Editor: L’espoir
*
“Ối cha, cô gái nhỏ, ông thọ này chính là được làm bằng cây gỗ đỏ đấy, mà loại gỗ này là vật liệu đắt nhất đó! Cô bé nhìn thấy cái này là trong trăm chọn một, cũng không biết trước đó vì nó mà đã làm hỏng bao nhiêu đâu. Không riêng gì người Trung Quốc chúng ta, Thái Lan này là quốc gia Phật giáo, vậy có ai mà không tôn trọng Thần Phật từ tận đáy lòng đâu? Không làm ra loại tốt nhất, nào dám bày ra ngoài! Việc làm ăn này chính là lòng thành tâm, cháu thành tâm mua, ta thành tâm bán, không phải người đứng đắn ta sẽ không bán đâu!”
Chu Dần Khôn nghe xong nhìn Chu Hạ Hạ.
Quả nhiên, cô lại bị thuyết phục.
Chu Hạ Hạ đặc biệt thành khẩn bày tỏ đây là quà tặng cho ông nội, là 100% thành tâm, nhưng giá cả này thật sự có chút quá đắt, muốn hỏi ông chủ có thể rẻ hơn một chút hay không.
Ông chủ khó xử nói: “Cô gái nhỏ, cái này mà giảm giá, thành tâm chẳng phải cũng giảm giá hay sao? Cô bé tặng ông cụ ông thọ, chính là hy vọng ông ấy trường thọ đúng không, vậy làm sao có thể giảm giá được đây, không lành đâu.”
Hai câu cuối cùng đã lừa Chu Hạ Hạ càng thành công, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông trước sau không nói gì, ánh mắt khẩn thiết.
Người đàn ông đứng thẳng người, ngoắc ngón tay về phía cô.
Cô bé đi qua ngay lập tức.
Giọng điệu của Chu Dần Khôn hài hước: “Thật muốn mua?”
Thứ đó rõ ràng không đáng giá.
Nhưng Hạ Hạ nghiêm túc gật đầu.
Cô liếc mắt đã coi trọng món này, ý nghĩa rất hay, nếu như chỉ vì giá cả quá đắt mà buông tha đi chọn cái khác, không khỏi quá có lỗi với ông nội đi.
“Chú út, số tiền này coi như cháu mượn chú, ngay cả số tiền nợ lúc trước nữa, cháu sẽ trả lại cho chú.”
Cô nghĩ, bố mẹ sẽ đến sớm thôi, sau đó bố sẽ giúp cô trả lại tiền.
Lúc này hắn không làm khó cô, lấy ra một chồng đô la Mỹ, ông chủ ôm máy tính đứng bên cạnh: “1212 đô la Mỹ.”
Tất cả chồng này Chu Dần Khôn đều là mệnh giá một trăm, ngay cả tiền lẻ cũng không có, Chu Hạ Hạ cẩn thận đếm mười ba tờ đưa cho ông chủ, sau đó gấp tiền thối rồi nhét trở lại vào tay hắn, lại giống như đã hoàn thành chuyện lớn lao gì đó, ngửa đầu cười với Chu Dần Khôn: “Chắc chắn ông nội sẽ thích.”
Thừa dịp ông chủ gói quà ông thọ, Chu Hạ Hạ chọn mấy bộ quần áo và quần tây có chất liệu mỏng manh ngay quầy hàng bên cạnh, tổng cộng lại cũng chẳng có mấy đồng tiền, có lẽ là sợ Chu Dần Khôn sẽ không kiên nhẫn, toàn bộ quá trình lựa chọn cũng không vượt quá năm phút.
Giữa chừng chọn được một nửa, cô còn chỉ vào áo sơ mi và quần nam treo cùng nhau, hỏi hắn có muốn không.
Đại khái là bắt người ngắn tay*, thái độ còn rất nhiệt tình.
*ăn của người ta.
Một tay Chu Dần Khôn cất trong túi, mân mê tờ giấy đã tiện tay bỏ vào trước đó.
Hắn nhìn Chu Hạ Hạ tự xách túi quần áo trở về, lại cẩn thận nhận lấy món đồ trang trí thọ tinh từ tay ông chủ, cuối cùng tự nhiên nói: “Chú út, chúng ta trở về nhé?”
Chu Dần Khôn quan sát cô.
Chu Hạ Hạ do tuổi còn nhỏ nên đầu óc không tốt, quên hắn thiếu chút nữa đã ném cô chết ở tháp Sathorn, hay là quên hắn thiếu chút nữa bóp chết cô ở khách sạn Pattaya?
Hay là nói… Cô chỉ là giả vờ, trước tiên thiết lập quan hệ tốt với hắn, giả vờ cho đến khi Chu Diệu Huy đến rồi mách hắn với anh ta.
Khi quay về, Chu Hạ Hạ ở phía trước, Chu Dần Khôn ở phía sau.
Chân trước của cô vừa đi vào, người đàn ông đi theo phía sau đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái của ông cụ.
Chu Dần Khôn vừa bước vào cửa hàng, đang nghe Hạ Hạ nói: “Ông nội, đây là cháu và chú út mua cùng nhau đó, chúc ông nhiều sức khỏe, thọ tỷ Nam Sơn! Sống đến 150 tuổi!”
“Ôi chao, 150 tuổi là đã già thành thần rồi, dọa chết người ông. Không cần sống lâu đến vậy đâu.”
“Ông nội!”
Chu Dần Khôn nhìn thấy mái tóc nhỏ của Chu Hạ Hạ dựng đứng lên.
Lại nhìn Sayphone, ông ấy đã buông cây quạt bồ không rời tay, cầm ông thọ bằng gỗ đỏ yêu thích không chịu bỏ xuống, vừa cười vừa nói: “Được, vậy thì nghe Hạ Hạ, sống đến một trăm năm, vẫn còn tám mươi lăm năm nữa, khi đó con của cháu đã có cháu bồng rồi.”
Giương mắt nhìn thấy Chu Dần Khôn tiến vào, ông cụ khó có dịp không mắng người: “Lại đây mở quạt.”
Xem ra thật đúng là rất cao hứng.
Lúc này Mai Kim không có trong tiệm, nơi này chỉ có ba người họ Chu, Chu Dần Khôn đi tới ngồi xuống, thấy ông cụ còn đang cầm món đồ trang trí kia: “Bố thích sao không tự mình mua một món trưng đi?”
“Cái đó có thể giống nhau sao? Cậu mua, Hạ Hạ mua, cùng với ông già tôi tự mua còn có thể tính chung?”
Nói xong Sayphone còn đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Sao lúc này cậu lại hiếu thuận như vậy? Đến tám trăm lần cũng chỉ biết ăn uống với ông đây.”
Tổng thể mà nói, chỉ cần Chu Dần Khôn không ngủ cả ngày, phàm là làm một chút chuyện thôi, Sayphone nhìn hắn đều sẽ thuận mắt dù chỉ là việc nhỏ.
Vừa nghe Hạ Hạ nói thứ này là do cô chọn cùng với chú út, Sayphone đầu tiên là không tin, tiếp theo chính là cao hứng không chịu nổi.
Chu Dần Khôn cũng giống như mẹ Hà Kinh Đình, tính tình cứng rắn, chưa bao giờ biết phục tùng và lấy lòng người khác, cho đến hai mươi lăm tuổi, cũng chỉ tặng ông một món quà này.
Mà Chu Dần Khôn thấy Sayphone thật sự cao hứng, khóe mắt không khỏi nhìn Chu Hạ Hạ.
Nếu sớm biết mua một thứ đồ rẻ mạt như vậy có thể dỗ ông cụ vui vẻ, hắn đã sớm mua rồi.
Cũng không biết có phải bởi vì tuổi tác hay không, ông già này vậy mà thích mấy thứ hàng rẻ tiền đó.
Nhưng… Hắn thu hồi tầm mắt, khóe môi nhếch lên, thuận nước đẩy thuyền nói với Sayphone: “Không sao, bố thích là được.”
Ông cụ càng cao hứng, chuyện sau đó mới càng dễ mở miệng.
Mà vận khí của Chu Hạ Hạ này không tệ, chó ngáp phải ruồi xem như giúp hắn dỗ ông già cao hứng, lời xin lỗi trên tờ giấy miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
*
Sáu giờ ba mươi tối.
Chu Hạ Hạ mặc quần áo mua ở chợ đầu mối, bưng cà ri cua do Sayphone tự tay làm lên bàn.
Sau khi trời tối nhiệt độ giảm xuống, bàn ăn được đặt ở một mảnh đất trống ở giữa sau cửa hàng và ngôi nhà, phía trên có mái che bằng dây leo, ngồi ở dưới là có thể ngửi thấy mùi tươi mát của cây cỏ.
Không giống với Chu Hạ Hạ siêng năng, Chu Dần Khôn giẫm vào giờ ăn cơm đi ra, rửa tay ngồi đối diện ông cụ.
Hạ Hạ bày đìa, thìa và nĩa, Sayphone nói: “Hạ Hạ, mang một đôi đũa cho ông nội đi.”
Nói xong ông còn cầm lấy cái nĩa, nói đùa: “Thứ này dùng hơn nửa đời người vẫn không thuận tay.”
“Dạ, ông nội.” Hạ Hạ cầm hai đôi đũa, một đôi đưa cho Sayphone, đôi còn lại đặt trong tay Chu Dần Khôn.
Người đàn ông cũng không khách sao, cầm đũa lên muốn gắp con cua cà ri lớn nhất kia, ông cụ biết làm cua nhưng không thích ăn cua, về cơ bản là nấu cho hắn ăn.
Trước đây là một chuyện, nhưng lần này là một chuyện có hơi khác.
Đũa của hắn còn chưa đụng tới nó, đã có một đôi đũa khác gắp con cua lớn nhất kia: “Hạ Hạ ăn con này này, con này lớn nhất đấy.”
“…” Chu Dần Khôn nhíu mày.
“Sao, mấy tuổi còn còn giành ăn với bọn nhỏ?”
Chu Dần Khôn đặt đũa xuống, không chỉ so đo về ăn uống, còn phải so đo cái khác: “Dựa vào cái gì phòng của nó có điều hòa?”
Trước khi ăn cơm, Sayphone bảo Chu Hạ Hạ đi thay quần áo, ăn mặc thoải mái một chút.
Chu Dần Khôn đi chợ đầu mối một chuyến, trở về mồ hôi đầy người, đi tắm nước lạnh đi ra, đúng lúc gặp cô gái đã thay quần áo xong, Hạ Hạ đi ngang qua bên cạnh hắn, Chu Dần Khôn nhạy cảm cảm nhận được khí lạnh trên người cô thuộc về điều hòa.
Sayphone không kiên nhẫn: “Điều hòa không cần tiền chắc? Một năm hai lần đều phải bố trí máy điều hòa cho anh hả? Hạ Hạ sắp khai giảng, nóng nực vậy làm sao con bé học tập được. Ít dong dài, ăn cơm.”
Chu Hạ Hạ cũng không biết hai hai người sẽ ở chung như vậy, nói được vài câu đã sặc sụa, cô nghe hai người nói xong, chỉ cảm thấy là do mình đến, ông nội và chú út mới thành ra như vậy.
Cô nơm nớp lo sợ bị kẹp ở giữa, ông nội lớn tuổi, tính tình của chú út còn không tốt, lỡ như ông nội tức giận, sinh nhật này phải tổ chức như thế nào đây?
Khi cô ở chung một mình với Chu Dần Khôn, cô không dám nói lung tung, sợ nói không đúng câu nào sẽ chọc đến hắn.
Nhưng bây giờ có ông nội đang ở đây, cô ấy to gan đứng giữa hòa giải: “Ông nội, chú út, cháu bóc cua cho hai người nha, cháu biết bóc cua đó.”
Nói xong, đôi tay đã rửa sạch sẽ thuần thục bóc con cua lớn trước mặt mình ra, còn lấy nguyên liệu tại chỗ dùng mai cua làm chỗ chứa, múc đầy gạch cua và thịt cua vào trong đó.
Mặc kệ Chu Hạ Hạ làm gì, trong miệng Sayphone đều khen không ngớt, cô được khen đến gan cũng to hơn một chút, nghe Sayphone nói không thích ăn cua, cô ấy đã bỏ lại phần đã gắp ra, hai tay cầm thịt cua trắng nõn chiếm đầy mai cua, đặt trước mặt Chu Dần Khôn: “Chú út, chú nếm thử đi.”
Con lớn nhất đã bị Sayphone cho người khác, mấy con còn lại Chu Dần Khôn đều chướng mắt, cua và điều hòa không có phần của hắn, hắn cũng lười tranh giành với ông cụ, nếm thử hai đũa cá nướng ngược lại cũng không tệ lắm.
Hắn liếc nhìn thịt cua đã bóc xong, lại nhìn người đang cầm thịt cua, đôi mắt kia sáng lấp lánh.
Có người hầu hạ sao lại không hưởng, hắn cũng ăn thịt cua mà Chu Hạ Hạ đã bóc xong như một vị đại gia, thịt tươi ngon mềm mịn, mùi gạch cua nồng đậm, Chu Dần Khôn lười biếng mở miệng: “Chu Hạ Hạ.”
Hạ Hạ mới vừa ăn xong hai miếng cá nướng, nghe thấy Chu Dần Khôn gọi cô, lập tức buông cái nĩa xuống.
“Thêm một con nữa.”
“Hả, dạ!” Cô nghe lời đi rửa tay một lần nữa, quay lại chọn một con thật to.