Editor: L’espoir
*
Phố người Hoa Bangkok.
Nằm ở phía tây của trung tâm thành phố Bangkok, đây là một trong những khu thương mại sầm uất nhất của thành phố, quy mô và mức độ nhộn nhịp của nó có thể đứng đầu trong phố người Hoa trên khắp Đông Nam Á.
Hầu hết các ngôi nhà ở đây đều tương đối cũ, người dân và người kinh doanh hầu như tất cả đều là người Trung Quốc, còn được gọi là ‘Phố người Hoa’, đã có gần 200 năm lịch sử.
So với ngày thường, phố người Hoa ngày nay hiển nhiên càng thêm náo nhiệt.
Quán rượu lớn nhất nơi này được người ta bao hết, thức ăn mừng thọ và nghi thức khách mời đều dựa theo phong tục truyền thống nhất của Trung Quốc.
Đại sảnh từ tầng một đến tầng ba mỗi tầng đều bày hơn trăm bàn tiệc rượu, tầng một đều là người đàn ông thô kệch, dựa vào nắm đấm kiếm cơm, tục xưng là tay đấm.
Lầu hai là thân thích và bạn bè có chút liên quan đến người được chúc thọ hôm nay, có nam có nữ, có già có trẻ.
Theo lý thuyết, Chu Hạ Hạ nên ở tầng hai.
Vết thương trên đầu Chu Diệu Huy không thích hợp tham dự tiệc mừng thọ hôm nay, mà Sama đương nhiên càng không có tâm trạng đó, nếu không phải tháng trước Chu Hạ Hạ đã đồng ý với Son, cô cũng không có ý định tới.
Cô cũng nói với mẹ như vậy, nhưng Sama nói rằng người lớn không liên quan đến trẻ con, có thể đi nếu muốn.
Chu Hạ Hạ là một đứa trẻ thành thật, lại càng là một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Lời nói của bố mẹ, lời nói của bạn tốt, cô sẽ để ở trong lòng.
Nhìn Son về nhà với cô, luôn đứng chờ ở cửa, cô càng không nỡ nói lời từ chối.
Cũng là bởi vì Son, Chu Hạ Hạ ngồi ở lầu ba.
Son là cháu ruột của Thác Sa.
Thác Sa, xuất thân từ Hồng Môn Trung Nghĩa Đường, sau này thành lập bang Red Wa, là một trong những băng đảng người Hoa lớn nhất Thái Lan lúc bấy giờ.
Mà ông nội của Chu Hạ Hạ là Sayphone còn chưa thành lập quân vũ trang của mình, chính là hợp tác với Thác Sa, dựa vào vài lần đen ăn đen trong cuộc chiến ma túy Tam Giác Vàng, nuốt chửng một lượng lớn hàng hóa, từ đó làm giàu.
Băng đảng Red Wa lúc đó nhiều người ít súng, sau đó vài lần bắn giết nhau ở Thái Lan đều dựa vào tiền của Sayphone.
Mặc dù sau này mỗi người lớn mạnh, nhưng phần giao tình lúc trước vẫn là lòng hiểu mà không nói ra.
Sayphone và Thác Sa một bắc một tây, cách rất xa, lần mừng thọ sáu mươi này của Thác Sa, Sayphone liền để cho cả nhà con trai lớn Chu Diệu Huy thay mặt tham dự.
Nhưng điều không nghĩ tới chính là, Chu Diệu Huy lại bị thương một ngày trước tiệc mừng thọ.
“Ông nội, cháu dẫn Hạ Hạ tới rồi đây!” Son kéo Chu Hạ Hạ đến bàn chính.
“Ông nội chúc ông sinh nhật vui vẻ.” Hạ Hạ hai tay chắp lại chạm vào chóp mũi, tiêu chuẩn tiếng Thái.
“Cảm ơn cháu nhé, bé Hạ Hạ.” Thác Sa mặc quẻ sam, đầu trọc, trong tay cầm tràng hạt, khi nói chuyện với Chu Hạ Hạ ông dùng tiếng Trung không chuẩn giống Son.
Thấy Thác Sa cười tủm tỉm nói chuyện với một cô gái nhỏ, trong đại sảnh không ít người nhìn qua, chỉ nghe nói Thác Sa có một đứa cháu trai bảo bối rất quý giá, không nghe nói còn có cháu gái.
Vì thế có người nửa đùa nửa thật nửa thăm dò: “Chú Thác Sa, cô gái nhỏ xinh đẹp này là ai thế? Bạn gái nhỏ của Son hả?”
Thác Sa cười ha ha, xua xua tay: “Đừng nói bậy, con nít con nôi. Học tập cho tốt!”
“Nói đúng rồi đấy, chính là bạn gái của tôi đó!” Son lôi kéo Chu Hạ Hạ ngồi ở cuối bàn chính, “Ai cũng đừng hòng ức hiếp cậu ấy.”
Tất cả mọi người trên bàn cười.
Chu Hạ Hạ trừng đôi mắt xinh đẹp: “Cậu nói lung tung cái gì vậy, ai là bạn gái của cậu hả.”
“Ôi chao. Không nói như vậy thì mọi người sẽ hỏi miết đó…” Son tiến đến bên tai cô, “Cũng không thể nói cậu là cháu gái của Sayphone đâu mà đúng không?”
Chu Hạ Hạ lập tức gật đầu: “Không thể nói.”
Từ nhỏ đến lớn, vợ chồng Chu Diệu Huy đều bảo vệ con gái rất tốt, ít nhất trước mười tuổi, Chu Hạ Hạ đều chỉ cho rằng bố là một doanh nhân giàu có rất bận rộn, mẹ là nội trợ toàn thời gian.
Nhưng sau đó, cô nghe được tên của bố và ông nội từ tai của người khác, mới hiểu đến tột cùng nhà mình đã làm những gì.
Cô về nhà hỏi về vấn đề này, câu trả lời vẫn là: Chuyện của người lớn trẻ con không cần quan tâm.
Mấy năm đầu, Chu Hạ Hạ quả thật khó hiểu, giáo viên nhà trường nói cho họ biết, thuốc phiện là vi phạm pháp luật, vi phạm pháp luật sẽ bị cảnh sát bắt đi tù.
Bạo lực, cầm súng cũng là vi phạm pháp luật, đụng phải người như vậy phải tránh xa, phải báo cảnh sát.
Nhưng sự thật mà cô đã tận mắt chứng kiến không phải như vậy.
Điều cô không biết chính là, bất kỳ một chuyện nào đó làm đến mức cực đoan, đều sẽ có ảnh hưởng uy hiếp cực lớn, rất khó có thể lay chuyển dễ dàng.
Các vấn đề của trẻ con luôn không tính là một chủ đề của cuộc trò chuyện.
Các món ăn lần lượt được dọn lên, Thác Sa uống đến mặt mũi đỏ bừng, đứng lên nói vài câu rồi nâng ly rượu lên, cả đại sảnh mấy trăm người liền nhao nhao cổ vũ, cực kỳ náo nhiệt.
Từ trước đến nay tiệc mừng thọ mời rượu đều là thời cơ tốt để nói chuyện, mắt thấy một đống người vây quanh Thác Sa mời rượu không chen vào nổi, không ít người đặt tâm tư trên người Son.
Một đám người vây quanh, chen chúc Chu Hạ Hạ vốn đang chuyên tâm ăn thức ăn sang một bên.
“Này.” Thác Sa nhìn thấy một đám người vây quanh Son mời rượu, bỗng nhiên nhíu mày, trong đại sảnh lúc ấy liền yên tĩnh lại.
Ai ngờ một giây sau Thác Sa sảng khoái cười to: “Son là con cháu, nên để nó mời rượu chứ! Trẻ con không hiểu quy tắc, các vị thứ lỗi!”
Thác Sa vừa dứt lời, một giọng nói lười biếng từ cầu thang lầu ba truyền vào——
“Oa, náo nhiệt thật đấy chú Thác Sa.”
Thác Sa nghe thấy tiếng, xoay người nhìn về phía cầu thang.
Đột nhiên trở nên yên tĩnh, lúc này mọi người mới nghe thấy hình như có tiếng đập phá bên dưới.
Ngay sau đó một tay vén rèm cửa cầu thang ra, bởi vì người nọ quá cao, còn hơi cúi đầu mới đi vào.
Thấy rõ người đó tới, Chu Hạ Hạ bất ngờ hít sâu một hơi.
Chu Dần Khôn mặc một chiếc áo sơ mi in hoa lỏng lẻo, chỉ cài ba hai cái cúc áo, một tay đút vào túi giống như khách du lịch, tay còn lại kẹp một điếu thuốc, trên cổ tay nổi gân xanh, cũng đeo một chuỗi Phật châu.
Nếu như nói lần gặp mặt trước hắn nhìn giống như một quý ông đàng hoàng, vậy thì lần gặp mặt này, chính là một tên côn đồ đời thứ hai không hơn không kém.
Thoạt nhìn cực kỳ giàu có lại cực kỳ trác táng.
Chu Hạ Hạ lập tức nhớ tới lời bố mẹ nói, yên lặng lui về phía sau hai bước, trốn vào trong đám người.