Editor: L’espoir
*
Giọng hắn nhút nhát sợ sệt.
Hạ Hạ nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy có rất nhiều lều trại, trên bãi biển có rất nhiều người, thoạt nhìn còn tưởng là khách du lịch.
Nhưng cậu bé để trần nửa người trên, chỉ mặc một chiếc quần short nhỏ, bên dưới không mang giày, lại gầy thành đến như thế, giống như đã lâu chưa được ăn no.
Hạ Hạ hỏi: “Em nói bọn họ, cũng là bạn bè nhỏ như em sao?”
Cậu bé gật đầu.
Hạ Hạ nhìn về phía mấy hộp bento còn sót lại trên bàn.
Bản thân tiền bán từ thiện chính là được dùng cho những người cần giúp đỡ, đứa nhỏ trước mắt và những đứa nhỏ giống như hắn rõ ràng thuộc hàng ngũ này, tuy rằng chắc chắn chúng không có tiền mua, nhưng nếu có thể trực tiếp dùng bento để giúp đỡ chúng, cũng xem như là đang thực hiện ý định ban đầu của trại hè lần này.
Vì vậy, Hạ Hạ nói: “Em đợi chị một chút nhé.”
Cậu bé nhìn thấy Hạ Hạ đi tới một quầy hàng khác cách đó không xa, chỉ chỉ vào bên này với nữ sinh ngồi trong đó, nói gì đó.
Cậu bé rõ ràng nhìn thấy biểu cảm của chị gái mập mạp kia rất khinh thường, hắn lập tức quay mặt đi chỗ khác, không nhìn sang bên kia nữa.
Chỉ cần không nhìn, thì sẽ không cảm nhận được sự khinh miệt này.
Còn Hạ Hạ bên này muốn dùng tiền của mình mua mấy chai nước, nơi bán nước trên quảng trường cách nơi này có hơi xa, cậu bé kia vẫn còn đang chờ cô.
“Hạ, em quản quá nhiều rồi.” Người nói chuyện là một học sinh từ trường trung học Patana, một cô gái Thái Lan có thể nói bốn ngôn ngữ.
Vừa rồi khi Hạ Hạ cho đứa nhỏ ăn trưa, cô ấy cũng đã chú ý tới, hiện giờ Hạ Hạ còn tới tìm cô ấy mua nước, cô gái Thái Lan lớn hơn Hạ Hạ hai tuổi này rất khó hiểu.
“Đây là đâu? Pattaya đó em. Ở Pattaya, có rất nhiều trẻ em bị bỏ rơi trên đường phố, đa phần chúng được gái mại dâm sinh ra, hiện trạng này rất phổ biến, em có thể quan tâm hết chúng sao? Chị khuyên em nên tránh xa một chút, những đứa trẻ này, nói không chừng khi sinh ra đã bị AidS rồi.”
Hai ba câu ngắn ngủi, đã khiến Hạ Hạ sửng sốt.
Cô chưa bao giờ đến Pattaya, trước đây cũng chỉ nghe nói rằng đây là khu vực duy nhất ở Thái Lan, một quốc gia Phật giáo, mà giao dịch tìиɧ ɖu͙© được xem là hợp pháp ở trong cuộc sống hàng ngày.
Lần này đến, cô cảm thấy hình như không khác gì các thành phố khác.
Cậu bé vẫn giữ nguyên tư thế đứng ban đầu, trông mong nhìn mình, Hạ Hạ sửng sốt vài giây, vẫn nói: “Làm phiền chị rồi ạ.”
Đối phương nhún nhún vai, tỏ vẻ không hiểu vì sao cô lại xen vào việc của người khác, nhưng cuối cùng vẫn đưa cho Hạ Hạ năm chai nước.
Thấy Hạ Hạ ôm nước trở về, trong mắt đứa trẻ sáng lấp lánh.
Nhiệm vụ mà Hạ Hạ giao cho hắn chính là ôm mấy phần bento, hai người một lớn một nhỏ, nhỏ dẫn đường, lớn đi theo, đi về phía một nơi nào đó giữa đám đông trên bãi biển.
Bước trên bãi biển cát mềm mại, gió nóng hầm hập phả vào mặt, mang theo mùi tanh nhàn nhạt của nước biển.
Càng đi về phía đám đông, càng sẽ cảm thấy một làn sóng nhiệt khác, một làn sóng nhiệt này đến từ nhiệt độ không hề thấp của Thái Lan vào tháng sáu, cũng bắt nguồn từ…
Hạ Hạ vốn đang chuyên tâm đi theo cậu bé, khi đi vòng qua một cái lều trại bên trong bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ, Hạ Hạ mở to hai mắt ngay lập tức.
Trên bãi cát nhiều người như vậy, người phụ nữ này thế nhưng lại khỏa thân đi ra, bộ ngực tròn trịa đầy đặn và phần dưới đen sâu kín…
Thị giác trùng kích cực lớn khiến cho trán cô toát mồ hôi, là một cô gái không chú ý quá nhiều đến cơ thể mình khi tắm rửa, rõ ràng Hạ Hạ biết mình không nên nhìn, nhưng vẫn không thể khống chế được tầm mắt, nhìn theo dáng vẻ lẳng lơ của người phụ nữ đi về phía đám người ầm ĩ đang điên cuồng đùa giỡn lắc lư trong nước biển.
Vừa thấy cô đã hít sâu một hơi.
Trong đám người cười đùa có nam có nữ, có già có trẻ, thế nhưng không chỉ có một người trần trụi, có người nhảy nhót náo loạn hôn nhau quấn quít, có người thì dứt khoát ném nội y nội xuống biển, sau đó để cơ thể trần trụi đột nhiên lao đầu xuống biển, nhanh chóng biến mất không thấy đâu.
Mà lúc này từ trong lều trại bên cạnh phát ra âm thanh quỷ dị, sau đó, người phụ nữ trần trụi vừa bước ra khỏi lều trại kia, hai nam một nữ lục tục đi ra, trên người mặc ít vải vóc đến đáng thương, nhưng trên mặt lại không có nửa phần thẹn thùng.
Hạ Hạ lại nhìn lều trại đầy bãi biển này, trong lòng hoảng sợ.
Lúc này mu bàn tay nóng lên, Hạ Hạ giật mình.
Cúi đầu nhìn, là đứa bé khi nãy ôm bento mới đi phía trước không biết từ lúc nào đã quay trở về.
Kỳ thật hắn có gọi Hạ Hạ một tiếng, nhưng bởi vì bãi biển quá ồn ào, Hạ Hạ lại thất thần, hoàn toàn không nghe thấy.
Lúc này hắn mới dùng khăn giấy ướt vừa mới dùng lau sạch bàn tay nhỏ bé, vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Hạ.
Thấy Hạ Hạ phục hồi tinh thần lại, đứa trẻ lại chỉ chỉ phía trước.
Hạ Hạ nhìn sang, nhìn thấy mấy đứa nhỏ ngồi cùng nhau, đứa lớn nhìn qua chừng khoảng mười một mười hai tuổi, đứa nhỏ nhìn cũng chỉ khoảng hai ba tuổi, còn bị đứa nhỏ mới lớn khác ôm.
Cho dù cả các chàng trai lẫn cô gái đều ăn mặc rất ít, ai cũng lấm lem, có em vẫn còn trong túi thức ăn trong tay, có lẽ là nhặt đồ ăn thừa của những người khác.
Thấy trong tay cậu bé ôm mấy hộp bento, sau lưng còn có một chị gái ôm nước, trên mặt những đứa trẻ đó là vẻ ngạc nhiên và vui vẻ nói không nên lời, chỉ là trong biểu cảm ấy lại có chút phòng bị.
Hạ Hạ đi qua buông nước xuống, lập tức có đứa trẻ chạy tới chộp lấy, cát bị văng tung tóe khắp nơi, theo bản năng Hạ Hạ lui về sau vài bước.
Sau đó cô phát hiện, đứa trẻ đi cùng cô đang nhìn cô, thấy cô lùi về sau, vẻ mặt của hắn có chút mất mát.
Nhưng chỉ hai giây sau, hắn lập tức cong miệng cười với cô, sau đó đứa bento đang ôm trong ngực cho cậu bé lớn nhất.
Hai người thấp giọng nói cái gì đó, chỉ thấy đứa lớn sờ sờ đầu cậu bé, sau đó hét lớn vài tiếng, một đám trẻ con đứa thì ôm nước đứa thì ôm bento, cả nhóm đều ngoan ngoãn nói cảm ơn với Hạ Hạ.
Ngược lại Hạ Hạ có chút ngượng ngùng, giờ nghỉ trưa sắp qua, cô phải trở về chuẩn bị đồ bán vào buổi chiều, vì thế cô cười xua xua tay, nói lời tạm biệt với bọn nhỏ.
Khi xoay người, trong lòng cô có chút cảm khái, thức ăn và nước uống đơn giản như vậy, trong mắt những đứa trẻ này dường như là báu vật vô giá.