Định Mệnh

Chương 2

Trước Sau

break

Sở Khinh Miêu tắm rửa qua loa rồi ngã xuống giường.

Chăn mềm bao lấy cơ thể, nhưng trái tim thì không chịu yên một giây nào.

Cô úp mặt vào gối, hai má nóng ran.

Tại sao… chú Thẩm lại nhìn cô như vậy?

Tại sao lại nói những lời giống như… biết cô từ lâu?

Cô lấy điện thoại, định lướt vài tin nhắn từ fan cho quên đi cảm giác kỳ quái ấy, nhưng mắt lại vô thức dừng ở thông báo YouTube.

Một lượt xem cũ.

Một video cũ.

Một tài khoản không để avatar.

Không hiểu sao sống lưng cô lạnh toát.

Nhưng đang mệt, cô không nghĩ sâu, chỉ lẩm bẩm:

“Chắc là người lạ nào đó…”

Rồi cô nhắm mắt lại. Chưa được ba phút, tiếng đập cửa rất khẽ vang lên.

Cộp… cộp…

Cô mở mắt.

Ai gọi giờ này?

Cửa phòng khách sạn sang trọng được cách âm tốt, nên âm thanh này… chắc chắn là cố ý gõ nhẹ để không làm phiền người khác.

Cô ngồi dậy, khoác áo, đi ra.

“Dạ ai vậy ạ?”

Không tiếng trả lời.

Chỉ có im lặng.

Sự im lặng khiến trái tim cô siết lại.

Cô nhẹ nhàng mở hé cửa.

Bên ngoài không có ai.

Chỉ có một chiếc hộp nhỏ nằm dưới đất, buộc ruy băng trắng, trông như một món quà được chuẩn bị từ trước.

Cô nhìn quanh hành lang — trống trơn.

Gió điều hòa lạnh quét qua khiến cô hơi rùng mình.

Cô nhặt hộp lên, đem vào phòng, đóng cửa cẩn thận.

Trên nắp hộp có một mảnh giấy nhỏ:

“Chúc mừng em trở thành người của nhà họ Trần.”

Không ký tên.

Không dấu hiệu.

Không logo, không nét bút đặc trưng.

Nhưng chữ viết sắc lạnh, thẳng tắp, hơi nghiêng về bên trái — một kiểu chữ của người có kỷ luật và quyền lực.

Sở Khinh Miêu mở hộp.

Bên trong là một cây trâm bằng bạc, tạo hình hoa mai, tinh xảo đến mức ánh đèn chiếu lên làm nó phát sáng.

Cô hít nhẹ một hơi.

Cây trâm này… quá quý giá.

Quá không giống quà chúc mừng thông thường.

Một cảm giác bất an len vào đáy tim.

Cô khẽ nuốt nước bọt, đặt hộp lên bàn, định nhắn tin hỏi mẹ, thì—

Điện thoại chấn nhẹ.

Tin nhắn từ số lạ, chỉ đúng bốn chữ:

“Đừng sợ, Miêu.”

Cô giật mình.

Ngón tay run lên.

Tin nhắn thứ hai đến ngay sau đó:

“Chú ở ngay bên ngoài.”

Cô lao tới cửa, mở hé một kẽ nhỏ—

Thẩm Mặc Dực đứng dựa vào tường đối diện phòng cô.

Không nói gì.

Không cười.

Ánh mắt hắn dán lên người cô như thể chỉ cần cô thở mạnh một chút… hắn cũng biết.

“Chú… chú vẫn chưa về bữa tiệc à?” — cô hỏi, giọng nhỏ xíu.

“Vừa xong.”

“Sao chú ở đây?”

Thẩm Mặc Dực chỉ nhàn nhạt đáp:

“Vì em sợ.”

Sở Khinh Miêu đỏ bừng mặt, lắp bắp:

“Con đâu có nói con sợ…”

“Em không cần nói.”

Ánh mắt hắn hạ thấp xuống cây trâm trong tay cô.

“Người gửi thứ đó cho em… chú biết là ai.”

Hơi lạnh chạy dọc sống lưng cô.

“Là… người xấu?”

Thẩm Mặc Dực nhìn cô một giây thật lâu, giọng thấp đến mức như đang kìm nén điều gì:

“Là người em sẽ không thoát được — nếu chú không ở đây.”

Cô nghẹn lại.

Hắn tiến lên một bước, nghiêng đầu nhìn cô như thể muốn chắn toàn bộ thế giới sau lưng.

“Nhớ kỹ, Miêu Miêu.”

Hơi thở hắn ấm rượt bên tai.

“Em chỉ cần mở cửa… chú sẽ đến.”

Cô nuốt khan.

“Chú Mặc Dực… rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Thẩm Mặc Dực đáp bằng một câu khiến trái tim cô nhói thắt:

“Người đó đang để mắt đến em.”

“Vậy còn chú?”

Hắn nhìn thẳng vào mắt cô.

“Chú thì… đã không rời mắt khỏi em từ lâu rồi.”

Sở Khinh Miêu giữ cửa mở vừa đủ để nhìn hắn, nhưng lại bản năng che nửa người sau cánh cửa, như thể chỉ cần để lộ thêm một chút thôi… trái tim sẽ không còn bình yên.

Ánh đèn hành lang đổ bóng Thẩm Mặc Dực xuống sàn, kéo dài, lạnh nhưng vững chãi.

Hắn nhìn cô chằm chằm, đến nỗi cô phải cúi mắt xuống.

“Chú… biết ai gửi cây trâm này thật sao?”

Cô hỏi lần nữa, giọng nhỏ như sợ phá vỡ tĩnh lặng.

“Biết.”

Hắn trả lời ngay, không chần chừ.

“Là người nguy hiểm?”

“Với em thì… ai cũng nguy hiểm.”

Hắn nói, đôi mắt tối lại như nhấn mạnh:

“Trừ chú.”

Cô siết nhẹ tay vào mép cánh cửa, trái tim đập loạn.

“Vậy chú đứng đây làm gì? Bữa tiệc chắc còn nhiều người đang chờ chú…”

“Không ai đủ quan trọng để giữ chú ở lại.”

Ánh mắt hắn lướt xuống bàn chân trần của cô đang thò ra khỏi mép cửa.

“Còn em… lại khiến chú không rời nổi.”

Cô như bị điện giật, vội kéo chân lại, lắp bắp:

“Con— con đâu có làm gì…”

“Em mở cửa.”

Hắn đáp.

“…?”

“Chỉ cần mở cửa,” hắn nói khẽ, giọng trầm khàn như va vào tim cô,

“là đủ để chú ở đây.”

Cô không biết trả lời sao, chỉ cúi đầu, lúng túng siết tay vào cây trâm.

Thẩm Mặc Dực nhìn hành động đó rất lâu, sau đó đưa tay lên, đặt lòng bàn tay lớn lên đầu cô như vuốt nhẹ.

“Đừng nhận đồ của người đó nữa.”

“Nhưng con… đâu biết ai gửi…”

“Chú biết.”

Hắn ngắt lời, hơi thở trầm xuống.

“Người ấy không đến chúc mừng em. Hắn đến… vì chú.”

Sở Khinh Miêu ngẩng lên, đôi mắt mở lớn:

“Vì chú? Nhưng chú với… người đó…”

Thẩm Mặc Dực cúi xuống, thu hẹp khoảng cách đến mức cô phải nín thở.

“Đừng hỏi.”

Hắn nói nhẹ mà lạnh.

“Em càng biết ít, càng an toàn.”

Cô nhìn hắn, mơ hồ thấy bóng một con quái vật đang lặng lẽ quỳ phục trong đôi mắt sâu như vực kia — không phải vì cô đáng sợ, mà vì cô khiến hắn muốn bảo vệ đến mức nguy hiểm.

“Vậy còn chú?”

Cô hỏi nhỏ, run nhẹ.

“Nếu con biết nhiều hơn… chú có còn an toàn không?”

Thẩm Mặc Dực bật cười rất khẽ — nhưng không vui.

Nụ cười đó khiến sống lưng cô lạnh toát.

“Chú chưa từng an toàn, Miêu Miêu.”

Hắn nói.

“Và càng đến gần em… chú càng ít cơ hội sống sót.”

Hơi thở cô nghẹn lại.

Hắn đứng thẳng, đưa tay ấn nhẹ cánh cửa, như muốn khép lại.

“Vào ngủ đi.”

Nhưng khi cửa chỉ còn khe nhỏ, cô gọi:

“Chú Mặc Dực!”

Hắn dừng.

Cô cắn môi, rồi thì thầm:

“Nếu… nếu người đó nguy hiểm… chú đừng một mình.”

Hơi thở hắn nghẹn trong một giây.

Khi quay lại nhìn cô, đôi mắt hắn mềm đến mức trái tim cô nhói lên.

“Chỉ mình em,” hắn nói,

“mới khiến chú muốn sống.”

Cô đứng im, không nói nên lời.

Hắn lùi lại một bước—nhưng ánh mắt không rời cô một giây.

“Khóa cửa lại. Nếu có gì bất thường, gọi chú.”

Cô gật, lí nhí:

“Dạ.”

Cửa vừa khép lại, Sở Khinh Miêu đã dựa vào đó, tim đập cuồng loạn.

Cô không biết, bên ngoài Thẩm Mặc Dực cũng đứng yên, một tay trong túi, một tay cầm điện thoại.

Màn hình hiện lên tin nhắn mới:

[Hắn đến rồi? Nó có mở cửa không?]

Hắn nhếch môi lạnh.

[Đừng chạm vào cô ấy.]

Tin nhắn gửi đi.

Bàn tay hắn siết lại.

Sau cánh cửa kia, hắn nghe rất rõ tiếng tim cô đập nhanh trong căn phòng yên tĩnh.

Hắn thầm thì như nói với chính mình:

“Đêm nay… chú không đi đâu cả.”

Sáng hôm sau, ánh nắng còn chưa lên hẳn, Sở Khinh Miêu dụi mắt, chậm rãi bước xuống cầu thang. Căn nhà mới hôm nay yên tĩnh lạ thường, không còn không khí rộn ràng của buổi tiệc tối qua nữa, chỉ còn lại mùi trà nóng và tiếng trò chuyện trầm thấp vang lên từ phòng khách.

Cô xuống thêm vài bậc thì nhìn thấy Thẩm Mặc Dực đang ngồi đối diện ba dượng của mình. Ánh sáng sớm chiếu lên gương mặt anh, đường nét sắc bén hơn bình thường, khí chất lại thong thả, lạnh nhạt mà điềm tĩnh. Tay anh cầm tách trà sứ trắng, ngón tay thon dài, động tác chậm rãi nhưng vô cùng ưu nhã.

Ba dượng cô cười thoải mái, nói gì đó khiến Thẩm Mặc Dực khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên một chút—một nụ cười rất nhạt nhưng đủ khiến người ta phải nhìn thêm lần nữa.

Khinh Miêu đứng lại một nhịp.

Không hiểu sao… hình ảnh đó làm tim cô đập sai một nhịp.

Cô bước vào phòng khách, giọng còn hơi khàn mệt:

“Ba… con chào chú Thẩm.”

Hai người cùng quay đầu lại.

Ba dượng cô cười hiền:

“Dậy rồi à con? Tối qua mệt nên ba với mẹ con không đánh thức.”

Còn Thẩm Mặc Dực… ánh mắt anh thoáng dừng trên mặt cô một giây.

Tóc cô còn hơi rối, trên cổ áo còn sót lại vết nhăn vì ngủ. Hốc mắt hơi đỏ.

Anh nhìn cô như thể vừa bị ai đột nhiên đánh trúng vào điểm yếu mà chính anh cũng không hiểu.

“Chào buổi sáng.”

Giọng anh trầm thấp, vừa lạnh vừa mang chút uể oải của buổi sáng.

Khinh Miêu khẽ gật đầu, rồi liếc nhẹ về phía bếp. Cô ngạc nhiên khi thấy mẹ mình—vốn ít khi xuống bếp—đang đứng cạnh người làm, tự tay chuẩn bị bữa sáng.

Cô bước đến gần cửa bếp, gọi nhỏ:

“Mẹ… sao mẹ lại—”

Mẹ cô quay lại, cười tươi:

“Hôm nay ngày đầu tiên sau lễ cưới, mẹ muốn tự tay làm bữa sáng cho cả nhà. Con rửa mặt rồi ra ăn nhé.”

Khinh Miêu chớp mắt.

Không khí gia đình ấm áp đến lạ, như một thế giới mà cô chưa từng bước vào.

Phía sau cô, giọng nói trầm lạnh của Thẩm Mặc Dực lại vang lên, nhẹ nhưng đủ khiến sống lưng cô run một chút:

“Nếu mệt, tôi có thuốc đau đầu trong xe. Lát nữa lấy cho em.”

Khinh Miêu quay lại, tim đập mạnh.

Hôm qua… rõ ràng anh còn lạnh đến mức không muốn nói chuyện.

Sao hôm nay lại… như đang quan tâm?

Ba dượng cô cười đầy ý tứ:

“Miêu Miêu, chú Thẩm của con tính tình vậy đấy, miệng lạnh nhưng lòng không lạnh đâu.”

Thẩm Mặc Dực không phản bác, chỉ nhấp trà, ánh mắt lại vô thức rơi lên cô.

Cảm giác đó… khiến tim cô rối loạn.

Khi bước vào phòng khách, Sở Khinh Miêu định hỏi mẹ mình đang ở đâu, nhưng ba dượng Trần Hạo Tước vừa nhìn thấy cô liền nói:

“Khinh Miêu, mẹ con mệt cả đêm, còn ngủ. Đừng gọi bà ấy dậy, để bà ấy nghỉ thêm.”

Cô khựng lại một nhịp.

Tối qua đúng là bà đã tiếp khách đến tận khuya… Khinh Miêu gật đầu, không hỏi thêm nữa mà quay người đi thẳng về phía khu bếp.

Bếp sáng đèn vàng dịu, mùi bánh mì mới nướng lan trong không khí.

Người làm đang chuẩn bị nguyên liệu cho bữa sáng, bà quản gia thì đang kiểm tra lại danh sách đồ ăn.

Thấy cô xuất hiện, bà quản gia hơi bất ngờ nhưng vội mỉm cười cúi đầu:

“Tiểu thư Khinh Miêu dậy rồi ạ? Phu nhân còn đang ngủ, đêm qua phu nhân mệt lắm. Cậu chủ và ông chủ bảo chúng tôi làm bữa sáng nhẹ.”

Khinh Miêu gật đầu, giọng mềm nhưng không xa cách:

“Vâng, để mẹ ngủ thêm đi. Mọi người chuẩn bị gì vậy ạ?”

Bà quản gia đáp ngay:

“Chúng tôi làm sandwich, salad và cháo gà. Tiểu thư thích món nào thì tôi nói họ chuẩn bị riêng.”

Khinh Miêu lắc đầu, bước tới cạnh bàn bếp, đưa tay kéo nhẹ một đôi găng tay dùng một lần:

“Không cần đâu ạ. Để con phụ một tay.”

Người làm hoảng hốt:

“Tiểu thư! Không, để chúng tôi—”

“Không sao.”

Khinh Miêu mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhưng đủ để mọi người im lặng trong vài giây.

“Con quen rồi. Từ nhỏ con vẫn hay phụ mẹ nấu ăn.”

Ánh mắt bà quản gia mềm lại:

“Phu nhân thường nhắc tiểu thư ngoan lắm… Không ngờ tiểu thư lại biết làm bếp nhiều như vậy.”

Khinh Miêu không đáp, chỉ cúi xuống tập trung: rửa rau, cắt trái cây, đánh trứng — từng động tác đều thành thục đến mức khiến người làm bếp nhìn mà ngạc nhiên.

Trong im lặng, chỉ có tiếng dao chạm thớt và âm thanh dầu nóng trên chảo.

Một lát sau, bà quản gia đứng nhìn cô hồi lâu rồi nói nhỏ như kể chuyện:

“Ông chủ Trần thương phu nhân và tiểu thư lắm. Từ hôm biết phu nhân là mẹ đơn thân… ông đã dặn chúng tôi phải chăm sóc hai mẹ con chu đáo.”

Khinh Miêu hơi khựng tay, nhưng không ngẩng đầu.

“Con biết.”

Cô nói rất nhỏ, như giữ chặt một cảm xúc nào đó trong lòng.

Phía ngoài phòng khách, Thẩm Mặc Dực vẫn ngồi uống trà với Trần Hạo Tước, nhưng ánh mắt anh đã nhiều lần vô thức hướng về phía cánh cửa bếp.

Anh không nhìn thấy rõ mọi thứ, nhưng chỉ cần thấy bóng dáng cô in trên mặt tủ bếp mờ mờ… đã đủ khiến lồng ngực anh bất giác siết lại.

Cô gái nhỏ ấy…

vừa nổi tiếng, vừa chói sáng, vừa lại bình dị đến mức làm bếp cho cả nhà.

Và điều đó — nguy hiểm đến lạ kỳ đối với một người như anh.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc