thôi.”

Du Khải xoa đầu cô.

“Vậy… làm thật luôn nha?”

“Ừ. Làm thật.”

Khinh Miêu bật cười, ánh mắt long lanh:

“Tên kênh để gì?”

Du Khải suy nghĩ hai giây:

“‘Khải – Miêu Studio’. Nghe sang.”

“Nghe như công ty.”

“Thì sau này biết đâu thành công ty thiệt.”

Khinh Miêu phì cười.

Sau hơn một giờ chọn lựa, họ mua:

– Một PC mạnh để Khinh Miêu dựng vlog.

– Một laptop nhẹ để cô tiện mang theo.

– Một PC RGB full hiệu năng cho Du Khải.

Khi ôm đống đồ ra xe, Khinh Miêu thở phì:

“Nặng quá…”

Du Khải giật lấy toàn bộ:

“Đưa đây. Anh khiêng.”

Khinh Miêu cười cong mắt:

“Anh Khải ga lăng ghê nha.”

“Anh vốn vậy.”

Du Khải mở cửa xe cho cô, giọng đắc ý.

Khinh Miêu bước vào ghế phụ, ôm chiếc laptop vào lòng:

“Đi về setup liền nha!”

Du Khải cười:

“Dạ, đồng nghiệp YouTube của anh.”

Chiếc xe phóng đi, mang theo sự háo hức của hai người bắt đầu hành trình mới.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc