Editor: L’espoir
*
Chu Hạ Hạ đứng trong phòng, nhìn thấy trên đầu bố quấn băng gạc thật dày, trên tay mẹ cũng quấn băng gạc, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Sau khi bác sĩ rời đi, chỉ còn lại một gia đình ba người trong phòng.
Chu Diệu Huy rất thương Hạ Hạ, mặc dù trước mắt còn mơ hồ không nhìn rõ vật gì, nhưng ông vẫn vươn tay về phía con gái: “Hạ Hạ lại đây.”
“Bố ơi…” Vừa mở miệng chính là giọng nghẹn ngào cực độ, vợ của Chu Diệu Huy, Sama ngồi bên giường, lau nước mắt.
Bà là một người phụ nữ Thái Lan dịu dàng và xinh đẹp, từ khi đi theo Chu Diệu Huy, đã toàn tâm toàn ý hết lòng vì chồng, bởi vì Chu Diệu Huy nói tiếng Trung, bà cũng nghiêm túc học, học chưa đầy ba năm đã có thể nói tiếng Trung lưu loát.
Bà cũng biết được những gì chồng làm rất nguy hiểm, nhưng vì bà chưa bao giờ theo ông chứng kiến thực sự, vì vậy bà chưa bao giờ biết nó nguy hiểm như thế nào.
Cho đến hôm nay, bà mở cửa thấy Chu Dần Khôn đứng ở bên ngoài, hắn rất lễ phép gọi một tiếng chị dâu.
Sau đó, bà không biết chuyện gì mà dẫn hắn lên lầu, vào phòng làm việc của chồng.
Người đàn ông kia một giây trước còn cười gọi anh cả, một giây sau đã bóp cổ Chu Diệu Huy, nhấc cả người ông lên, kéo lê qua bàn làm việc hung hăng nện xuống đất.
Ngay sau đó chính là một cước lại một cước đạp vào đầu Chu Diệu Huy, ông thậm chí còn chưa kịp mở miệng hỏi thêm một câu nào, cũng chưa kịp giơ tay đánh trả, đã bị Chu Dần Khôn nắm tóc đột ngột đập mạnh vào két sắt.
Bà hét chói tai nhào tới, mà Chu Dần Khôn xé nát quần áo của bà, thậm chí còn xé một miếng để lau tay.
Cuối cùng còn đặt dưới mũi ngửi ngửi, vẻ mặt biến thái nói một câu thơm quá.
Sama ôm chồng run rẩy không ngừng.
Trong lòng bà cầu xin Hạ Hạ sau khi tan học ở bên ngoài thêm chút nữa, ngàn vạn lần đừng trở về vào lúc này.
Chu Dần Khôn là một kẻ điên, là một kẻ điên trông cực kỳ bình thường, nhưng hoàn toàn không có nhân tính nào.
Mà Hạ Hạ nói, cô nhìn thấy Chu Dần Khôn, còn nói chuyện với hắn, Chu Dần Khôn còn nói: Lần sau gặp lại, sẽ dắt cô đi ăn đồ ngon.
“Hạ Hạ đừng khóc…” Chu Diệu Huy sờ sờ mặt con gái, cười cười nói: “Bố không sao.”
“Chú ta dựa vào cái gì mà đánh người?!” Chu Hạ Hạ khóc đến bả vai run lên, “Bố, bác sĩ Cương nói bố bị thương không nhẹ, chúng ta, chúng ta nên báo cảnh sát bắt chú ta đi, đây là chú ta vào nhà đả thương người khác, bố biết nhiều cảnh sát như vậy, hơn nữa… Còn rất lợi hại, vì sao không, không bắt chú ta đi đi…”
Cô nghẹn ngào không nói nên lời, muốn lấy tay chạm vào vết thương của Chu Diệu Huy, lại sợ chạm vào làm ông đau.
Cô khóc đến cực kỳ ấm ức, cực kỳ hối hận, cô vậy mà còn cười với Chu Dần Khôn, vậy mà gọi hắn vài tiếng chú út! Chu Hạ Hạ cầm tay Chu Diệu Huy, “Bố con xin lỗi, thật xin lỗi.”
Tuy rằng trước kia Chu Diệu Huy không thường xuyên ở nhà, nhưng Chu Hạ Hạ lại rất thân thiết với ông, tay trái ông nắm tay con gái, bên phải lại nắm tay vợ, vậy là đủ rồi.
“Rồi rồi, đừng khóc nữa. Chuyện hôm nay đừng ai nhắc lại, nhất là Hạ Hạ này, đừng nói chuyện báo cảnh sát nữa. Bọn bố là người một nhà, chú út cũng là con trai ruột của ông nội. Nó… Chỉ là còn quá trẻ, tính tình không tốt, hai người nhìn thấy nó thì tránh đi, không được trêu chọc nó. Có nhớ chưa?”
Sama vẫn luôn rất nghe lời chồng, bà gật gật đầu, đau lòng lau nước mắt trên khuôn mặt của con gái mình, “Còn nhớ những gì mẹ nói với con chứ?”
Chu Hạ Hạ gật gật đầu, “Cách Chu Dần Khôn thật xa.”
Chu Diệu Huy vốn định sửa đúng, dù Chu Dần Khôn có khốn nạn đến đâu, đối với Hạ Hạ mà nói hắn cũng là người lớn.
Nhưng cơn đau đầu ập đến, anh Không có cách nào mở miệng nói chuyện, xua xua tay, ra hiệu cho hai mẹ con đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, Chu Hạ Hạ nghe thấy tiếng rêи ɾỉ trầm thấp bên trong, nhất định rất đau, đau đến mức bố lợi hại trầm ổn như vậy, đau đến kêu lên tiếng.
Vừa nãy ông đang nhẫn nhịn, nhịn đau để dỗ dành cô và mẹ.
Không muốn bọn họ càng thêm đau lòng.
Chu Hạ Hạ đứng ở cửa phòng, nước mắt lăn dài trên mặt đất.
Sama thở dài, dắt Hạ Hạ đi vào phòng cô, “Chuyện của người lớn, con không cần phải quan tâm. Học hành cho tốt, thi đậu Đại học Chulalongkorn, để bố tự hào, nhớ không?”
“Ừm.” Chu Hạ Hạ nặng nề gật đầu, “Mẹ, con sẽ cố gắng.”
Sama sờ sờ đầu cô, “Đi ngủ sớm đi, ngày mai tan học kết thúc cuối học kỳ, phải về nhà sớm đấy.”
“Dạ.” Chu Hạ Hạ trở về phòng, rửa mặt bằng nước lạnh.
Nước thấm ướt tóc mái ở hai bên cô, cô nhìn mình trong gương, âm thầm hạ quyết tâm, bố mẹ hy vọng cô có thể vào trường đại học tốt nhất ở Thái Lan, cô không thể làm họ thất vọng được.
Còn ba năm nữa, đủ để cô cố gắng từ trung du đến thượng nguồn, sau đó sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Gương mặt trong gương còn mang theo nét ngây thơ, nhưng lại vô cùng kiên định, cô nhất định có thể giành được năm vòng thi tuyển chọn, tiến vào Đại học Chulalongkorn.
Vì lý do này, điều đầu tiên mà cô làm là nói với người bạn tốt là Son*, yêu cầu sự giúp đỡ của cậu ấy.
*颂恩: Tên tiếng Thái đích thị là Son đấy ạ, trùng tên với diễn viên Son Songpaisarn (頌恩·宋帕山), nên mọi người đừng thắc mắc sao tiếng Trung 2 chữ mà tên rút lại còn 1 chữ.
Son là một cậu bé cao lớn và tỏa nắng, bởi vì quan hệ giữa người lớn hai nhà, họ đã quen biết nhau từ nhỏ.
Son nghe xong liền cười, lộ ra một hàng răng trắng, “Hạ à, cậu cho rằng chỉ cần học tập thật tốt là có thể vào Chulalongkorn sao?”
Cầm trên tay đống sách giáo khoa và bài tập về nhà, Chu Hạ Hạ ngửa đầu nhìn Son với vẻ mặt khó hiểu.
“5 vòng tuyển chọn của kỳ thi tuyển sinh đại học bao gồm cả trải nghiệm giáo dục, tham gia các hoạt động, giải thưởng; tuyển thẳng vào các trường đại học liên kết; kỳ thi tuyển sinh đại học; tự đề xuất kỳ thi độc lập… Điều đó có nghĩa là cậu không chỉ phải học tập thật tốt, mà tất cả các khía cạnh đều phải xuất sắc.” Ngữ điệu Son nói tiếng Trung có chút buồn cười, Chu Hạ Hạ vốn định chăm chú lắng nghe phần tiếp theo, kết quả vẫn không nhịn được mà bật cười.
“Son, cậu vẫn nên nói tiếng Thái là được rồi, tớ cũng chẳng phải nghe không hiểu.”
“Không! Một trong những ngôn ngữ khó khăn nhất trên thế giới là tiếng Trung, chỉ cần tớ có thể nói giỏi, thì không có gì là tớ không làm được!”
“Được rồi, được rồi, vậy thì cậu nói tiếp đi.” Chu Hạ Hạ xách cặp sách đi một đường, mới đi tới trạm xe buýt.
Tuy rằng gia cảnh rất tốt, nhưng từ nhỏ Son và Hạ Hạ đã tự đi xe buýt đi học, không khác gì con cái nhà bình thường.
“Cậu gấp cái gì? Đây đều là chuyện mà học sinh trung học nên cân nhắc, một học sinh trung học cơ sở thế này thì gấp cái gì? So với cái này, chúng ta phải nhanh lên, bữa tiệc sinh nhật của ông nội tớ, cả nhà các cậu đều phải đến đấy.”
Nói đến đây, Chu Hạ Hạ mới chợt nhớ tới hôm nay muốn đi khu phố người Tàu, mừng sinh nhật ông nội Son.
Nhưng… Bố bị thương, làm sao đi được đây?
Nhưng cô đã đáp ứng Son rồi, rằng mình sẽ đến.