Editor: L’espoir
*
Chu Dần Khôn ngồi ở ghế sau xe, A Diệu phía trước nhìn vào gương chiếu hậu, “Anh Khôn, có quay về Mumbai không?”
Người đàn ông ngồi sau châm một điếu thuốc, nghe thấy lời này cười nhạo một tiếng: “Trở về làm gì, lại mở đường làm đá kê chân cho người khác? Con mẹ nó thằng Chu Diệu Huy.”
Hắn ở Mumbai suốt một năm, chỉ vì muốn mở rộng nguyên liệu và nhà máy, mắt thấy mọi thứ đã xong xuôi, hắn mới đi dự tiệc, khi trở về chính phủ Mumbai đã ký xong hợp đồng với Chu Diệu Huy.
Anh cả này của hắn, ở Thái Lan không làm cái gì cả, chỉ ỷ vào mình là người kế nhiệm chính thức của ông già, dễ dàng đến nẫng trên tay người khác.
Mà người bố chung của bọn họ cũng chẳng thả rắm cái nào, mỹ kỳ danh viết*, đều là người nhà mình, dù ai làm ăn thì cũng là làm ăn, hai anh em không cần so đo những thứ này.
*美其名曰: ám chỉ tìm một danh nghĩa tốt đẹp cho một hành động nào đó, để che dấu mục đích thật sự
Chu Dần Khôn nói phải, sau đó quay đầu bay trở về đạp mạnh vào đầu Chu Diệu Huy vài cước, lại bóp cổ hắn đập vào két sắt, chụp ảnh cái lỗ thủng máu gửi về cho ông già——
Anh em đánh nhau là bình thường, không cần so đo những thứ này.
Ông già Sayphone, khởi nghiệp với ma túy, khi còn trẻ đã dần dần tìm hiểu con đường buôn lậu ở Miến Điện, sau nhiều thập kỷ thăng trầm, ông trở thành một trong những nhân vật không thể trêu chọc nhất trong vùng Tam Giác Vàng.
Nhưng Sayphone không phải là người Miến Điện, cũng không phải người Lào, mà ông là người Thái gốc Hoa, tổ tiên xuất thân từ Hồng Kông, Trung Quốc, tên thật là Chu Bằng.
Cả đời Chu Bằng không lấy vợ, có hai nhân tình cũng là phụ nữ Trung Quốc.
Một người tên là Trương Sa, mười mấy tuổi đã đi theo ông, sinh con trai lớn Chu Diệu Huy.
Một cô gái khác tên là Hà Kinh Đình, Chu Bằng quen biết ở Hồng Kông, sau đó đến Thái Lan cùng ông, sinh con trai út Chu Dần Khôn.
Chu Dần Khôn nhỏ hơn Chu Diệu Huy mười hai tuổi, trẻ tuổi cường tráng hơn Chu Diệu Huy lại dám chơi liều mạng.
Thời trẻ Sayphone thành lập một đội quân vũ trang, hai đứa con trai đều bị ném vào đó một thời gian, giữa chừng Chu Diệu Huy rút lui, cuối cùng Quân đội Thống nhất Kokang của Miến Điện giao vào tay Chu Dần Khôn.
Đây vốn là công nhận năng lực của Chu Dần Khôn, nhưng không quá một năm, Sayphone đã giao phần lớn công việc buôn bán thuốc phiện cho Chu Diệu Huy phụ trách.
Nhìn bề ngoài, hai anh em mỗi người một chức vụ, sắp xếp công việc làm ăn của bố gọn gàng và ngăn nắp.
Nhưng trên thực tế, việc làm ăn dễ mất mạng nhất đều cho Chu Dần Khôn, người kiếm tiền nhiều nhất lại cho Chu Diệu Huy.
Cho nên khi Chu Dần Khôn đang bay khắp Đông Nam Á để trốn đạn, Chu Diệu Huy đang ngồi trong biệt thự lớn ở Bangkok đếm tiền.
Chu Dần Khôn có tính khí giống với người mẹ đã mất của hắn, đều thích làm mọi việc vặn vẹo.
Sayphone không cho hắn làm, hắn càng làm mọi thứ.
“Vậy về biệt thự của cô Cana?”
“Ừ.” Chu Dần Khôn nhắm mắt lại, không biết vì sao, luôn cảm thấy trong xe có mùi kem.
Ngọt không ngọt sữa không sữa.
Chu Dần Khôn mở mắt ra: “Đi cái người lần trước—— cái người mà có mái tóc rất dài.”
“…” A Diệu suy nghĩ một chút, “Cô Lenny?”
“Không phải cái tên đó. Đeo kính, nói chuyện nhỏ đến mức không thể nghe thấy ấy.”
Nói vậy thì A Diệu đã biết là ai rồi.
Năm ngoái Chu Dần Khôn có gặp một cô gái làm thêm ở quán bar, xinh đẹp, nhưng lại nghèo.
Chu Dần Khôn đồng ý tài trợ cho cô ta học đại học, thật ra chính là vỏ bọc, tiền đó xem như có được nhờ bán thân làm gái.
Một phần được sử dụng để trả học phí và một phần để mua thuốc.
Tuy rằng chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng thân là tài xế kiêm vệ sĩ, Hà Văn Diệu đi theo Chu Dần Khôn lâu nhất, biết khá rõ phong cách trên giường của hắn là gì.
Nhưng điều đó cũng hợp lý.
Chu Dần Khôn làm việc gì cũng rất phô trương, trên giường cũng không nɠɵạı lệ.
Không thuận theo tâm ý của hắn, từ trước đến giờ đều không có kết quả tốt.
Cũng may hắn đối với phụ nữ cũng coi như săn sóc, ít nhất không có sự giày vò nào, chỉ riêng ở Bangkok đã nuôi hết mấy người rồi.
Nghĩ về ai sẽ đến chỗ đó, vấn đề duy nhất có khả năng là—— không thể nhớ ai là ai.
*
Buổi tối trở lại biệt thự đã muộn, nhưng vừa vào cửa, đã nghe thấy một giọng nói dịu dàng hô lên “Anh Khôn”.
“Cô Cana.”
“A Diệu.”
Người phụ nữ hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, mặc váy ngủ lụa trắng, cô ấy thân mật khoác cánh tay Chu Dần Khôn, ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt, mới biết trước khi trở về hắn đã tắm rửa.
Tắm ở đâu? Ở bên với ai? Cô hơi rũ mắt, không có hỏi nhiều.
“Nhớ tôi không?”
Tay người đàn ông ôm lấy eo cô, A Diệu thức thời đóng cửa lại đi ra ngoài.
So với những người phụ nữ khác, Cana này xem như có chút khác biệt.
Thứ nhất, Chu Dần Khôn nhớ tên cô ấy.
Thứ hai, cô ấy sống trong nhà của Chu Dần Khôn ở Bangkok.
Thứ ba, sống khá nhiều năm.
Lâu lắm rồi mới gặp lại khuôn mặt của người đàn ông, lỗ tai Cana đỏ hồng, gật gật đầu.
Chu Dần Khôn cười khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, “Tôi cũng nhớ…”
Hơi thở nóng rực phun ra, mặt Cana đỏ đến lợi hại.
“Món mì của em.” Người đàn ông ác ý nhéo nhéo thịt mềm trên eo cô, nói nốt nửa câu sau.
Nhìn đôi mắt đầy kinh ngạc của cô, hắn nói nửa thật nửa giả: “Tôi đói.”
“Anh vẫn chưa ăn gì sao?”
“Chỉ muốn ăn đồ em làm.” Âu phục ban đầu của Chu Dần Khôn đã cởi ở nơi khác, khi trở về chỉ mặc một chiếc áo thun giản dị, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong rắn chắc trên ngực và bụng.
“Vậy anh chờ nhé, rất nhanh sẽ xong thôi.”
Nhưng khi Cana bưng mì đã nấu xong đi ra, phòng khách trống rỗng.
Cô dừng lại, đặt mì lên bàn rồi lên lầu xem.
Người đàn ông tùy ý nằm sấp trên giường lớn trong phòng ngủ chính, đã ngủ thiếp đi.
Gương mặt tuấn dật kia một nửa chôn trong gối đầu, điều hòa mở rất thấp, chăn mỏng đắp đến eo hắn, sau lưng lộ ra, vết cào xước trên đó vô cùng rõ ràng.
Đó là móng tay của phụ nữ mới có thể làm ra vết trầy xước đó, mới đến mức rỉ lên hạt máu.
Vài dấu cào, có thể tưởng tượng được đã điên cuồng quan hệ tìиɧ ɖu͙© như thế nào, là hương vị hạnh phúc và đau đớn cɦết người như thế nào.
Cô nhẹ nhàng tiến đến gần, kéo chăn lên, che đi cơ thể của hắn.
Sau đó nhẹ nhàng rời khỏi, đóng cửa lại.
Là do cô quên mất, làm sao cô có thể để hắn chờ chứ, hắn sẽ không chờ, Chu Dần Khôn chưa từng kiên nhẫn.
Cũng chưa bao giờ nhớ cô như hắn nói, cho dù là mì cô nấu, cũng không đến trình độ đó.
Nhưng…
Bàn tay trắng nõn nắm trên tay nắm cửa siết chặt lại, hắn thích cô.
Không bao giờ giấu giếm sự tồn tại của cô với thế giới bên ngoài, thậm chí còn để cô ở trong nhà của mình như một bà chủ.
Cana xoay người xuống lầu, ăn hết từng miếng mì trong bát mà Chu Dần Khôn chưa đụng vào.