Editor: L’espoir
*
Vị khách không mời mà đến này, trong nháy mắt làm cho không khí vui mừng náo nhiệt bắt đầu trở nên căng thẳng.
Rất nhiều tầm mắt không ngừng thăm dò qua lại trên người Chu Dần Khôn và Thác Sa, ai cũng biết trong hai đứa con trai của Sayphone, con trai lớn là người nối nghiệp, quanh năm ở Thái Lan, mà con trai út Chu Dần Khôn thì không có chỗ ở cố định, phần lớn thời gian đều bay khắp châu Á như Ấn Độ, Iran, Miến Điện, thời gian ở Thái Lan rất ít.
Nhưng lần này, hắn vậy mà cố ý tới mừng thọ lần thứ sáu mươi của Thác Sa.
Hơn nữa, xem ra người tới không có ý tốt.
Những tin đồn về Chu Dần Khôn hoàn toàn khác với Chu Diệu Huy mà mọi người biết đến.
Chu Diệu Huy tính cách giống Sayphone, chính bởi vì làm người chững chạc khiêm tốn, mới được ông lão chỉ định là người nối nghiệp.
Mà Chu Diệu Huy còn có quan hệ không nhỏ với chính phủ Thái Lan và quân đội, mấy năm nay Sayphone cố ý thu hẹp hoạt động kinh doanh thuốc phiện, tẩy trắng thân phận, Chu Diệu Huy đi lại khắp nới, làm rất tốt mọi việc.
Nhưng con người Chu Dần Khôn này có tính tình trái ngược với bố và anh cả của hắn, hai mươi lăm tuổi đã làm ra tiếng xấu vang dội.
Người này làm ăn cờ bạc ma túy cái gì cũng làm, vả lại tùy tâm sở dục không theo quy củ trên đường làm việc, lúc mười lăm mười sáu tuổi trốn đạn còn nhiều hơn ăn cơm.
Sau đó Sayphone giao quân vũ trang đã thành lập cho hắn, mục đích là muốn giữ một bùa hộ mệnh, kết quả Chu Dần Khôn sau khi tiếp nhận làm việc càng ngày càng lớn càng công khai kiêu ngạo, Sayphone muốn thu hồi lại, nhưng cũng đã bất lực.
Người đàn ông chậm rãi đi tới, “Chú Thác Sa, sao lại bên nặng bên nhẹ vậy? Ông già nhà cháu cũng không phải chỉ có một đứa con trai, như thế nào còn mời một người bỏ một người đây?”
Thác Sa nghe ra lời này có ẩn ý, tuy rằng biết Chu Dần Khôn là loại người nào, nhưng bằng giao tình giữa ông và Sayphone, Chu Dần Khôn không đến mức nháo sự trước mặt mọi người trong tiệc mừng thọ lần thứ sáu mươi của ông, dù thế nào cũng sẽ chiếu cố đến mặt mũi.
“A, Khôn tới rồi.” Thác Sa cười nói, “Cháu quanh năm không ở Thái Lan, muốn gọi cũng không tìm được người. Đến rồi thì ngồi ở bàn chính đi, thằng nhóc này đi qua một bên.”
Trước mắt đứa trẻ cũng chỉ có một người là Son ở bàn chính, ông nội lên tiếng cậu không dám không nghe, gật gật đầu liền nhường vị trí ghế.
“Từ từ đã.”
Son chợt lạnh sống lưng, một bàn tay to như rắn độc nắm chặt gáy cậu.
Bàn tay đó nóng rực lại khô ráo, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, tàn thuốc rơi trên vai cậu, nóng đến Son co rụt lại.
Sau đó, một gương mặt tuấn tú tiến đến bên cạnh, “Đây là cháu trai của chú Thác Sa đúng không? Sao thằng nhóc này lại không có lễ phép gì cả, không biết gọi người à?”
Sắc mặt Thác Sa hơi thay đổi.
Nhưng Chu Dần Khôn không có ý định buông Son ra.
“Son, gọi chú Khôn đi cháu.”
Cổ Son cứng đờ không cử động được, lúc này cậu biết rõ, người này là tới tìm lỗi.
Đây là mừng thọ lần thứ sáu mươi của ông nội, cậu không hy vọng phát sinh bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
Vì thế cậu thuận theo mở miệng: “Chú Khôn.”
Mặc dù không thích người ta gọi hắn là chú, nhưng vai vế bày ra ở đó, Chu Dần Khôn cười: “Rót ly rượu cho chú nào.”
Son nhìn Thác Sa, Thác Sa cau mày, “Khôn, có chuyện gì nói, cậu nói với tôi.”
Chu Dần Khôn thấy Son ngoan ngoãn rót rượu, lúc này mới nhìn Thác Sa, “Chú à, cháu chính là tới mời ly rượu thôi, khẩn trương cái gì?”
Hắn buông tay đang nắm trên cổ Son ra, ngược lại khoác lên vai thiếu niên, rất tự nhiên đem điếu thuốc sắp cháy đến đầu ngón tay lên cánh tay mặc áo ngắn tay của Son.
“A…” Son kêu lên một tiếng đau đớn, làm đổ rượu.
Tàn thuốc làm bỏng ống tay áo một lỗ, nằm trên thịt, phủi hai cái mới dập tắt hoàn toàn.
Chu Hạ Hạ sợ tới mức thiếu chút nữa đã kêu lên tiếng, cô vội vàng che miệng mình lại, vừa sợ hãi vừa lo lắng nhìn Son.
“Chu Dần Khôn.” Thác Sa nhìn cánh tay Son bị nóng không nhẹ, “Cậu đừng quá đáng.”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một họng súng đen nhắm ngay huyệt thái dương của Thác Sa.
Không ai nhìn thấy người đàn ông xăm trổ đầy cánh tay kia đã trà trộn trong đám người từ khi nào, đã đứng gần Thác Sa từ lúc nào.
Chu Hạ Hạ từng gặp qua người nọ, ngay cửa biệt thự nhà cô, hắn gọi một tiếng “Anh Khôn”.
“Chú đừng động đến ông nội tôi!”
Son đột nhiên cầm lấy bình rượu trở tay ném về phía Chu Dần Khôn, khí lực của cậu bé tuổi dậy thì không thể khinh thường, nhưng người đàn ông cười nhạo một tiếng, thuận tay nắm chặt cổ tay Son nắm bình rượu tùy ý bẻ một cái.
Chỉ nghe rắc một tiếng, Son thống khổ kêu lên, bình rượu theo tiếng rơi xuống đất, tay phải của thiếu niên mềm nhũn gục xuống, giống như cổ tay và bàn tay đã lìa ra.
Mà cùng lúc đó, đám tay đấm vẫn bị ngăn ở lầu một rốt cuộc xông lên, bọn họ vây quanh lầu ba, họng súng nhắm ngay Chu Dần Khôn.
Tình thế đảo ngược trong phút chốc.
Ngay khi Chu Hạ Hạ cho rằng Chu Dần Khôn náo loạn xong lại bị vây quanh, thế nào cũng nên thu tay rời đi, hắn lại giống như không nhìn thấy họng súng màu đen kia, ngược lại còn dừng tầm mắt vào ly rượu Son đã rót xong.
“Chú, chú làm chuyện quá phận như vậy, cháu làm con cháu cũng không quên tới mời rượu cho chú, sao chú còn ức hiếp người thế.”
Chu Dần Khôn nghiêng đầu nhìn Son đau đến mồ hôi đầy đầu nhưng lại cực lực ẩn nhẫn, “Đau không?”
Son cắn răng không nói lời nào.
“Là như vầy…” Chu Dần Khôn kiên nhẫn giải thích với cậu, “Ông nội cậu ức hiếp tôi, theo vai vế, tôi sẽ phải ức hiếp lại cậu. Cũng không thể đi ức hiếp người già chứ, cậu nói xem có đúng không?”
Giọng điệu nghe có vẻ bình thường, nhưng hành vi lại hoàn toàn ngược lại.
“A——”
Tay phải Son bị thương bỗng nhiên bị người đàn ông đè lên mặt bàn, Son đau đến mức gần như không đứng vững được.
Lại không nghĩ tới điều càng thêm đau đớn tiếp theo sẽ xảy ra trên người cậu.
Không ai ngờ rằng bàn tay của Chu Dần Khôn vẫn luôn đút trong túi, thế nhưng cầm một con dao Thụy Sĩ nhỏ lại cực kỳ sắc bén, con dao kia chạm vào ngón út tay phải Son, không chút do dự cắt xuống.
“Son!”
Chu Hạ Hạ hai chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất, cô không thể tin há miệng, nhìn thấy máu từ trên bàn chảy xuống đất.
Hai mắt Thác Sa đỏ tươi, gân xanh trên đầu nổi lên: “Chu Dần Khôn, Chu Dần Khôn!”
Người đàn ông bị gọi tên tiện tay ném dao, mặc cho Son ôm tay ngã xuống đất.
Súng của A Diệu kề vào đầu Thác Sa, tất cả mọi người ở lầu ba đều không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chu Dần Khôn cầm lấy ngón tay gãy trên bàn, đánh giá một chút.
Sau đó ở ngay trước mặt Thác Sa, ném vào ly rượu kia.
Trong ly rượu có thêm một ngón tay người, rượu lúc này bị nhuộm đỏ tươi.
Ngay sau đó hắn cầm lấy ly rượu kia, cười tủm tỉm đi tới trước mặt Thác Sa, “Chú Thác Sa, chúc chú sống lâu trăm tuổi.”
Sau đó, ly rượu nghiêng, rượu bên trong chậm rãi đổ xuống đất, ngón tay cắt đứt kia liền rơi xuống bên chân Thác Sa.