Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ

Chương 21: Từ thiện

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

“Là như vậy này, người muốn tìm cậu mua hàng không phải là tôi, một người bán lẻ như tôi làm sao lấy được nhiều tiền như vậy, những người lấy hàng của tôi đều không phải là thứ hàng hóa tốt lành gì. Có người hỏi thăm về cậu, tôi nghe nói trước đây đã cùng ở Miến Điện——”

 

“Chậc, vô vấn đề chính.”

 

Cana đưa trái cây đã gọt xong đến bên miệng hắn, Chu Dần Khôn cắn một miếng, ướp lạnh ngọt thanh, hiện tại hắn chỉ muốn hưởng thụ mỹ nhân cảnh đẹp thôi.

 

“Là Ngô Bang Trực, hắn muốn tôi đứng giữa làm trung gian.”

 

Cái tên này nghe khá quen tai, Chu Dần Khôn nhớ lại trong hai giây: “Còn Ngô Bang Kỳ là người nào?”

 

Thượng tướng Ngô Bang Kỳ, Phó Cục trưởng Tổng cục Cảnh sát Quốc gia Thái Lan.

 

“Là em trai của hắn, Ngô Bang Kỳ có ba em trai, người đó là người nhỏ nhất. Trong tay hắn có một công ty hóa chất, làm ăn phải đến mức gọi là nát, trong số bốn anh em hắn là tệ nhất. Nhưng có lẽ người ta dựa lưng vào cây lớn để hưởng bóng mát, cái vỏ rỗng của công ty hóa chất cũng bán được kha khá tiền, bây giờ muốn lấy hàng của cậu, kiếm tiền nhanh.”

 

“Việc này Ngô Bang Kỳ có biết không?”

 

Bên kia có chút khựng lại, không dám lên tiếng.

 

“Con mẹ nó anh có tật xấu đúng không? Gió thổi bên nào còn chưa nắm được đã đến nói chuyện với tôi?” Chu Dần Khôn không kiên nhẫn: “Cút cút cút, bảo tên đó về nhà uống sữa đi.”

 

“Đừng đừng đừng mà A Khôn! Cậu nghe tôi nói đã! Ngô Bang Trực và Ngô Bang Kỳ này là cùng mẹ sinh ra, có hắn cậu còn lo cái gì nữa? Nếu có sơ suất gì, Ngô Bang Trực không phải là bia ngắm tốt nhất sao, anh trai của hắn cũng sẽ không nhìn hắn gặp nạn đâu, cuối cùng còn không phải sẽ che chở cho hắn à. Đây không phải là che đậy thịt mỡ giao tới cửa sao?”

 

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, cách tiếp cận tên Ngô Bang Kỳ này tôi còn rõ hơn anh, Chu Diệu Huy muốn lôi kéo hắn ta, lôi kéo hai năm cũng không kéo ra được một con chim, tên em trai đó của hắn làm gì mỗi ngày không lẽ hắn ta còn không biết?”

 

“Đúng vậy, hắn biết hết, vậy tại sao không chặt đứt từ chỗ tôi đi. Suốt cả tuần nay tôi đã gọi điện thoại cho hắn đấy, nếu Ngô Bang Kỳ muốn cảnh cáo tôi, hắn đã có thể cảnh cáo tám trăm lần rồi, thế sao hắn ta lại không có động tĩnh!”

 

Tasang ở bên kia thần thần bí bí mật nói: “Nghe nói Ngô Bang Kỳ sắp lui xuống rồi, sau này có ở Thái Lan hay không cũng không quan trọng. Thừa dịp còn chưa lui xuống, trước khi đi kiếm được một khoản là hợp lý.”

 

Tin tức này lại rất mới mẻ, Chu Dần Khôn ôm vòng eo mảnh khảnh của Cana, hưởng thụ trái cây do cô đút, đầu ngón tay đùa giỡn với mái tóc buông xuống bên hông cô: “Muốn làm cũng được, bảo Ngô Bang Kỳ nói chuyện trực tiếp với tôi. Nếu hắn lui về sau mà Ngô Bang Trực còn ngồi chờ nhận hàng, vậy chuyện này thì miễn đàm phán.”

 

“À…” Bên kia nghe ra được khó xử: “A Khôn, hắn vẫn chưa xuống đâu.”

 

Chu Dần Khôn trực tiếp cúp điện thoại.

 

Ba ngày sau, Tasang gọi lại, nói Ngô Bang Kỳ đã đồng ý.

 

Nhưng bây giờ hắn ta không ở Bangkok, hắn không thể không tham dự hội nghị thượng đỉnh của Liên minh chống khủng bố ở Pattaya.

 

Chuyện này cũng chẳng có gì, dù sao Chu Dần Khôn cũng đã chán ở Koh Samet, ngày hôm sau hắn mang theo A Diệu đến Pattaya.

 

*

 

Các hoạt động bán hàng từ thiện trại hè nằm tại Royal Garden Plaza ở Pattaya.

 

Băng rôn trại hè từ thiện được dựng lên xung quanh các trung tâm mua sắm lớn, học sinh tham gia hoạt động có thể làm tại các cửa hàng thủ công được thiết lập trong các cửa hàng trung tâm mua sắm, sau đó mang thủ công mỹ nghệ, thực phẩm hoặc đồ uống đã được chế biến đến các quầy hàng bên ngoài để bán hàng từ thiện.

 

Thứ mà Hạ Hạ bán hàng từ thiện là bento do chính tay mình làm ra, ngay cả hộp cơm bento cũng do cô tự tay gấp và trang trí thân thiện với môi trường, trên mỗi hộp đều viết lời chúc bằng tiếng Thái, cuối cùng còn có một miếng dán nhỏ ở chỗ niêm phong, là một cô gái với mái tóc hồng hào.

 

Quầy hàng của cô đối diện bãi biển, phần lớn những người đến mua bento của cô đều là khách du lịch biển, nhờ vào tủ lạnh nhỏ do ban tổ chức cung cấp, bento trái cây ướp lạnh của cô rất nhanh đã bán hết, cũng may bây giờ đã không còn là tháng nóng nhất ở Thái Lan nữa, Hạ Hạ canh giữ mấy phần cơm trưa còn chưa bán hết, vừa lau mồ hôi bên thái dương, vừa đẩy hộp bento đang phơi nắng vào bóng râm của ô che nắng.

 

Ngay lúc này, xe ăn uống của trại hè đến, mỗi sinh viên tham gia vào các hoạt động sẽ nhận được một bữa ăn trưa dinh dưỡng đặc biệt.

 

Hạ Hạ đứng lên nhận bữa trưa từ giáo viên đưa cơm, dùng tiếng Thái chuẩn nói cảm ơn.

 

Sau khi cô giáo đi, cô mở hộp bento ra, rau, cơm, hải sản và thịt phối hợp bên trong đều rất hợp khẩu vị, nhưng Hạ Hạ rất ít khi ở lâu trong môi trường nóng bức như vậy, mặc dù bữa trưa có đầy đủ hương vị, nhưng cô vẫn không thèm ăn.

 

Đang muốn đậy nắp lại, bỗng nhiên cảm giác được một tầm mắt dính vào trên người mình.

 

Hạ Hạ nhìn sang, không biết từ khi nào đã có một đứa bé chạy tới một góc quầy hàng, dáng vẻ ước chừng bốn năm tuổi, chỉ cao hơn quầy hàng một chút, có thể nhìn thấy một đôi mắt đen láy.

 

Hạ Hạ đối diện với đôi mắt đó, mới phát hiện tầm mắt của đứa bé không phải dính trên người cô, đúng hơn là—— bữa trưa trên tay cô.

 

Bốn mắt nhìn nhau, vẫn là người lớn tuổi hơn mở miệng trước.

 

“Em có muốn ngồi ở đây không?” Hạ Hạ nói bằng tiếng Thái.

 

Cậu bé không nói gì, cậu vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, bám vào một góc quầy hàng, nhìn vào bữa trưa trong tay cô.

 

“Nếu em muốn ăn, cứ đến đây ngồi đi.” Cô vẫy tay chào nó.

 

Cậu bé dường như không tin được có chuyện tốt này, nghe lời Hạ Hạ nói xong, ánh mắt từ khao khát trở nên thăm dò.

 

“Hộp cơm này là đồ tái chế, nếu em muốn ăn, cũng chỉ có thể ăn ngay tại chỗ này.” Hạ Hạ rất kiên nhẫn: “Em muốn ăn sao?”

 

Cậu bé cuối cùng cũng gật đầu, Hạ Hạ vừa định đứng dậy mở hàng rào quầy hàng cho cậu tiến vào, lại không ngờ cậu bé kia trực tiếp dùng tay chân đi trước một bước, chui vào từ dưới quầy hàng, đến bên chân Chu Hạ Hạ.

 

Hạ Hạ mở to hai mắt nhìn cái đầu bên chân mình, cậu bé ngẩng đầu lên, giống như một chó con đáng yêu.

 

Chu Hạ phụt cười ra tiếng, ngay sau đó cô đưa tay về phía hắn, tay cô không lớn, làn da vừa mỏng vừa trắng, thế cho nên khi bàn tay hơi đen và bẩn thỉu của đứa trẻ đặt lên, tạo thành sự tương phản rõ rệt.

 

Bản thân đứa bé cũng nhận ra, sau khi nó bị kéo lên đã lập tức thu hồi tay mình, lại thăm dò nhìn Hạ Hạ một cái, tựa như sợ cô chê nó quá bẩn, sẽ đổi ý không cho nó ăn.

 

Còn Hạ Hạ thì lấy khăn giấy ướt từ trong túi bên cạnh ra cho nó, còn lấy nước khoáng mình đã mang theo từ trong tủ lạnh nhỏ, cùng với hộp cơm đặt trước mặt cậu bé.

 

Lúc này cậu bé mới yên lòng, nó cầm nĩa lên ăn từng muỗng cơm hộp một, Hạ Hạ kinh ngạc, nhìn nó nhỏ như vậy, vậy mà lại có thể ăn nhiều đến thế, chưa đến mười phút, hộp cơm đã sạch trơn.

 

“Em ăn no chưa?”

 

Cậu bé nghe thấy cô hỏi như vậy, lập tức gật gật đầu, dùng cánh tay gầy gò lau dầu trên miệng, cong miệng cười với Hạ Hạ, hàm ý là ăn rất no.

 

Hạ Hạ sờ sờ đầu nó: “Vậy em mau trở về đi.”

 

Cậu bé đầu tiên là gật gật đầu, thấy Hạ Hạ giúp nó mở hàng rào quầy hàng, cậu đi về phía trước hai bước, lại chần chờ dừng lại.

 

“Có chuyện gì vậy?”

 

Cậu bé giơ tay lên, chỉ vào một hướng nào đó trên bãi biển, nói với Hạ Hạ bằng tiếng Thái: “Họ cũng không có cơm ăn.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc