Editor: L’espoir
*
Cùng lúc đó, huyệt thái dương của Chu Diệu Huy cũng xuất hiện một chấm đỏ.
Họng súng lạnh cứng đặt lên đầu Chu Dần Khôn, hơn nữa lực đạo cũng rất lớn.
Chu Dần Khôn bị đẩy hơi nghiêng đầu, đường viền hàm dưới càng lúc càng rõ ràng.
“Wow ha.” Hắn dần ra sức bóp cổ Hạ Hạ, gần như đã nhấc cô lên: “Nhóc biết không, đây lần đầu tiên bố của nhóc chĩa súng vào ta đấy.”
Chu Hạ Hạ đã không nghe rõ giọng nói của hắn nữa, sắc mặt cô tím tái, trước mắt chợt đen lúc trắng, chỉ có mũi chân gian nan chạm đất, lần đầu tiên cô biết, thì ra cận kề cái chết chính là cảm giác này.
“Chu Dần Khôn, đây là con gái của tôi.” Chu Diệu Huy trầm giọng nói.
Chu Dần Khôn cười nhạo một tiếng, nghiêng đầu mặc cho họng súng của Chu Diệu Huy hướng về phía hắn: “Anh cả, còn chờ gì nữa mà không nổ súng đi?”
Nói xong hắn còn đẩy đẩy họng súng của Chu Diệu Huy: “Anh giết tôi, người của tôi lại giết hai cha con các anh, à đúng rồi, còn có chị dâu trong nhà nữa, người một nhà chúng ta đoàn tụ không phải cũng rất tốt sao?”
“Còn về phần cô cháu gái nhỏ bé của tôi.” Chu Dần Khôn vừa nói vừa nhìn về phía Chu Hạ Hạ, hắn nghiêng đầu: “Con cháu đi trước, dò xét đường dưới đất cho các ông các chú chúng ta là được rồi.”
Tay hắn hơi dùng sức, Chu Hạ Hạ cảm giác vùng cổ truyền đến cơn đau nhức, giống như ngay sau đó sẽ bị gãy.
Bản năng sinh tồn bộc phát ngay lúc này, hai tay cô nắm lấy tay của Chu Dần Khôn đang bóp cô, trong miệng phát ra tiếng nức nở hoảng sợ, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhưng chút sức lực kia của cô đối với một người đàn ông trưởng thành mà nói hoàn toàn không đáng kể, Chu Hạ Hạ gian nan đưa tay về phía bố.
Chu Diệu Huy thật sự không nhìn thấu được rốt cuộc Chu Dần Khôn đang muốn làm gì.
Nhưng đứa trẻ không thể chịu đựng được sự giày vò của hắn ta như vậy.
Khẩu súng đang nhắm vào Chu Dần Khôn cuối cùng dã hạ xuống.
Vẻ mặt Chu Diệu Huy phức tạp: “Rốt cuộc cậu muốn gì đây.”
Chu Dần Khôn rất hài lòng với sự thỏa hiệp này, tay bóp cổ cô gái cũng buông lỏng một chút, cuối cùng Chu Hạ Hạ cũng có thể hô hấp bình thường.
“Cũng không có gì đâu, anh cả lấy năm mươi kg chất gây ảo giác để đổi lấy mạng con gái anh, thế nào?”
Nghe vậy Chu Diệu Huy nhíu mày: “Cậu muốn buôn thuốc phiện?”
Chu Dần Khôn nhướng mày.
“Bố không bao giờ cho cậu động vào việc này.”
“Đây là… Không đồng ý, đúng không?” Chu Dần Khôn cười nghiêng đầu, đối diện với hai tròng mắt của Hạ Hạ .
Cô gái nhìn thấy sự khiêu khích và nghiền ngẫm trong đôi mắt đen của người đàn ông, trái tim cô run lên.
Không đợi cô kịp phản ứng, ngay sau đó cả người cô đều bị nhấc lên, người đàn ông một tay xách cô gái đi về phía sau xe.
Chu Diệu Huy kinh hoảng, muốn đưa tay ngăn lại lại bị A Diệu ngăn cản.
Chu Hạ Hạ bị Chu Dần Khôn bóp cổ đặt lên tường, dưới chân lơ lửng trên không, khóe mắt có thể nhìn thấy vực sâu cao ba mươi bốn tầng dưới chân, cô tựa như búp bê vải bị đóng đinh trên tường vậy, chỉ cần người đàn ông trước mặt buông tay, cô sẽ lập tức rơi xuống, ngã đến nát bấy.
Nỗi sợ hãi và đau đớn cực độ khiến cô gái há miệng nhưng không phát ra được âm thanh, sau lưng bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, toàn thân xụi lơ vô lực, ngay cả hơi thở cũng dần dần yếu ớt.
Bộ dáng tái nhợt vô lực như vậy, không gợi lên nửa phần đồng cảm của Chu Dần Khôn, ngược lại còn quay đầu nhìn Chu Diệu Huy: “Anh cả, đứa nhỏ nhà anh quá yếu, nếu không thì nuôi thêm một đứa đi.”
Nói xong liền xách Chu Hạ Hạ lên, định ném xuống.
“Tôi sẽ cho cậu!” Chu Diệu Huy quát: “Mẹ nó cậu buông con gái tôi xuống!”
Chu Diệu Huy mặc kệ súng của A Diệu vẫn đang hướng về phía ông, ông đi thẳng tới, kéo Chu Dần Khôn ra, cướp Hạ Hạ từ tay hắn, cô gái trở lại trong vòng tay ba, đã khóc không ra nước mắt.
Chu Dần Khôn nhận lấy một bộ quần áo mà A Diệu đưa tới để lau máu trên tay: “Tôi muốn nó liền vào tối nay, vậy làm phiền anh cả rồi.”
Nói xong hắn ném quần áo dính máu, xoay người muốn rời đi.
“Chỉ có 30 kg.”
Nghe vậy, Chu Dần Khôn dừng bước.
Chu Diệu Huy ôm con gái không quay đầu lại: “Chỗ này của tôi tổng cộng có ba mươi kg, nhiều hơn nữa, bố sẽ biết. Chắc là cậu không hy vọng ông ấy biết đâu đúng không.”
Nếu Sayphone biết, đừng nói ba mươi kg, ba gram cũng không có.
Chu Dần Khôn chậc một tiếng ghét bỏ: “Vậy thì 30 kg.”
Đi tới trước xe muốn mở cửa xe ra, Chu Dần Khôn lại nhìn thấy tay phải bị thương của mình một lần nữa, sau khi vết thương đau đớn đã trở nên tê dại, ở mép cắn có thể nhìn thấy vùng thịt đỏ như máu, còn đang rỉ máu ồ ạt, bàn tay vốn đẹp mắt đã trở nên vô cùng dữ tợn.
Lúc này Chu Diệu Huy đang ôm Hạ Hạ đi ngang qua bên cạnh hắn.
“Chờ đã.”
Chu Diệu Huy cau mày nhìn hắn một cái.
Chu Hạ Hạ nằm trong lòng ông nghe thấy giọng của Chu Dần Khôn liền phát run, cả người rụt vào trong lòng bố, hai tay nắm chặt quần áo của Chu Diệu Huy.
Cô không dám nhìn hắn ta.
Người đàn ông nhìn thấy bắp chân lộ ra trong lớp váy mà cô mặc đang run rẩy.
Ngược lại Chu Dần Khôn tiến gần hai bước hơn, gọi một tiếng “Cháu gái nhỏ ơi?”
Chu Hạ Hạ không đáp lại, Chu Dần Khôn liền đưa tay ra.
Chu Diệu Huy tránh đi: “Cậu đủ chưa.”
“Đừng khẩn trương chứ anh cả, em chỉ muốn nói hai câu thôi mà.” Tay của Chu Dần Khôn sờ sờ đầu Chu Hạ Hạ trước mặt Chu Diệu Huy.
“Xin lỗi nhé cháu gái nhỏ.”
Chu Hạ Hạ nhắm mắt lại, giống như đã ngủ mê man.
Chu Dần Khôn lại tới gần, tiến đến bên tai cô thấp giọng nói một câu.
Tuy nói Hạ Hạ còn nhỏ, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ mười sáu tuổi.
Chu Dần Khôn còn trẻ không có con, đương nhiên sẽ không hiểu được việc khi nuôi con gái thì nên tránh hiềm nghi, Chu Diệu Huy không vui kéo dài khoảng cách, không cho Chu Dần Khôn dựa vào cô gần như vậy.
“Đêm nay sẽ cho người đưa hàng đến chỗ cậu.” Trước khi Chu Diệu Huy ôm Hạ Hạ lên xe, lại liếc nhìn Chu Dần Khôn một cái: “A Khôn, tự giải quyết cho tốt.”
Chu Dần Khôn khó chịu vì giọng điệu này của Chu Diệu Huy, rõ ràng tham sống sợ chết, làm việc nhìn trước ngó sau không đủ tàn nhẫn, còn cố tình luôn giả bộ như một anh cả tốt.
Mà ông cụ còn ăn theo bộ dạng này của anh ta, nếu không Chu Dần Khôn hắn muốn lấy chút hàng sao đến nỗi phiền toái như vậy.
Chu Dần Khôn lên xe cũng không thèm liếc nhìn một cái.
Nghe thấy tiếng xe chạy đi, Chu Hạ Hạ mới chậm rãi mở mắt ra, Chu Diệu Huy cẩn thận buông cô xuống: “Đi bệnh viện.”
“Không, không cần đâu bố.” Hạ Hạ giọng khàn khàn: “Con muốn về nhà.”
Chu Diệu Huy nhìn dấu ngón tay trên cổ cô: “Hạ Hạ ngoan, không thể mặc kệ được.”
“Bố…” Giọng nói của cô bé nghẹn ngào: “Con nhớ mẹ. Con muốn về nhà…”
Nước mắt không kìm được chảy xuống khuôn mặt tái nhợt trên tấm da thật bọc ghế, Chu Diệu Huy cực kỳ đau lòng: “Được, vậy thì về nhà. Để bác sĩ Marina đến nhà đi.”
Vết thương của Chu Hạ Hạ trông rất nghiêm trọng, nhưng cũng may không bị thương, lưng và cổ chỉ đau vài ngày, cổ họng cũng sẽ khàn khàn mấy ngày, buộc phải chườm nóng và uống thuốc đúng giờ.
Sama thấy con gái ngoan của mình về biến thành như vậy, vừa kinh ngạc vừa đau lòng, Hạ Hạ lại không nói gì cả, uống thuốc xong thì ôm eo mẹ, ngoan ngoãn ngủ thiếp đi trong lòng bà.
Đợi con gái ngủ say, Sama nhẹ nhàng mở cửa phòng đi ra ngoài, đi đến phòng làm việc của Chu Diệu Huy.
Muốn hỏi chính xác đã xảy ra chuyện gì.
Điều bà không biết chính là, Hạ Hạ ngủ cũng không an ổn, cái ôm ấp ấm áp của mẹ rời đi không bao lâu, cô đã tỉnh lại.
Nhớ lại khẩu súng của Chu Dần Khôn hướng về phía bố, cô cảm thấy sợ hãi không thôi, cô cũng không nghĩ tới mình sẽ nhào tới cắn hắn ta ngay lúc đó.
Hắn có thực sự muốn giết bố không? Nhưng… họ rõ ràng là anh em ruột thịt mà.
Hạ Hạ cố gắng nhắm mắt lại, trở mình, nhưng vẫn không thể ngủ được.
Cô quấn mình chặt chẽ trong chăn và buộc mình không nên suy nghĩ nhiều.
Nhưng càng như vậy, bên tai càng vang lên câu nói bên tai cô trước khi rời khỏi Tháp Sathorn.
Sau câu “Xin lỗi nhé cháu gái”, còn kèm theo một câu nhẹ nhàng——
“Nhóc chờ ta đấy.”