Editor: L’espoir
*
Con đường sáng sớm vắng tanh, cả đoạn đường cũng chỉ có vài chiếc xe chạy qua.
Trong xe tràn ngập mùi máu tươi.
A Diệu nhìn gương chiếu hậu: “Anh Khôn, cho dù không đến bệnh viện, cũng nên gọi bác sĩ đến xem đi, vết thương của anh có thể sẽ phải khâu đấy.”
Chu Dần Khôn vốn đang nhắm mắt lại, nghe thấy lời của A Diệu nói, hắn mở mắt ra nhìn vết thương trên tay.
Thành thật mà nói vết thương này rất bất tiện, nói nặng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ, vả lại còn không phải là vết thương do dao hay vết thương do súng bắn, vừa nhìn đã biết đó là vết thương do phụ nữ cắn.
Chu Dần Khôn hắn đã bao giờ bị phụ nữ đả thương đâu.
Hắn không kiên nhẫn nhíu mày: “Không khâu.”
“Vậy… Tối nay về nhà cô Cana sao?” A Diệu lại hỏi một câu.
Cana rất biết cách băng bó.
“Ừ.” Chu Dần Khôn lười biếng đáp lại.
A Diệu yên lòng.
Chỉ chốc lát sau, hắn lại nhìn gương chiếu hậu: “Anh Khôn.”
“Gì.”
“Đêm nay, anh thật sự muốn giết ông ta sao?” A Diệu đi theo Chu Dần Khôn rất nhiều năm, chưa bao giờ giấu diếm, trong lòng nghĩ cái gì, lập tức nói ngoài miệng.
Mới đầu, có lẽ hắn vẫn đoán được vì sao Chu Dần Khôn lại dùng Chu Hạ Hạ câu Chu Diệu Huy đến.
Họ đã hứa với Ivan 30 kg hàng hóa.
Với số lượng lớn như vậy, đừng nói cả Đông Nam Á, cho dù cả châu Á cũng chỉ có Sayphone và Chu Diệu Huy có thể lấy được.
Đuổi giết Thác Sa thật ra chỉ là vỏ bọc, Chu Dần Khôn tương kế tựu kế, vốn có thể dùng mạng của Thác Sa làm điều kiện trao đổi.
Nhưng Chu Diệu Huy có đáp ứng hay không, thực sự không chắc chắn.
Dù sao thời đại dựa vào tay đấm và phí bảo kê để ra ngoài lăn lộn đã qua, Thác Sa và bang Red Wa sớm đã không còn rạng rỡ như lúc trước nữa.
Nếu vậy thì, vẫn nên dùng con gái của Chu Diệu Huy làm tiền đặt cược là ổn thỏa nhất.
Đến bước này, A Diệu đã hiểu rõ tất cả.
Nhưng vì sao Chu Dần Khôn lại chĩa súng vào Chu Diệu Huy? Hắn thực sự muốn giết ông ta? Nhưng rõ ràng bọn họ là anh em ruột mà.
“Sao hả, không giết được?”
Chu Dần Khôn cũng nhìn gương chiếu hậu, nhìn đối diện với A Diệu trong đó.
Ông cụ không cho hắn buôn thuốc phiện, còn không phải là bởi vì có hai đứa con trai, có thể chọn tới chọn lui.
Vậy nếu chỉ còn lại một người, chẳng phải là sẽ không chọn được sao.
Doanh nghiệp khổng lồ của ông ấy, không thể đem đi quyên góp từ thiện được.
Chỉ cần không có đá chắn đường Chu Diệu Huy này, sau này muốn bao nhiêu lượng hàng hóa cũng chỉ là con số mà thôi.
Miễn là anh ta vẫn còn sống trong một ngày, việc lấy hàng sẽ phiền toái như tối nay.
Mà Chu Dần Khôn hắn, chán ghét sự phiền toái.
Một câu ngắn ngủi, A Diệu đã hoàn toàn hiểu được.
Nếu không phải Chu Hạ Hạ nhào tới cắn một cái, Chu Dần Khôn sẽ giết Chu Diệu Huy trước, sau đó để cho tay súng bắn tỉa cùng nhau giải quyết đám người Thác Sa còn chưa ra khỏi Tháp Sathorn, cuối cùng khi truyền đến tai ông cụ Sayphone, sẽ là Thác Sa vì ngón tay của cháu trai mình mà đuổi giết Chu Dần Khôn, mà Chu Dần Khôn cầu xin Chu Diệu Huy, cuối cùng giữa lúc đôi bên xung đột, Thác Sa và Chu Diệu Huy bất hạnh trúng đạn bỏ mình.
Điều này trong mắt người ngoài là hợp lý, sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng kinh doanh của Sayphone.
Về phần bản thân ông cụ có tin hay không, đến lúc đó cũng chẳng hề quan trọng.
Ván này tuy tàn nhẫn, nhưng có thể một lần vất vả cả đời nhàn nhã.
Sự việc xảy ra đột ngột, Chu Dần Khôn lại không chút do dự bày ra một ván như vậy.
Vậy thì…
A Diệu không khỏi nhớ tới cô gái thiếu chút nữa bị Chu Dần Khôn bóp chết.
Chu Hạ Hạ nhìn như là một cô gái yếu đuối nhát gan hèn nhát, yếu đuối đến mức không ai liếc nhìn nhiều hơn một cái, thật sự đã phá hỏng kế hoạch của anh Khôn.
Mặc dù Chu Diệu Huy không nói bất cứ điều gì, nhưng cơ hội khéo léo tự nhiên như vậy, về sau khẳng định sẽ không còn nữa.
Cục diện lại chỉ có thể khôi phục lại trạng thái bị động như lúc trước, anh Khôn muốn làm độc, sẽ có vô vàn phiền toái.
Nếu lúc này không phải vì ba mươi kg hàng hóa kia, chỉ bằng một nhát cắn hung bạo này, sợ rằng Chu Hạ Hạ đã sớm bị ném xuống tháp Sathorn nát bấy rồi, thi thể cũng bị chó ăn hết luôn.
Tuy nhiên, cứ thế mà cho cô ấy bình yên vô sự trở về, hình như không phải là phong cách làm việc của Chu Dần Khôn.
Nhưng… Cũng không nhất thiết là vậy.
A Diệu nghĩ, suy cho cùng thì cô ấy vẫn là cháu gái của Chu Dần Khôn.
Không phải là những cô gái bên ngoài ngay cả tên Chu Dần Khôn cũng không nhớ được.
Cho tới bây giờ, người có thể khiến anh Khôn nhớ kỹ, đãi ngộ có vẻ khá tốt.
Ví dụ như Cana vẫn luôn ở trong nhà hắn có thể so với nữ chủ nhân, ví dụ như Chu Hạ Hạ cắn hắn một cái thật hung hăng nhưng không chết.
Rất nhanh xe đã chạy vào cửa biệt thự, Cana vội vàng từ trên lầu đi xuống, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhìn thấy tay phải bị thương của Chu Dần Khôn.
“Sao lại thế này?”
Giọng nói dịu dàng của Cana lộ ra vẻ lo lắng, cũng không chào hỏi A Diệu như trước, A Diệu thấy cô ấy đi lấy hộp thuốc, chỉ đi đến cửa rồi lui ra ngoài.
Cana ngồi xuống bên cạnh Chu Dần Khôn, cầm lấy bàn tay đặt lên đầu gối mình rất nhẹ nhàng: “Nghiêm trọng như vậy, chắc là phải khâu rồi.”
Ngữ khí giống như đang trách cứ.
Chu Dần Khôn nghiêng đầu nhìn hốc mắt đỏ bừng của cô ấy, cười kéo dây vai áo ngủ tơ tằm vì đi đường sốt ruột mà trượt xuống.
“Kim khâu nào mà thoải mái khi thấy bộ dáng đau lòng này của em cơ chứ?”
Cana đang mở nắp cồn khử trùng, nghe thấy lời này cô nghiêng đầu trừng hắn, trong đôi mắt ngấn nước tràn đầy oán trách.
“Rồi rồi rồi, lần sau sẽ đi khâu trước.”
“Lần sau cái gì chứ…” Cana cúi đầu khử trùng cho hắn: “Làm sao có thể cắn anh thành vậy.”
Từ dấu răng và phạm vi vết thương, cô đại khái đoán được rằng là do phụ nữ cắn.
Mấy chuyện này cô vốn không mở miệng hỏi đến, đây là lần đầu tiên.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Người đàn ông dùng tay còn lại nhéo mặt cô ấy: “Bị chó cắn, chẳng lẽ tôi phải cắn lại?”
“Giống chó nào mà miệng nhỏ như vậy, miệng của chó con có thể cắn lợi hại đến vậy sao?”
Cana bôi thuốc có chứa thành phần gây mê lên khu vực xung quanh, sau đó dùng kim bấm y tế ghim những phần nghiêm trọng nhất lại với nhau, cũng may vết thương không chảy máu liên tục, vậy thì sau khi ghim xong lại dùng gạc băng bó lại, chăm sóc tốt có lẽ sẽ không có việc gì.
Chu Dần Khôn không thèm để ý cô băng bó như thế nào, mà bị lời này của Cana chọc cười: “Cũng không khác gì chó con đâu, nhưng lại không khiến cho người ta yêu thích bằng chó con.”
Cana nghe xong có hơi khó hiểu, lời này nghe…
Không giống như đang hình dung một người phụ nữ, ngược lại giống như đang hình dung đứa trẻ?
Vốn định hỏi thêm một câu nữa, lúc này Chu Dần Khôn tiện tay rút một tờ giấy, lau nước mắt trên khóe mắt cô: “Gần đây có một đơn đặt hàng lớn, sau khi thành công sẽ dẫn em ra ngoài chơi, đỡ phải cả ngày chán nản trong biệt thự.”
Cana ngạc nhiên: “Vậy anh không đi tiếp nữa sao?”
Chu Dần Khôn nhướng mày.
Cana giật mình nhớ tới cái gì đó, vội vàng nói: “Xin lỗi anh Khôn, em không hỏi nữa, em chỉ là… Nhất thời vui mừng mà thôi.”
Cô đã hỏi những câu hỏi không nên hỏi.
Hành tung của Chu Dần Khôn, chưa bao giờ nói cho bất kì ai biết.
“Ừ.” Chu Dần Khôn sờ sờ đầu cô: “Đi rót ly rượu đi.”