Editor: L’espoir
*
Tháng tư ở Thái Lan rất nóng, cũng may là kỳ nghỉ hè sắp đến.
Chu Hạ Hạ tan học về nhà, trong tay còn cầm một que kem, cô buông cặp sách xuống vừa thấy kem sắp chảy, vội liếʍ một ngụm ở dưới.
Hương sữa đá lạnh lẽo tan nơi đầu lưỡi, thật ngọt.
“Mẹ, con về rồi!”
Cô nhìn trái nhìn phải, hôm nay căn nhà yên ắng lạ thường.
Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, tóc xõa ra sau lưng như chăn bông, một tay cô vừa cầm kem đưa lên môi liếʍ, vừa nắm tóc xõa thành đuôi ngựa định đi lên lầu.
Mà lúc này, một đôi chân xuất hiện trước mắt cô.
Chu Hạ Hạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi chân dài đi xuống cầu thang, là một người đàn ông.
Trời nóng như vậy, hắn đột nhiên mặc tận hai lớp áo, bên ngoài là âu phục màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng.
Đây vốn là quần áo rất trang trọng, nhưng không biết vì sao, cúc áo sơ mi trước ngực hắn được cởi ra vài cái, mơ hồ lộ ra lồng ngực bên trong, trên đó dường như có vết sẹo dữ tợn.
Hạ Hạ thậm chí còn quên ăn kem, nước kem trắng sữa theo cổ tay cô nhỏ xuống đất.
Tầm mắt cô di chuyển theo vết sẹo đó nhìn lên, nhìn thấy một khuôn mặt trẻ trung, hơn nữa còn cực kỳ đẹp trai.
Điều này không hề phổ biến trong nhà cô.
Tuy rằng ba cũng không cho cho cô và mẹ hỏi về chuyện làm ăn, nhưng Chu Hạ Hạ ít nhiều vẫn biết chút ít—— việc làm ăn trong nhà cũng không đứng đắn.
Những người hay lui tới gần như đều là đàn ông, có người diện mạo thô kệch cô nhìn cũng sợ hãi, có người thì có dáng người tráng kiện, thường xuyên đi theo bên cạnh ba, cảm giác chỉ bằng một cú đấm là có thể đánh cɦết một con trâu.
Những năm đầu, ba không ở nhà nhiều, trong nhà chỉ có cô và mẹ, cuộc sống rất vắng vẻ.
Mấy năm nay ba thường về nhà, trong nhà dần dần trở nên náo nhiệt, những gương mặt thường xuyên đến nhà, Hạ Hạ cũng quen biết không ít.
Người đàn ông trước mắt này đã không đến nhà cô ít nhất hai năm rồi, nhưng Hạ Hạ cảm thấy quen mắt.
Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm hai giây, thử gọi một tiếng: “Chú út?”
Khi người đàn ông từ trên lầu đi xuống, hắn đang xắn tay áo, bên trên còn dính chút máu, nhìn rất chướng mắt.
Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng chú út lanh lảnh, tầm mắt của hắn mới dời khỏi ống tay áo, ngước mắt nhìn người dưới lầu.
Đó là một cô bé.
…
Cũng không tính là nhỏ, bộ dáng mười bốn mười lăm tuổi.
Mặc đồng phục trường trung học, do đổ mồ hôi, áo sơ mi đồng phục màu trắng bị ướt đẫm mồ hôi, lộ ra hai dây áo mỏng manh trên vai cô.
Trời nóng như vậy, còn cài nút áo sơ mi lên tận cổ, cũng không chê chật đến khó chịu.
Không chỉ vậy, áo sơ mi còn được sơ vin gọn gàng trong chiếc váy xanh đậm, không biết là do váy lớn hay do người quá gầy, thắt lưng phải buộc quanh hai vòng.
Làm nổi bật độ cong hơi phồng lên có chút chói mắt ở trước ngực.
Chiều dài váy vừa đến đầu gối, hai đầu gối hồng hào, bên dưới là hai bắp chân cân đối lại trắng nõn.
Chu Hạ Hạ thấy anh Không nói gì, trong lòng có chút khó hiểu.
Không biết là cô gọi nhầm hay đối phương không hiểu tiếng Trung.
Trông anh Không giống người Thái.
Nhưng cô vẫn gọi lại bằng tiếng Thái.
Thấy cô kiên trì gọi hắn là chú như vậy, người đàn ông chợt nhớ tới một chuyện.
Anh trai của hắn…
Có một đứa con.
Khi trước đã từng gặp qua, chẳng nhớ là có bế nó hay không, chỉ nhớ là có buộc hai bím tóc nhỏ, một ngón tay là có thể xách nó lên.
Khi nào nó lớn đến vậy rồi?
“Còn nhớ ta sao?” Chân dài của người đàn ông bước xuống bậc thang cuối cùng, đi đến trước mặt Chu Hạ Hạ.
Lúc này cô gái mới thực sự nhận ra, hắn cũng quá cao rồi.
Cô đành phải lùi lại hai bước ngửa đầu nhìn hắn: “Chú có thật là chú út không? Chu… Chu Dần Khôn?”
Chu Dần Khôn hơi nhướng mày, đã lâu không nghe thấy có người gọi anh cả tên lẫn họ như thế này.
Hôm nay còn một ngày nghe hai lần, thật không hổ là hai bố con.
Cũng không muốn sống nữa.
“Còn nhóc, tên nhóc là gì?”
“Dạ chú út cháu tên là Hạ Hạ, Chu Hạ Hạ.”
Hắn không lập tức phủ nhận tiếng ‘chú út’, chứng tỏ quả thật cô đã nhận đúng người.
Ký ức của Chu Hạ Hạ về Chu Dần Khôn cũng không phải là từ thời thơ ấu, không nhớ nổi là khi nào, thật ra cô đã từng gặp hắn từ xa.
Lúc đó mẹ nói với cô, nhất định phải tránh xa người này.
Bỗng nhiên nghĩ đến đây, Chu Hạ Hạ nhìn gương mặt ngũ quan tinh xảo của Chu Dần Khôn, có chút chần chờ lui về sau một bước.
Cô giáo nói, vẻ đẹp có thể làm cho con người giảm bớt sự phòng bị trong lòng, người trông càng đẹp, tâm địa cũng không nhất định là tốt.
Người càng đẹp đến cực hạn, có thể càng nguy hiểm.
Hơn nữa, mẹ sẽ không bao giờ lừa gạt cô.
Chu Dần Khôn hứng thú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia chuyển từ trời trong sang âm u, từ phấn khích đến phòng bị, quả thực viết mọi thứ lên mặt.
Xem ra là khi anh cả và chị dâu giáo dục con bé, đã nói vài câu về hắn.
Nói như thế nào ấy nhỉ?
Chu Dần Khôn không phải là người tốt, hãy cách hắn thật xa.
Nhìn đứa nhỏ sợ tới mức cây kem trong tay cũng không dám ăn.
“Anh Khôn.”
Trước cửa biệt thự, không biết từ khi nào đã xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi có dáng người cường tráng, Chu Hạ Hạ quay đầu lại đã nhìn thấy hình xăm đầy khắp cánh tay của hắn, cùng với thái độ và cách xưng hô với Chu Dần Khôn, càng thêm kết luận quả nhiên hắn không phải là người tốt.
Thấy cô sắp lui đến góc tường, Chu Dần Khôn lại muốn tới gần, còn khom lưng tiến đến trước mặt cô nói: “Học tập cho tốt, lần sau dẫn nhóc đi ăn đồ ngon.”
Nói xong nhéo nhéo mặt Chu Hạ Hạ, nhàn nhã rời đi.
Xe bên ngoài khởi động xong rồi rời đi, Chu Hạ Hạ cầm theo khẩu khí mới thở phào nhẹ nhõm, cây kem trên tay đã tan hết, chỉ còn lại một cây gậy, nhớp nhúa trên tay, cô vội vàng đi rửa tay, thuận tiện còn rửa mặt.
Trong nhà rõ ràng điều hòa rất đầy đủ, nhưng vừa rồi cô lại đổ rất nhiều mồ hôi, thấm ướt quần áo sau lưng.
“Mẹ ơi con về rồi!” Cô vừa hét lên vừa đi lên cầu thang.
Nhưng càng lên cao, cô càng nghe rõ ràng.
Đó là tiếng khóc, tiếng khóc của mẹ.
Cô giật mình, sải hai bước lên bậc thang chạy vào phòng làm việc.
Lại không ngờ phòng làm việc hỗn độn một mảnh, bố nằm trên mặt đất, đầu bê bết máu, mẹ tóc tai bù xù ôm bố khóc đến chật vật, mảnh thủy tinh vỡ đâm vào trong tay bà, máu chảy không ngừng.