Định Mệnh

Chương 1

Trước Sau

break

Hôn lễ của Trần Hạo Tước và Kiều Ân Chi được tổ chức trong tòa lâu đài tư nhân bậc nhất thành phố — nơi chỉ dành cho giới tài phiệt và những cái tên đứng sau màn đêm của thế giới ngầm.

Hoa trắng phủ kín lối đi, từng cánh hoa rơi xuống như tuyết, ánh đèn pha lê phản chiếu thành những dải sáng lấp lánh, vừa xa hoa vừa nguy hiểm.

Sở Khinh Miêu đứng cạnh mẹ mình, bộ váy lụa trắng tinh khôi ôm lấy dáng người mềm mại tuổi mười chín. Cô vốn quen với máy quay và ánh đèn sân khấu, nhưng lại không quen với bầu không khí ngột ngạt của quyền lực nơi đây.

Không ai biết trái tim cô đang đập nhanh đến mức nào.

Hôn lễ này… cũng là lần đầu tiên cô thật sự bước vào “gia đình mới” của mẹ.

Lần đầu gặp ba người anh kế mang khí chất lạnh lẽo như ba mũi dao sắc.

Trần Thương Khải — bước đến gần cô đầu tiên, cao lớn, vai rộng, ánh mắt sắc như lưỡi dao quay lại quan sát.

Trần Dạ Hàn — trầm mặc đến mức nguy hiểm, nét mặt không gợn chút cảm xúc.

Trần Du Khải — trẻ nhất, đẹp trai theo kiểu âm u, đôi mắt ẩn chứa thứ tổn thương khó chạm vào.

Họ nhìn cô như đang đánh giá một người sắp bước vào vùng cấm của mình.

Nhưng khi Kiều Ân Chi mỉm cười, ba người đàn ông máu lạnh ấy lại lập tức thu lại sự sắc bén, trở nên ngoan ngoãn một cách kỳ lạ.

Giây phút đó, Sở Khinh Miêu bất giác rùng mình.

Gia đình này… quá hoàn mỹ, nhưng cũng quá nguy hiểm.

---

Giữa lúc nghi lễ đang chuẩn bị bắt đầu, không khí bỗng lặng đi vài giây.

Một người đàn ông xuất hiện.

Không ai thông báo. Không ai nhìn thấy hắn đến từ hướng nào.

Nhưng tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía hắn.

Thẩm Mặc Dực.

Bộ vest đen cao cấp ôm lấy dáng người cao lớn, từng đường nét lạnh lùng như được khắc bằng thép. Ánh mắt hắn trầm sâu như vực thẳm, mỗi bước chân đều mang theo khí thế khiến toàn bộ những kẻ đứng quanh vô thức nhường đường.

Ba người con trai họ Trần lập tức bước đến.

Trần Thương Khải khẽ gật đầu: “Chú Dực.”

Trần Dạ Hàn siết nhẹ tay áo, lạnh lùng nghiêng đầu: “Đã lâu không gặp.”

Trần Du Khải nhìn hắn như cậu thiếu niên tìm được bóng hình quen thuộc trong quá khứ: “Chú còn sống… tốt.”

Từng câu, từng chữ vẫn giữ nguyên sự kính nể.

Bởi Thẩm Mặc Dực không chỉ là “chú” theo danh nghĩa — hắn từng là người chiến hữu thân cận nhất của Trần Hạo Tước, là bóng đen mạnh nhất đứng sau đế chế ngầm năm xưa trước khi đột nhiên biến mất không một lời.

Hôm nay… hắn trở lại.

Không vì ai khác.

Ngoại trừ một người.

Ánh mắt hắn, ngay khi vượt qua đám đông, dừng lại ở Sở Khinh Miêu.

Cô gái nhỏ với ánh sáng dịu ngọt của một người làm YouTube, gương mặt đẹp như nắng mới, ánh mắt trong trẻo đến mức khiến bóng tối trong người hắn khẽ rung lên.

Sở Khinh Miêu thoáng sững.

Hắn nhìn cô… như thể đã quen biết từ rất lâu.

Nhưng cô chắc chắn đây là lần đầu gặp hắn.

Tim cô đập lỡ một nhịp.

Còn Thẩm Mặc Dực — người đàn ông được cả hắc bang khiếp sợ — đứng im nhìn cô vài giây, ánh mắt trầm đến mức khiến cô thấy tim như bị giữ chặt.

Không ai biết hắn đã theo dõi từng video của cô, từng nụ cười, từng chuyến đi cô đăng lên mạng.

Không ai biết hắn đã xem cô như ngọn sáng duy nhất khiến bản thân còn cảm thấy mình là con người.

Hôm nay, cô đứng trước mặt hắn.

Sống động. Rực rỡ.

Đẹp hơn tất cả những gì hắn từng thấy qua màn hình.

---

Nghi thức bắt đầu.

Tiếng nhạc vang lên, hoa rơi nhẹ như mưa.

Kiều Ân Chi đặt tay vào tay Trần Hạo Tước.

Hôn lễ hoàn mỹ đến mức cả thành phố nằm trong yên lặng vì chờ xem sự kiện.

Sở Khinh Miêu lùi một bước để nhường vị trí cho mẹ, nhưng vừa xoay người — cô khựng lại.

Thẩm Mặc Dực đang đứng ngay đó.

Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân.

Không ai biết bằng cách nào hắn tiến đến gần như vậy.

“Lần đầu gặp.” Giọng hắn trầm, khàn, và đẹp đến mức khiến sống lưng cô tê dại. “Sở Khinh Miêu.”

Cô mở to mắt: “Sao chú… biết tên tôi?”

Khóe môi hắn kéo thành một đường cong khó đoán.

“Chú biết em,” hắn đáp, giọng thấp đến mức chỉ đủ cô nghe. “Biết rất lâu rồi.”

Một câu nói khiến tim Sở Khinh Miêu loạn nhịp.

Phía xa, ba anh em họ Trần đồng loạt quay lại nhìn.

Ánh mắt cảnh giác rõ rệt.

Họ không hề muốn cô bước vào bóng tối của thế giới ngầm…

Và Thẩm Mặc Dực — chính là bóng tối sâu nhất.

Thẩm Mặc Dực cũng liếc họ một cái, ánh mắt bình thản nhưng sắc đủ khiến cả ba người phải siết chặt tay.

Không khí giữa bốn người đàn ông bất giác trở nên căng đến mức có thể vỡ tung.

Sở Khinh Miêu đứng giữa — nhỏ bé, sáng sủa, và hoàn toàn không biết bản thân vừa trở thành tâm bão.

---

Tiếng pháo hoa nổ tung khi nghi lễ kết thúc.

Hôn lễ hoàng gia của giới ngầm chính thức khép lại.

Nhưng với Sở Khinh Miêu…

Một câu chuyện khác mới mở ra.

Câu chuyện về cô và người đàn ông đã nhìn cô từ xa suốt nhiều năm…

Và hôm nay lần đầu đứng trước mặt cô bằng xương bằng thịt.

Thẩm Mặc Dực.

Hắn cúi người, nghiêng đầu sát bên tai cô, giọng thấp như gió đêm:

“Từ hôm nay… chú sẽ không để em biến mất khỏi mắt chú nữa.”

Một lời tuyên bố nhẹ nhàng — nhưng lại như xiềng xích vô hình, kéo cô vào thế giới của hắn.

Ngay khoảnh khắc đó, số phận họ thay đổi.

Sau bữa tiệc, âm nhạc vẫn vang lên trong đại sảnh, những quý khách quyền lực còn đang nâng ly chúc mừng. Đèn pha lê sáng rực như sao trời, nhưng Sở Khinh Miêu thì chỉ muốn rời khỏi nơi ồn ào này.

Cô đã cố gắng mỉm cười cả ngày, chào hỏi từng người, nhận ánh mắt đánh giá của những kẻ có quyền lực lẫn những kẻ tò mò trước thân phận mới của cô.

Cơ thể mệt đến mức vai căng cứng, đầu hơi choáng vì phải đứng suốt nhiều giờ.

Cô bước đến cạnh mẹ.

“Mẹ… con mệt một chút. Con xin phép về phòng nghỉ.”

Kiều Ân Chi nắm tay con gái, ánh mắt đầy lo lắng:

“Được, con đi nghỉ đi. Đừng gượng quá.”

Trần Hạo Tước cũng nhẹ gật đầu với cô — sự dịu dàng hiếm hoi của một kẻ đứng trên đỉnh thế lực ngầm:

“Có ai cần theo con không?”

“Dạ không ạ, con tự đi được.”

Sở Khinh Miêu mỉm cười, ra vẻ bình thản.

Cô không muốn làm phiền thêm bất kỳ ai, nhất là trong ngày trọng đại này.

---

Hành lang dẫn đến phòng nghỉ yên tĩnh hơn hẳn đại sảnh. Ánh đèn vàng dịu trải dài trên sàn đá hoa cương, chiếc váy trắng của cô khẽ quét qua từng bậc thềm.

Cô tháo giày cao gót, xách trên tay để bước đi nhẹ hơn. Đôi chân đau đến tê dại.

“Cuối cùng cũng được thở rồi…”

Cô thở ra một hơi dài, tựa lưng vào tường nhỏ ở góc rẽ.

Nhưng đúng lúc ấy—

Một bóng người xuất hiện từ phía cuối hành lang.

Sở Khinh Miêu giật mình.

Người đàn ông trong bóng tối bước dần vào vùng sáng.

Thẩm Mặc Dực.

Cổ áo sơ mi đã nới một nút, vest đen khoác hờ, đôi mắt sâu thẳm hơn cả không gian hành lang dài bất tận.

Khí thế của hắn khiến toàn bộ ánh sáng xung quanh như yếu đi vài phần.

Cô đứng thẳng, tim đập nhanh vô lý.

“Chú… chú cũng ra ngoài à?”

Giọng cô nhỏ đi thấy rõ.

Trái tim nhỏ bé ấy… hắn chỉ nhìn một lần đã biết cô đang mệt đến mức nào.

“Tại sao không bảo ai đưa em về phòng?”

Giọng hắn trầm thấp, nghe như tiếng sóng ngầm vang trong lồng ngực.

“Không cần đâu… con đường ngắn mà.”

Cô đáp nhẹ, vai hơi rụt lại vì áp lực ánh mắt của hắn.

“Em mệt.”

Hắn kết luận, bước đến gần.

Cự ly giữa họ chỉ còn một cánh tay.

Sở Khinh Miêu muốn lùi lại, nhưng bức tường sau lưng khiến cô không thể nhúc nhích.

Hơi thở hắn mang mùi rượu rất nhạt nhưng lại khiến cô bối rối.

“Không… không đến mức…”

Thẩm Mặc Dực cúi xuống nhìn đôi chân trần nhỏ nhắn của cô — dấu giày cao gót in đỏ lên da.

Ánh mắt hắn tối lại.

“Đau.”

Cô không hiểu sao một chữ đơn giản như vậy lại khiến tim mình run lên.

Hắn đưa tay ra.

“Đưa đây.”

“Dạ… đưa gì ạ?”

“Giày.”

Sở Khinh Miêu ngơ ra.

“Không cần đâu, chú không phải—”

Nhưng hắn không để cô từ chối.

Ngón tay dài, lạnh nhưng mềm, khẽ nắm lấy giày cô — và khom người xuống.

Cô tròn mắt.

“Chú… chú làm gì vậy?!”

Thẩm Mặc Dực quỳ một chân xuống trước mặt cô, bàn tay đặt vào cổ chân mảnh của cô, ánh mắt ngước lên:

“Em đau chân.

Từ đây đến phòng còn xa.”

Giọng hắn chậm rãi từng chữ:

“Để chú bế.”

“C–cái gì?! Không được đâu! Chú—”

“Em sẽ ngất trước khi về tới phòng.”

Hắn vẫn bình thản, như thể việc bế cô là điều hiển nhiên.

Sở Khinh Miêu đỏ bừng mặt, tim loạn tới mức có thể nghe thấy rõ trong lồng ngực.

“Chú… chú không cần quan tâm con như vậy đâu…”

Cô lắp bắp.

Thẩm Mặc Dực đứng dậy, tiến sát hơn, cúi đầu để mắt ngang tầm cô.

“Không cần?”

Hắn cười nhẹ, rất khẽ nhưng nguy hiểm như mật ngọt.

“Chú đã quan tâm em… từ rất lâu rồi.”

Cô ngần người, hơi thở nghẹn lại nơi cổ.

Hắn đưa tay đặt lên gáy cô, động tác nhẹ như chạm vào sương:

“Đi thôi, Miêu Miêu.”

Tim cô đập mạnh như muốn bật ra khỏi lồng ngực khi hắn cúi xuống, vòng tay qua eo — chuẩn bị bế cô lên.

Ngay khoảnh khắc ấy, mạch truyện bước sang một ngã rẽ mới.

Khoảnh khắc vòng tay nặng mà vững vàng của Thẩm Mặc Dực siết nhẹ quanh eo, Sở Khinh Miêu giật mình, hai tay vô thức đặt lên ngực hắn.

“Khoan— chú đừng bế con thật chứ? Con… con tự đi được mà!”

Giọng cô nhỏ đến mức như tiếng mèo con.

Nhưng Thẩm Mặc Dực đã không nghe.

Hắn cúi xuống, cánh tay dưới đầu gối khẽ luồn vào, nhấc bổng cô lên như thể cân nặng của cô chẳng khác gì một chiếc khăn mỏng.

Sở Khinh Miêu hoảng đến mức giọng vỡ ra:

“Chú— chú thả con xuống!! Người ta nhìn thấy thì sao!”

Thẩm Mặc Dực bước đi từng bước vững chãi, hơi thở trầm ổn phả vào mái tóc cô.

“Nếu ai nhìn thấy,” hắn nói, giọng thấp và ung dung,

“họ sẽ biết em là người chú muốn bảo vệ.”

Cô cứng người.

“Sao… sao lại nói những câu như vậy?”

“Vì đó là sự thật.”

Bàn tay hắn nhẹ như cố tình lại đủ mạnh để giữ cô sát vào lòng mình. Tim cô đập loạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Hành lang vắng chỉ còn tiếng giày hắn gõ nhịp đều, hơi ấm của cơ thể đàn ông quấn lấy cô trong mùi hương lạnh quen thuộc — mùi mà cô chỉ từng cảm nhận được khi vô tình đứng cạnh hắn tại đại sảnh lúc ban nãy.

Cô không dám nhìn hắn.

Chỉ dám nhìn bờ ngực rắn chắc ngay trước mặt.

Cả người nhỏ bé thu lại, hai tay chạm nhẹ vào áo sơ mi hắn, ấm đến mức khiến cô bối rối.

“Chú Mặc Dực…”

Cô gọi khẽ, như là hỏi, như muốn trốn.

“Hửm?”

Giọng hắn trầm như đêm.

“Chú không cần… quan tâm con đến thế đâu. Đây là tiệc cưới của ba mẹ con. Con chỉ hơi mệt thôi.”

“Em mệt,” hắn đáp, “thì chú lo.”

Một câu đơn giản nhưng đủ khiến lồng ngực Sở Khinh Miêu mềm nhũn.

Cô im lặng mất vài giây rồi lí nhí:

“Con đâu có phải… con nít.”

Thẩm Mặc Dực hơi cúi xuống, môi lướt qua đỉnh đầu cô trong thoáng chốc — một động tác dịu dàng đến mức trái tim cô run lên.

“Trong mắt chú,” hắn nói chậm rãi, “em nhỏ đến mức chỉ cần gió mạnh cũng đủ thổi văng.”

Sở Khinh Miêu cứng người, mặt nóng ran.

---

Khi đến cửa phòng, hắn vẫn không đặt cô xuống.

Sở Khinh Miêu lúng túng giãy nhẹ:

“Chú thả con xuống đi… người ta sẽ hiểu lầm mất.”

“Hiểu lầm gì?”

“Thì… con với chú…”

Thẩm Mặc Dực đưa mắt nhìn cô, sâu như muốn nuốt trọn từng biểu cảm.

“Chỉ cần chú không giải thích,” hắn nói, “thì đó không phải hiểu lầm.”

Câu nói ấy khiến toàn bộ không khí quanh họ như dừng lại.

Hắn cúi đầu, trán kề trán cô, giọng quét thẳng vào tim:

“Nhớ kỹ, Miêu Miêu — chú chưa từng đối xử với ai như vậy.”

Cô nín thở.

Hắn mới nhẹ nhàng đặt cô xuống sàn, hai tay nâng lấy vai cô như sợ cô mất thăng bằng.

Cô đứng không vững thật.

Cả đầu gối mềm như bún.

Thẩm Mặc Dực mở cửa phòng, không bước vào, chỉ đứng chắn trước ngưỡng cửa, đôi mắt tối thẳm dịu lại một chút.

“Vào nghỉ đi.”

Sở Khinh Miêu cúi đầu:

“Dạ…”

“Khóa cửa lại.”

“Dạ.”

“Và ngủ đủ giấc.”

“Dạ.”

Hắn hơi cúi xuống, ánh mắt dừng trên môi cô trong một giây rất dài khiến cô suýt nghẹt thở.

“Ngon giấc, Miêu Miêu.”

Cửa khép lại.

Sở Khinh Miêu đứng tựa lưng vào cửa, trái tim đập đến mức như muốn khóc.

Cô chưa từng nghĩ…

chỉ một buổi hôn lễ của mẹ lại khiến cuộc đời mình thay đổi như thế.

Bên ngoài, Thẩm Mặc Dực đứng yên trước cửa vài giây, ánh mắt sâu như vực tối.

Không ai nhìn thấy môi hắn khẽ nhếch lên, một nụ cười đầy ý chiếm hữu:

“Cuối cùng… cũng gặp được em rồi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc