Editor: L’espoir
*
Chu Diệu Huy nói chuyện giữ lời, ba mươi kg chất gây ảo giác mà Chu Dần Khôn muốn đã đưa tới lúc rạng sáng.
Sau khi hàng cập bến, họ dùng tốc độ nhanh nhất đi theo con đường cũ, giao dịch tại nơi cách gần bến tàu nhất, một khi hàng đã rời tay, nếu có bất kỳ sự tổn thất nào sẽ không còn liên quan đến chủ buôn.
Sau khi kiểm tra hàng hóa, Usoko báo cáo với ông chủ Ivan, Chu Dần Khôn ngồi trên xe, A Diệu đưa hồ sơ nhập cảnh cho hắn xem, người đàn ông cười, tùy ý xua xua tay, xe nhanh chóng rời đi.
Hắn cũng nói chuyện giữ lời, dẫn Cana đi Koh Samet để nghỉ mát, ở lại gần một tháng.
Koh Samet là một hòn đảo nhỏ nằm trong Vịnh Thái Lan, gần Bangkok khoảng 220 km về phía Đông Nam, hòn đảo là Công viên Tự nhiên Quốc gia, có nhiều bãi biển tự nhiên ở bờ biển phía đông của hòn đảo, bờ biển phía tây của hòn đảo nổi tiếng với ánh hoàng hôn.
Có Cana bên cạnh, vết thương trên tay Chu Dần Khôn đã lành đi rất nhanh, máu thịt liền lại với nhau, hơn nữa cử động không khác gì bình thường, chỉ là…
Để lại một vết sẹo rất khó chịu.
A Diệu đi theo từ xa, mỗi lần nhìn thấy đôi tay quấn băng gạc của Chu Dần Khôn, cùng với vết thương phiếm hồng sau khi tháo băng gạc ra, cho đến khi đóng vảy cuối cùng dần dần biến thành vết sẹo, hắn sẽ luôn nghĩ về những gì đã xảy ra tại Tháp Sathorn ngày hôm đó.
Ngay cả hắn cũng như thế này, không biết anh Khôn sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy nó.
*
Vết thương trên lưng và trên cổ Chu Hạ Hạ cũng không khá hơn là mấy, mặc dù còn nhìn ra được chút dấu vết, nhưng cổ họng đã có thể nói chuyện bình thường mà không cảm thấy đau đớn.
Ban đầu vì câu nói ‘nhóc chờ ta đấy’, cô đã không ngủ ngon suốt nửa tháng, màu lục lam đen trước mắt khiến Sama lo lắng muốn đưa cô đến bệnh viện kiểm tra thân thể.
Cho đến bây giờ, thời gian đã trôi qua gần một tháng, hắn cũng không có đến trả thù, chuyện này chẳng lẽ cứ thế mà trôi qua sao?
Bây giờ nhớ lại, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Cô cắn Chu Dần Khôn, còn cắn nghiêm trọng như vậy, nếu không phải bố đã đáp ứng điều kiện của hắn, chỉ sợ cô sẽ bị Chu Dần Khôn bẻ gãy cổ ngay tại chỗ.
Suy cho cùng, Hạ Hạ cảm thấy đó là lỗi của mình.
Nếu đêm đó cô không ra ngoài, có phải sẽ không gặp Chu Dần Khôn hay không, cũng sẽ không để hắn có cơ hội dùng điện thoại của cô để gọi bố tới? Thế nhưng, cô lại lờ mờ cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
Chỉ là cô vắt hết óc cũng không nghĩ ra lý do, càng nhớ lại khuôn mặt người đàn ông kia, trong lòng lại càng rét run.
Chiếc bánh cô đặt cho Son cuối cùng vẫn là mẹ giúp cô lấy về, gửi ảnh chụp và lời chúc sinh nhật qua, vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.
Hạ Hạ chờ rất lâu, cuối cùng nhận được một thông báo đăng ký trại hè từ thiện quốc tế.
Vào đầu tháng 6 hàng năm, trước khi bắt đầu các trường trung học, Liên đoàn Doanh nghiệp Thái Lan và Bộ Văn hóa Thái Lan sẽ cùng nhau tổ chức trại hè từ thiện cho học sinh trung học cơ sở, sự kiện kéo dài trong một tháng, được chia thành các hoạt động bán hàng từ thiện, các cuộc thi thể ȶᏂασ và hội thi kiến thức.
Thu nhập từ thiện sẽ được sử dụng cho cứu trợ bệnh tật cho trẻ em, trại trẻ mồ côi, giáo dục và hỗ trợ các gia đình thất nghiệp ở Thái Lan, trong khi kết quả của các cuộc thi thể ȶᏂασ và kiến thức sẽ được đưa vào hồ sơ học tập cá nhân cơ hội này chắc chắn không thể bỏ qua nếu muốn vào một trường học nổi tiếng như Chulalongkorn.
Thật ra cô còn thử đoán, Son nhìn thấy thông báo báo danh này, có thể cũng sẽ xuất hiện trong trại hè từ thiện này hay không.
Đối với việc sắp xếp học tập của Hạ Hạ, vợ chồng Chu Diệu Huy rất hài lòng, nhưng đối với vấn đề an toàn một mình Hạ Hạ đến Pattaya tham gia trại hè, vẫn không yên tâm lắm.
Chu Diệu Huy bảo Sama đi cùng Hạ Hạ, Hạ Hạ từ chối.
Bởi vì ăn ở của trại hè được bố trí thống nhất, sẽ có giáo viên và tình nguyện viên bầu bạn trong suốt cuộc hành trình, khai giảng xong cô bắt đầu học trung học, cũng không thể luôn muốn mẹ đi cùng giống như khi còn bé, cô cũng nên tự lập.
Nghe con gái nói xong, Chu Diệu Huy vui mừng gật đầu.
Trong lòng có chút xúc động, đứa bé ngày ấy còn nhỏ xíu, bây giờ đã trưởng thành rồi.
Hoạt động từ thiện quy mô lớn như vậy, hầu như tất cả các học sinh trung học cơ sở có đủ khả năng chi trả lệ phí đăng ký đều sẽ tham gia, những đứa trẻ đó không giàu thì sang, ban tổ chức không dám lơ là.
Hơn nữa…
Chu Dần Khôn dường như đang đi ra ngoài nghỉ mát, ngoại trừ việc hắn sẽ nhàn rỗi không có việc gì đi làm khó con cháu, còn lại hầu như ai cũng không biết thân phận của Hạ Hạ, muốn nói không an toàn, thật ra thì cũng chẳng có gì là không an toàn.
Vì thế Hạ Hạ tự mình thu dọn đồ đạc, đứng trước cổng trường mình theo học, nghe theo sự sắp xếp thống nhất của giáo viên, lên xe buýt từ thiện đi Pattaya.
*
Bề ngoài Chu Dần Khôn đang nghỉ mát ở Koh Samet, nhưng thực chất đã nhiều lần rời đi giữa chừng.
Buổi tối hắn và Cana đang hóng gió biển ngắm cảnh đêm trên biển, A Diệu cầm điện thoại di động của Chu Dần Khôn đi tới: “Anh Khôn.”
Chu Dần Khôn nhìn số điện thoại, không kiên nhẫn chậc một tiếng: “Dây dưa không xong.”
Cana vừa tự tay cắt hoa quả cho hắn thấy biểu cảm của Chu Dần Khôn, biết đây hẳn là chuyện làm ăn, cô buông dao gọt hoa quả xuống, tự nhiên nói: “Em đi pha trà hoa.”
“Không cần.” Chu Dần Khôn nắm lấy cổ tay của cô: “Em làm việc của em.”
Cana có chút kinh ngạc, lập tức nghe lời ngồi xuống bên cạnh hắn, cổ tay bị hắn nắm có chút nóng lên, sắc mặt cô ửng đỏ.
Chỉ là người đàn ông bên cạnh sẽ không chú ý đến sự biến hóa rất nhỏ của cô, chỉ cầm điện thoại lên, giọng điệu lười biếng: “Alo, anh Tasang.”
“Úi chà chà, a Khôn, cậu đừng gọi tôi như vậy, dọa chết người nha.” Giọng người đàn ông bên kia ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, nói tiếng Trung sứt sẹo, giọng điệu lấy lòng: “Nghe nói gần đây cậu đang buôn hàng hả?”
Chu Dần Khôn bên này híp mắt: “Ai nói?”
“Cái này à, chính là anh em từng chạy trốn sang Nga lúc trước đó, nói trên thị trường xuất hiện chất gây ảo giác có chất lượng tuyệt vời, thứ này vừa đắt, còn rất khó làm, không có kỹ thuật không thể làm được, lượng hàng hóa trên thị trường Nga không nhỏ, ngoại trừ nhà cậu thì còn có ai lấy được chứ. Mấy năm nay ông cụ cũng mặc kệ những thứ này, cũng chưa nghe nói anh cả của cậu có đi tới Nga, nhưng mà cậu… Khi trước không phải muốn làm nhà máy quân sự cùng với bọn họ hay sao, có phải cũng nhân tiện…”
Chu Dần Khôn cười nhạo một tiếng: “Được rồi, vậy tôi cũng nói rõ với anh, số lượng năm nay đã đi xong hết rồi, không có tình huống đặc biệt nào, không có khả năng ông cụ đồng ý đi nhiều hơn. Nếu anh muốn, phải chờ đến năm sau.”
“Hả? Tiền đưa tới cửa cũng không cần sao A Khôn?”
“Lượng hàng lớn, động tĩnh cũng lớn, tiền đưa tới cửa cũng phải có mạng tiêu mới được.”
Chu Dần Khôn thường không thích nghe ông bố của hắn giảng đạo, lúc này dùng những lời này để chặn miệng Tasang quả thực là đúng lúc.
“Uầy, đúng vậy, nhiều năm vậy rồi mà ông cụ vẫn thận trọng như vậy.” Chu Dần Khôn lười nghe những lời vô nghĩa này của ông ta, chuẩn bị cúp điện thoại, Tasang bên kia lại nói: “A Khôn, đây là tình huống đặc biệt, cậu nói xem ông cụ có thể đáp ứng không?”
Không ngờ còn chưa tính xong, Chu Dần Khôn đã nói: “Nói nghe thử xem nào.”